Buổi tối, như thường lệ Trịnh Tuân kiểm tra kiến thức của Nguyên Nhi,
dạy Nguyệt Nhi đọc một ít Thiên Tự Văn, đợi hai đứa nhỏ đi ngủ, hai
phu thê mới có cơ hội nói chuyện với nhau.
Lục Nhi bụng kệ nệ được Trịnh Tuân ôm vào lòng đọc sách, nàng không
hiểu chỗ nào Trịnh Tuân sẽ giải thích.
Trịnh Tuân ôm ôn hương noãn ngọc trong lòng, bụng nàng đã năm
tháng, Trịnh Tuân gọi một tiếng thanh tâm quả dục cũng không phải quá.
Lúc trước nàng nôn nghén kinh khủng, hắn không dám chạm vào, gần
hai tháng quá cũng chỉ làm ba bốn lần, gậy gộc muốn rỉ sét cả rồi.
“Lục Nhi, đi ngủ thôi!” Trịnh Tuân khẽ cắn cổ nàng, bàn tay vuốt trên
bụng nàng rồi từ từ đi xuống, giọng nói khàn đặc: “Lục Nhi nhà ta châm
đèn đọc sách, chẳng lẽ muốn đem về cái chức nữ Trạng Nguyên sao?
Sách này đều lừa người cả đấy, làm gì có ai đang sống tốt đẹp lại muốn
bỏ phu bỏ tử chạy trốn cùng tình lang?”
Bàng Lục Nhi không để ý tới hắn, nàng nũng nịu: “Ta xem xong chỗ này
đã, Cầm Nương với Lý công tử rất đáng thương, nếu không phải do cha
của Cầm Nương chia rẽ uyên ương, không chừng nàng đã thành thân với
Lý công tử, làm gì đến nông nổi phải bỏ trốn như bây giờ!”
Nước mắt nữ nhân không đáng tiền, vậy mà đoạn đó lại làm nàng cảm
động vài lần.
Mặt Trịnh Tuân đen lại, cúi đầu nhìn nữ nhân mắt mũi đỏ bừng trong
lòng, hắn bế Lục Nhi lên ngồi khoá lên người, sau đó đưa tay lau nước
mắt nàng.
Trong lòng Trịnh đại nhân vốn có chút phiền não giờ này càng thêm
buồn bực, gì mà chia rẽ uyên ương? Sợ là nàng rơi lệ vì chính mình. Lúc
trước không phải mẹ Phùng Thương ngán đường, sau hắn lại cứu mạng
Phùng Thương, sợ rằng tiểu nữ nhân này đã ở cùng với Phùng Thương
rồi, hiện giờ tái giá là vì con cái, giống như vẫn còn một lớp sương mù
ngăn cách bọn họ.
Ở làng Đại Trại, Lục Nhi tính tình nóng nảy, không hài lòng chuyện gì sẽ
cầm dao đi doạ người, hiện tại nàng đã mềm mỏng, hằng ngày làm tri kỷ
an ủi Trịnh Tuân, Trịnh Tuân rất thích, nhưng trong lòng vẫn thấy trống
trải.
Trịnh Tuân thả lỏng tinh thần, mở miệng nói: “Sau khi Cầm Nương và
phu quân thành thân, tuy rằng hai người không gắn bó keo sơn nhưng
cũng chưa hề cãi nhau, lại sinh được một hài tử, người thường làm gì vì
một chút tình cảm của thời niên thiếu mà cố tình làm bậy, toàn là lừa
người, Lục Nhi ngoan, chúng ta đi ngủ thôi!”
Quần áo của Trịnh Tuân bây giờ không giấu được vật ngẩng cao đầu kia.
Không bao lâu sau, quần áo của Lục Nhi đều bị cởi hết, nàng quỳ trên
giường, hắn đặt tay lên hông nàng, từng chút một đẩy vào.
Cây gậy dữ tợn tách hai mép thịt của nàng đẩy vào rồi rút ra, hai cánh
hoa thịt ấm áp dính đầy chất nhờn bao bọc lấy hắn. Trịnh Tuân không
dám dùng sức, động tác chậm chạp nhưng vì đói quá mức, hắn không
chịu ra.
“Lục Nhi muốn nhanh sao, nàng mở chân ra một chút, của nàng kẹp
Tuân ca chặt quá, Lục Nhi, nàng không thương Tuân ca sao?” Nhục côn
ở trong cơ thể nàng lại căng lên một vòng.
Trịnh Tuân khàn giọng dụ dỗ nàng.
Lục Nhi nhăn mi lại, thật ra nàng không đau nhưng chỗ kia bị căng ra có
hơi khó chịu, khe hẹp chạm vào xương mu hắn, huyệt thịt non mềm mập
mạp bao bọc côn th*t, Lục Nhi nhịn không nổi vặn vẹo hông.
“Ưm…Tuân ca…hài tử…”
Tiếng rên rỉ của nàng vừa mềm mại vừa động lòng, nàng gọi tên hắn
khiến côn th*t bên trong nàng run lên.
Trịnh Tuân hôn lên lưng nàng: “Lục Nhi ngoan, ta làm nhẹ, sẽ không đả
thương đến nó!”
côn th*t to dài chậm rãi ra vào tiểu huyệt, trước sau vẫn chừa lại một
đoạn không tiến vào.
…
Đợi hơi thở của hai người bình ổn lại.
Lục Nhi gối lên cánh tay, nằm trong ngực hắn, Trịnh Tuân mím môi, suy
nghĩ một lúc rồi mới mở miệng: “Lục Nhi?”
“Hả?”
“Ngày mai ta muốn đến Ngô gia một chuyến…”
Khả Khả: Lục Nhi yêu Trịnh Tuân, hắn không biết. Trịnh Tuân chung
thuỷ với Lục Nhi, nàng không hay:))))