Edit: Khả Khả.
Rốt cuộc Bàng Lục Nhi cũng không đề cập chuyện Ngô Văn Cẩm đến
tìm mình với Trịnh Tuân, nàng không biết Trịnh Tuân đã xử lý ra sao
nhưng theo cách nói của Trịnh Tuân thì hắn đã nhân nhượng cho Ngô
chủ bộ kia, không xét nhà bắt giam xem như đã may mắn lắm rồi.
Lục Nhi không rảnh rỗi đi quản chuyện của người khác, kỳ thật những
tiểu thư nũng nịu này không cần thể diện, cứ luôn dòm ngó nam nhân
của người khác, còn phải diễn trò vòng vèo năm mười vòng.
Lục Nhi nào phải hiền thê thấu hiểu lòng hắn.
Hiện giờ Lục Nhi cũng không cách nào hoàn toàn tin tưởng Trịnh Tuân,
sau khi thành thân trở lại, nàng quyết định sẽ không làm chuyện ngu
xuẩn như trước, đưa nữ nhân khác lên giường trượng phu mình.
Nhưng chuyện cởi quần áo này, Trịnh Tuân lúc nào cũng hăng hái.
Lúc bụng Lục Nhi lấp ló phồng lên, nàng đã giao việc kinh doanh cho Hỉ
Thước xử lý, còn mướn thêm hai bà tử vai rộng eo to hỗ trợ.
Nàng đều dùng bạc của mình, tuy không thể so với Trịnh Tuân nhưng
nàng tiêu xài cũng rất thoải mái.
Toà nhà sau nha phủ rất nhiều người, sổ sách chi tiêu không nhỏ, tiền
lương cho nha hoàn bà tử trong một tháng gần 20 lượng, chưa nói đến ăn
uống hàng ngày, ước chừng tất cả tiêu tốn hơn 6-70 lượng.
Đầu tháng quản gia báo cáo lại cho nàng khiến nàng khiếp sợ, số bạc đó
đủ mua một toà nhà. Nếu là nàng, dùng số tiền đó cả nhà sống một mình,
làm gì cần nhiều người hầu hạ đến vậy.
Số tiền nàng cực khổ kiếm được cũng chưa bằng cả toà nhà tiêu trong
một tháng. Cũng may tiền này nàng không phải bận tâm, Trịnh Tuân có
thuế đất, còn có hai cửa hàng lớn cho người khác thuê ở huyện nữa, nàng
chỉ lo tích góp tiền riêng là được.
Lục Nhi tập chữ gần một năm, được tự tay Trịnh đại nhân chỉ dạy, hiện
giờ đã quen hầu hết mặt chữ, viết cũng được kha khá.
Trời càng lúc càng lạnh, ba mẫu tử đều ở trong phòng Trịnh Tuân.
Nguyên Nhi nghiêm túc ngồi ở án tập viết, Nguyệt Nhi ngủ gục trong
lòng ngực Lục Nhi, Bàng Lục Nhi bụng lớn, ngồi dựa vào giường đất
xem thoại bản.
Thoại bản: tiểu thuyết thời xưa.
Phần lớn là chuyện tình ái, cái gì mà tiểu thư nhà giàu tự định chung thân
với tú tài nghèo, hoặc là nữ nhân sau khi thành thân bỗng gặp lại tình
lang cũ, tình cũ không rủ cũng tới, củi khô bốc lửa, tro tàn bùng cháy.
Những chuyện này hầu hết là người đọc sách có chút túng thiếu, con
đường làm quan không thông thuận viết ra sống tạm.
Có tiếng động ngoài cửa truyền vào, Lục Nhi ngẩng đầu lên nhìn, hoá ra
Trịnh Tuân đã hạ công đường.
“Cha!” Nguyên Nhi gọi hắn.
Nguyệt Nhi còn đang trong giấc ngủ nên không hay biết chuyện gì.
“Tuân ca, chàng đến đúng lúc lắm, ta hỏi đoạn này là có ý gì?” Lục Nhi
nói với Trịnh Tuân.
Trịnh Tuân đến gần giường đất, vừa mới cầm sách Lục Nhi đưa, thì
Nghênh Hạ vội vã từ ngoài đi vào, đứng sau bình phong nói: “Phu nhân,
Trịnh quản gia có việc tìm đại nhân, hình như có việc gấp!”
“Chàng ra xem thử đi, e là có việc quan trọng thật đấy!” Bàng Lục Nhi
giục hắn.
Trịnh Tuân ra ngoài một lát, cũng không biết A Đại nói với hắn chuyện
gì, nàng chỉ nghe Trịnh Tuân quát A Đại: “Bảo người đuổi bà ta đi, chút
chuyện này cũng làm không xong sao?”
Giọng Trịnh Tuân không lớn, nghe qua chỉ thấy ẩn chứa lửa giận. Trong
ấn tượng của Nguyên Nhi, từ trước đến giờ Trịnh Tuân luôn ôn nhu nhã
nhặn, nó hoảng sợ quay đầu nhìn Lục Nhi, hình như nó bị doạ rồi.
Lục Nhi vừa trấn an Nguyên Nhi xong, thì Trịnh Tuân vào lại phòng,
khuôn mặt nghiêm lại, mày nhíu chặt.
“Làm sao vậy?” Lục Nhi hỏi.
Trịnh Tuân nghe giọng nói nàng, thái độ trên mặt giãn ra ý muốn nói
chuyện, hắn nhìn đôi mắt to của Lục Nhi lại nhìn xuống bụng nàng, hắn
đành nuốt xuống: “Không cần lo lắng, chỉ là chút chuyện thôi, ta có thể
xử lý được!”
Bàng Lục Nhi nghĩ là chuyện của nha huyện nên không hỏi nhiều