Phùng Nông và Tần Thị ở đến chiều rồi quay về làng Đại Trại.
Phùng Thương gần đây nhận được đơn hàng lớn, người mua cần gấp,
mọi ngày hắn đều thức đêm để làm.
Nhưng hôm nay hắn không trở lại cửa hàng mà về nhà mình. Trời nóng,
không cần nước ấm, hắn ngồi xổm bên cạnh giếng, chà rửa một lượt
khắp người.
Trên tay hắn quanh năm suốt tháng đóng cặn bẩn của nước rèn thép, chà
nửa ngày cũng không sạch, đành từ bỏ.
Giờ Dậu, gà chó đã yên giấc. Cuối tháng 4, trời còn lộng gió, Bàng Lục
Nhi đã đóng cửa từ sớm.
Phùng Thương cởi bỏ áo trên, bước lên giường đất.
Phùng Thương đã từng thành thân, không phải không biết chuyện kia,
thấy Lục Nhi đưa lưng về phía hắn, trên người mặc phong phanh, tinh
lực nam nhân nào kiềm chế nỗi.
Hắn vừa mới đưa tay chạm vào Bàng Lục Nhi, thân thể nàng liền run
lên.
“Lục Nhi, nàng đừng sợ, ta biết nàng có thai, ta sẽ làm nhẹ.” Phùng
Thương thấp giọng nói.
Bàng Lục Nhi hít một hơi thật sâu, ôm bụng nhỏ giọng nói: “Thương ca,
bụng ta hơi khó chịu, hay là đêm nay huynh ngủ phòng bên đi.”
Ai lại không biết nàng đang tìm cớ đùn đẩy.
Ánh mắt Phùng Thương ảm đạm, không biết vì sao hắn nhớ tới ngày
đông năm ngoái, một người đứng ở đầu làng đưa lưng về phía hắn, bóng
dáng cô độc.
Phùng Thường và Lục Nhi giống nhau, chỉ biết kiếm tiền trước mắt,
chưa từng đọc sách. Dù sao người nông dân bọn hắn, mấy đời tổ tiên đều
kiếm ăn trên đất, người trong nhà cũng không nuôi nổi, có sức sẽ có ăn.
Người kia hoàn toàn khác với bọn họ.
Lục Nhi, có phải nàng vẫn còn nhớ hắn không?
Lời này quanh quẩn bên miệng hắn chưa thể nói được, cuối cùng lại bị
hắn nuốt xuống.
“Được, Lục Nhi, nàng ngủ sớm đi.”
Phùng Thương bước xuống giường: “Dạo này ta nhiều việc, tối đến ta sẽ
ở cửa hàng làm luôn.”
“Được.”
Bàng Lục Nhi trước giờ mà người có chính kiến, nàng chưa bao giờ nghĩ
muốn thủ thân vì ai, nếu không nàng cũng sẽ không chấp nhận gả cho
Phùng Thương.
Nàng không biết bản thân mình rốt cuộc bị làm sao.
Là Phùng Thương quá cường tráng, cả người vai u thịt bắp nên nàng
không thích sao? Nhưng Trịnh Tuân đâu phải là thư sinh mặt trắng trói
gà không chặt.
Hay là mùi hương trên cơ thể Phùng Thương?
Nàng có thể ngửi ra mùi hương tươi mát của bồ kết trên người hắn, nàng
biết Phùng Thương cố ý tắm rửa sạch sẽ rồi mới về.
Lục Nhi nhìn ra song cửa thở dài, đợi qua mấy hôm nữa thử lại. Dù sao
làm chuyện này nàng không khó chịu chút nào hơn nữa lại cực kỳ thoải
mái.
Đến lúc đó cứ nhắm mặt, dạng hai chân ra để nhụ.c côn tiến vào là được.
Phùng Thương không đến phòng khác ngủ, mà trở về cửa hàng, mười
ngày trước hắn nhận đơn hàng một trăm cân thiết, tiền đặt cọc cho đơn
này là 10 lượng bạc.
Phùng Thương nghĩ tới Bàng Lục Nhi, muốn cho nàng sống cuộc sống
thoải mái, cho nên càng ra sức làm việc.
–
Phu nhân náo loạn ngày đó không xuất hiện nữa, Lục Nhi lại muốn đem
cá ra bán, ngờ đâu vẫn náo loạn.
Lúc đó, nàng đang cúi người cắt lát cá cho người ta, kỹ thuật cắt rau của
nàng vốn thuần thục, lại được Phùng Thương tỉ mỉ đánh cho con dao tốt,
phân lượng rất nhẹ nhưng vô cùng sắc bén.
Bốn phía đột nhiên ầm ĩ lên, một khắc sau lại trở nên yên tĩnh.
Không khí xung quanh có chút quái dị.
Bàng Lục Nhi róc xương cá rồi cắt cá thành từng khối, dùng giấy dầu
bọc lại, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn.
Mấy sạp xung quanh đã vắng người, chỉ có vài tên sai dịch đứng đó.
Lục Nhi sửng sốt, tay run lên, con dao rơi xuống. Người đứng cạnh sạp
sợ nàng bị thương vội kéo nàng qua một bên.
Bàng Lục Nhi ngây ngốc ở đó mặc kệ đối phương lôi kéo.
Nàng nghe người kia nói.
“Lục Nhi, ta đã về rồi.”