Nàng lên tiếng khiến cô nương đang khóc ngẩn người ra.
Ngô Văn Cẩm thất thần nhìn Bàng Lục Nhi, lần trước nhìn thấy nữ nhân
này, tuy rằng nàng ta có xinh đẹp nhưng toàn thân y phục vải bố, chung
quy cũng thấp kém không đáng để đặt lên bàn cân.
Mà lúc này chỉ mới qua hai tháng, trên người nữ nhân này mặc váy áo tơ
tằm, khăn lụa dài khoác trên vai, ngồi ngay ngắn ở bên kia, tư thái nho
nhã đoan trang, vẻ mặt bình thản nhìn nàng.
Tựa như vốn không xem nặng chuyện này, ngay cả diễn trò nàng cũng
không dao động.
Cùng so với nhau, Ngô Văn Cẩm đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Có người trời sinh mạng tốt, ở vùng núi nghèo khổ cũng có thể sinh ra
được bộ dạng đó, lại gặp vận may tìm thấy được phu quân không bao giờ
chán ghét mình dù có già cỗi đi chăng nữa.
Ngô Văn Cẩm âm thầm cắn chặt răng, hai mắt rưng rưng nói: “Phu
Nhân, ta là Ngô Văn Cẩm, cha ta là Ngô chủ bộ trong huyện, trước đó
vài ngày bị Trịnh đại nhân xử lý, hiện giờ triều đình đưa công văn xuống
cách chức quan, xin ngài rủ lòng thương, cầu xin với Trịnh đại nhân!”
Chủ bộ cửu phẩm, chức quan rất nhỏ, hơn nữa là của Lại Bộ quản lý, có
đuổi thì cũng là do Lại Bộ đuổi.
Nhưng nội tình thế nào mọi người đều rõ, ở khắp huyện Yển Thành này,
ngoài Trịnh Tuân thì có ai nhìn chằm chằm y đâu.
Tiểu cô nương đến bất thình lình, Lục Nhi cũng đoán rất nhiều nhưng
không nghĩ tới nàng sẽ nói chuyện này.
Bàng Lục Nhi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Đây là chuyện của quan gia
không phải phận sự của ta, ngươi thật sự hiếu thuận cho rằng trong này
ắt có chuyện hiểu lầm thì ngươi tự đến nha môn gióng trống đi, Trịnh đại
nhân không phải là người không phân rõ trắng đen!”
Ngô Văn Cẩm chỉ lắc đầu.
Nàng như vậy khiến Lục Nhi cảm thấy kỳ quái.
Trịnh Tuân này, tuy có lúc nàng không hiểu được tâm tư của hắn nhưng
tính tình hắn nàng biết, hắn không phải là người hà khắc giống như bá
tánh huyện Yển Thành đồn đãi, huống hồ theo như hắn nói thì hắn cảm
thấy hổ thẹn với Ngô Văn Cẩm, đời trước đã bồi thường cho cha nàng ta
làm huyện lệnh rồi, thì đời này cũng không liên quan gì.
Nghĩ đến đây, Lục Nhi hơi mất kiên nhẫn.
“Ngô cô nương, việc này ta không thể giúp được ngươi rồi!”
Lục Nhi nhìn về Hỉ Thước nói: “Chúng ta đi!”
Ngô Văn Cẩm thấy vậy vội ngừng lau nước mắt, quỳ xuống chắn đường
nàng: “Phu nhân, thật ra việc này đều trách ta không tốt, lúc trước hiểu
lầm Trịnh đại nhân, sinh ra tâm tư không nên có, cha ta cũng vì lo lắng
cho ái nữ nên mới đắc tội Trịnh đại nhân!”
Tiểu cô nương khóc lê hoa đái vũ, trông vô cùng đáng thương.
Lời nói này rất mơ hồ, nhưng Bàng Lục Nhi suy xét một chút cũng hiểu,
ngay cả Hỉ Thước bên cạnh cũng hiểu được.
Đây chỉ là chút chuyện nhỏ vậy mà tiểu cô nương này từ bỏ mặt mũi để
chạy đến trước mặt nàng nói.
Lục Nhi gật đầu: “Ta đã nói rồi, việc này ta không quản được, giữa các
ngươi xảy ra chuyện gì ta không biết, có việc gì ngươi cứ đến tìm Trịnh
đại nhân đi!”
Bàng Lục Nhi không hề quan tâm đến nàng ta, nàng sờ soạng lấy túi tiền
đặt vài đồng lên bàn rồi mang Hỉ Thước vòng qua người Ngô Văn Cẩm
rời khỏi.
Hai người đi được một đoạn, Hỉ Thước nhìn Lục Nhi, trên mặt nàng
không có cảm xúc gì, Hỉ Thước ở bên cạnh muốn nói rồi lại thôi.
“Nha đầu muội có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi!” Bàng Lục Nhi cười.
Hỉ Thước véo vạt áo nửa ngày mới nói: “Lục Nhi tỷ, tỷ đừng để tâm
những gì nàng ta nói, nếu Trịnh đại nhân từng để ý tới nàng ta thì nàng ta
cũng sẽ không chạy tới trước mặt tỷ nói những lời này đâu, hiện giờ tỷ
đang mang thai đó!”
Lục Nhi vỗ vai nàng: “Ta biết, để muội phải lo lắng cho ta, muội lớn một
chút sẽ hiểu, ta tự có chừng mực!”