Bên này Hoàng Tổn tạm thời im lặng, nương theo tâm trạng của Bàng
Lục Nhi.
Phùng Thương xót thương Bàng Lục Nhi, mấy ngày gần đây chạy tới
chạy lui đến viện của nàng.
Thời gian trước Bàng Lục Nhi rõ ràng là cự tuyệt Phùng Thương, vậy
mà mấy ngày gần đây hoà hoãn không ít, Phùng Thương cũng cảm nhận
được nàng thả lỏng với hắn.
Phùng Thương như mọi ngày giúp Lục Nhi múc đầy lu nước, đến giờ
hắn phải đi nhưng hắn vẫn chần chờ đúng ở cổng: “Lục Nhi, lời nàng nói
với Triệu Thuý Bình ngày đó ra đã nghe thấy, chuyện là… nếu ta chấp
nhận ở rể, nàng có cho ta cơ hội không?”
Bàng Lục Nhi sửng sốt nhìn Phùng Thương không nói lời nào.
Biểu tình trên mặt nàng có chút phức tạp, một lúc sau nàng nói: “Thương
ca, ngày mai ta nói chuyện với huynh nhé.”
Nàng không dứt khoát đẩy hắn ra, kỳ thực đã có 8 phần chấp nhận.
Lục Nhi biết, Phùng Thương là người tốt, trước giờ hắn vẫn luôn đối xử
tốt với nàng.
Có thích hắn hay không Lục Nhi không rõ, mà phu thê ở nông thôn ai lại
không như vậy, hoặc là cọ nhiệt vài lần trên giường rồi cũng sẽ trở thành
thói quen.
Đêm đến, Lục Nhi ngồi xổm trong viện, bên cạnh có thêm chén đèn dầu,
trên tay cầm nhánh cây khô vẽ trên mặt đất.
Bụng nàng bắt đầu lớn, ngồi một chút sẽ thấy không thoải mái, nàng đổi
sang tư thế nửa quỳ nửa ngồi.
Nàng viết xuống chữ “Lục”.
Đây là chữ Trịnh Tuân dạy nàng.
“Lục Nhi, tên của nàng thật dễ nghe.” Lúc ấy nàng vừa bị hắn phá thân,
Trịnh Tuân rất thích ôm nàng ngồi trên đùi mình, cầm tay dạy nàng viết
chữ.
“Dễ nghe chỗ nào, còn không phải do cha ta sợ nuôi không nổi, ấn theo
thứ tự mà gọi tên này sao?” Tuy Bàng Lục Nhi nói như vậy nhưng nàng
lại rất thích nghe Trịnh Tuân gọi tên nàng.
Giọng hắn rất êm tai, mỗi lần hắn gọi nàng, nàng có cảm giác vô cùng
thân mật mà không ai có được.
Bàng Lục Nhi nhắm mắt, nước mắt lã chã rơi xuống, nàng nhìn chằm
chằm chữ kia một hồi, sau đó lại đưa tay chà xát chữ trên mặt đất, móng
tay nàng dính đầy bùn đất đen bẩn.
–
Qua hôm sau, Bàng Lục Nhi đến cửa hàng tìm Phùng Thương.
“Không nói đến chuyện ở rễ, tiểu tử trong bụng ta sẽ mang họ Bàng, về
sau có con cùng huynh sẽ nói sau. Chúng ta đều đã từng trải qua một lần
đò, những nghi thức xã giao cũng không cần rình rang, nhà của ta ở bên
đây rất lớn, lại yên tĩnh, ngày mai huynh dọn đến đây ở, sau đó nộp công
văn lên quan phủ là được rồi.”
Phùng Thương vui sướng như phát điên lên.
“Lục Nhi, ta sẽ đối xử tốt với nàng.”
Phùng Thương là người thô kệch song lại thật thà, cuối cùng khó khăn
nói ra được một câu.
Phùng Thương quay vào trong lấy đưa cho Lục Nhi một cái hộp gỗ.
Lục Nhi mở ra, bên trong là mấy thỏi bạc, có khi đây là cả gia tài mà
Phùng Thương tích góp được trong mấy năm làm thợ rèn.
Lục Nhi không cần, nàng đưa lại cho Phùng Thương: “Huynh giữ lại đi,
sau này có hài tử thì huynh cho nó.”
Phùng Thương nhìn vào bụng nàng: “Lục Nhi, ta sẽ đối xử tốt với nó.”
Lục Nhi khẽ mỉm cười.
Ngày ấy, Phùng Thương dọn đến, ca ca Phùng Nông và tẩu tẩu Tần thị
cũng tới, nhưng Trương thị lại không tới, nhìn dáng vẻ của bọn họ có lẽ
Trương thị còn chưa biết chuyện.
Sau giờ ngọ, bốn người cùng ngồi ăn cơm. Bàng Lục Nhi và Phùng
Thương đứng trước mặt hai người làm lễ bái thiên địa đơn giản.
Tần thị tặng cho Lục Nhi cây mộc trâm: “Lục Nhi, ta biết muội là người
tốt, cũng từng trải qua nhiều chuyện, hai người bọn muội xem như cũng
có duyên phận, sau này Phùng Thương có ức hiếp muội thì cứ nói với
ta.”
Phùng Thương năm nay 21 tuổi, nhỏ hơn Phùng Nông đến mười tuổi, lúc
Tần thị gả đến, Phùng Thương vẫn là một tên tiểu tử loai choai, nói là
nửa mẫu thân cũng không sai.
Lục Nhi tiếp nhận: “Cảm ơn tẩu tẩu.”