Ngô gia? Ngô gia nào?
Bàng Lục Nhi ngẩn ngơ một lúc mới ý thức được Ngô gia mà hắn nói là
nhà của Ngô Văn Cẩm.
Ngô chủ bộ kia sớm đã bị hắn cách chức, không hiểu hắn đến chỗ đó làm
gì nữa. Sau câu nói của hắn, tâm tư của Bàng Lục Nhi chuyển động liên
tục, không biết đã nghĩ đến đâu.
Chẳng lẽ muốn nâng người về nhà?
Lục Nhi thoáng thở ra nhẹ nhàng, tựa như đã ý thức được chuyện này sẽ
sớm muộn gì cũng xảy ra. Nàng cười khổ, im lặng nhìn chằm chằm vào
ngực Trịnh Tuân: “Được, chàng đi đi!”
Nam nhân đều không thể nhịn đói được, thân thể nàng không thể cho hắn
ăn no, thì hắn có ra ngoài ăn vụng cũng không cản được.
Trịnh Tuân nâng mặt nàng lên, trong thời gian này Cố nhũ mẫn hầu hạ
rất tốt, da thịt mịn màng trong veo tựa như có thể vắt ra nước, nàng làm
bộ như không có việc gì mà chớp chớp đôi mắt.
Cũng không biết chạm vào dây thần kinh nào của hắn.
Trịnh Tuân thở dài buồn bực, hắn nhẹ véo cằm nàng không cho nàng
nhúc nhích: “Lục Nhi, chúng ta từ nhỏ đã cùng lớn lên ở một làng, tuy
không thể nói là thanh mai trúc mã nhưng cũng quen biết được hơn hai
mươi năm. Lục Nhi, nàng không tin tưởng ta đến vậy sao? Nàng chưa
bao giờ nghe lọt tai những gì ta nói có phải không? Nàng cho rằng ta
không biết sao, ta cho người mua những cây trâm đó về cho nàng, nàng
chưa từng cài qua dù chỉ một lần, lại đi mua vải vóc gấm hoa cho ta. Lục
Nhi, nàng định cùng ta phân rạch ròi đến khi nào?”
Lục Nhi mím môi không nói gì.
“Còn chuyện của Ngô gia, trong lòng nàng nghi ngờ ta có cẩu thả với
Ngô Văn Cẩm nhưng cũng chưa từng hỏi ta, Lục Nhi, nàng định cả đời
này sẽ không để ý đến ta nữa có phải không?”
Bàng Lục Nhi cảm thấy tủi thân, sau khi thành thân có chỗ nào nàng làm
không tốt, ngay cả áo lót trên người hắn cũng là do nàng may, nàng càng
không nhắc đến chuyện cũ với hắn, hài tử trong bụng nàng cũng cam
chịu để theo họ hắn.
Hắn còn không vừa lòng cái gì nữa?
Chút chuyện này thật sự rất mệt mỏi, hắn làm chuyện xấu ắt không thể
ngủ ngon, còn nói chuyện không đầu không đuôi này với nàng.
Tính tình Lục Nhi vốn cũng không tốt lành gì, thấy hắn hùng hổ doạ
người vậy, nàng không thèm nghĩ gì, trực tiếp nắm đấm đánh vào ngực
hắn: “Trịnh Tuân giỏi lắm, chàng phát điên cái gì? Buông ta ra!”
“Lục Nhi, Ngô Văn Cẩm tìm nàng có phải không, ta sợ nàng nghĩ nhiều
nên chuyện lúc trước đều nói hết với nàng, nàng không nghĩ gì cứ vậy
mà định tội cho ta sao?”
Bàng Lục Nhi vừa nghe thấy lời này, nàng càng giận hơn: “Trịnh Tuân,
chàng cho người theo dõi ta?”
Trịnh Tuân biết mình nói lỡ lời, liền nói: “Ta thấy ngày đó nàng là lạ,
nàng không muốn nói gì với ta hết, ta mới cho người đi hỏi thăm, Lục
Nhi, việc này là ta không đúng!”
“Ở huyện Yển Thành này có chuyện gì mà Trịnh đại nhân không biết
được…ta không muốn nói…chàng lại càng muốn chọc tức ta, Trịnh
Tuân, chàng lúc nào cũng nói một đống đạo lý, ta nói không lại chàng!”
Trong mắt Lục Nhi đã ngấn nước: “Trịnh Tuân, rốt cuộc chàng muốn thế
nào?”
Trịnh Tuân muốn thế nào? Hắn muốn nàng giống nha Bàng Lục Nhi ở
làng Đại Trại, hoàn toàn tin tưởng hắn, chuyện chết tiệt gì cũng kể với
hắn.
Khi đó hắn không có kiên nhẫn nghe nhưng hiện tại hắn nguyện ý nghe,
mà giờ Lục Nhi không muốn nói nữa.
Đừng nói hai đứa nhỏ, ngay cả nha hoàn, muội muội giữa đường kết
nghĩa kia nàng đều để tâm đến.
Ai mới là người chọc tức ai?
Nàng còn đang mang thai, chỉ mang cái yếm trên người, nước mắt lưng
tròng lên án hắn. Lúc trước, mỗi ngày nàng đều sống tốt, nếu không phải
vì hắn đem hai sinh mệnh của hai đứa trẻ ra doạ lừa nàng, nàng có thể ở
đây sao?
Trịnh Tuân nhìn bộ dạng nàng bây giờ, lòng dạ bất giác mềm nhũn, đến
khi tinh thần ổn định lại, hắn đã ôm người vào trong ngực.
“Đều là Tuân ca không tốt, Lục Nhi, ta không ép nàng. Chạng vạng lúc
ấy A Đại đến báo, mẹ Ngô Văn Cẩm đến quỳ gối trước trống lớn đòi gặp
ta, ta đã cho người đuổi bà ta đi… nghe A Đại nói, tình trạng của Ngô
Văn Cẩm kia hơi bất ổn, còn lại không có việc gì. Nhưng mà Lục Nhi,
Ngôn Văn Cẩm đi khắp nơi nói ta đã nhận túi thơm của nàng ta..”
Nửa miếng vải của Ngô gia hắn cũng không nhận, ngay cả kiện quần áo
hôm đó hắn cũng chưa hề mặc lên người thì nói gì đến chuyện lén lút
nhận đồ.
Ngoại trừ trong mộng kia.
Lục Nhi nghe xong ngẩn ra.
“Lục Nhi, nàng đừng lo, Tuân ca sẽ xử lý ổn!”
Khả Khả: Hình như Trinh Tuân thích bị ngược thì phải. Mới gáy lên
được xíu rồi xẹp liền.