Những ngày này của Lục Nhi bắt đầu trở lại đúng quỹ đạo của nó.
Nàng đến chỗ ngư dân thu mua cá, sau đó chạy đến các thôn, dần dần,
những sạp cá trong huyện cũng ít đi. Lục Nhi mang theo Hỉ Thước
chuyên tâm làm việc, cũng trở thành hai thương lái.
Ba người suốt ngày ở ngoài đường, đi sớm về khuya.
Nguyên Nhi gần như lớn lên ở trên xe la, nó lên tám tháng đã biết bò.
Lục Nhi sửa lại xe la, bên trong dùng sợi bông, gậy trúc che chắn, vây
Nguyên Nhi lại. Tiểu gia hỏa lại không hề chê mùi cá tanh.
Lục Nhi béo lên, nhưng nàng lại không hề phát giác, trời ngày càng
nóng, nàng tiếc tiền không may đồ mới, vẫn mặc lại quần áo khi đó nàng
mang thai Nguyên Nhi.
Là Hỉ Thước nói với nàng: “Lục Nhi tỷ, hình như tỷ hơi béo thì phải!”
Lục Nhi sờ sờ mặt mình, có hơi đầy đặn một chút, nàng khẽ cười: “Có
phải gần đây ta ăn quá nhiều không?”
Mỗi ngày đều bôn ba ở ngoài, mặc dù khi về nhà thì trời đã tối rồi, nàng
cũng nhịn không được lại tìm gì đó để ăn, có lẽ là làm nhiều nên con
người dễ đói.
Hỉ Thước ngơ ngác nhìn nàng: “Lục Nhi tỷ, tỷ thật xinh đẹp, chẳng trách
Đại Ngưu ca…”
Đại Ngưu ca là ngư dân của Thạch Ma thôn, một phần cá nàng thu mua
được là từ hắn. Hỉ Thước kịp dừng lại, nàng còn chưa quên khế ước bán
thân của mình còn nằm trong tay vị lão gia kia.
Lúc Nguyên Nhi chín tháng, thời tiết chính thức bước sang mùa hè. Lục
Nhi thay đổi quần áo mỏng một chút, lúc này nàng cảm thấy có gì đó
không đúng, bụng nàng hình như hơi phồng.
Nếu Lục Nhi còn là thiếu nữ không biết sự đời, nàng đương nhiên sẽ
không rõ, nhưng Lục Nhi hiện tại đã từng sinh Nguyên Nhi.
Nàng nghe người khác nói, sau khi sinh hài tử nửa năm sau đó cơ bản
không có quỳ thủy, cũng không thể mang thai, có nữ nhân thậm chí mất
đến cả năm mới trở lại bình thường. Bởi vậy, lúc trước, nàng chưa từng
để ý tới.
Ngày hôm sau, khi Lục Nhi ra ngoài, nàng dừng ở hiệu thuốc trong thị
trấn kế bên một lát.
Hỉ Thước ôm Nguyên Nhi ngồi trong xe la đợi nàng ở phía trước. Một
lát sau, Lục Nhi bước ra từ hiệu thuốc, trong tay còn mang theo gói
thuốc.
“Lục Nhi tỷ, tỷ thấy không khỏe ở đâu sao?” Hỉ Thước hỏi nàng.
Hai ngày trước, nàng đã tập cho Nguyên Nhi nói vài từ đơn giản, hiện tại
thấy nàng nó ê a gọi: “Nương…nương!
Đôi mắt nàng thoáng chốc đỏ lên.
Nàng ôm lấy Nguyên Nhi, trong đầu hỗn loạn, chỉ vang lên giọng nói
của đại phu: “Phu nhân, chúc mừng ngài, ngài có thai rồi!”
Lục Nhi sớm đã chuẩn bị tâm lý, nàng bình tĩnh nói với đại phu: “Phiền
ngài hốt cho ta than thuốc phá thai!”
“Hài tử đã hơn bốn tháng rồi, nếu phá thai, phải dùng liều lượng lớn, như
vậy sẽ dẫn đến rong huyết, có khi cả đời không thể sinh đẻ được nữa,
phu nhân hãy suy nghĩ cho cẩn thận.”
Lục Nhi cho rằng mình đã nghĩ kỹ rồi.
Đứa trẻ này không thể giữ lại, hiện giờ nàng là quả phụ, Nguyên Nhi là
hài tử mồ côi trong bụng mẹ, tang phu chưa đầy ba năm, ở đâu lại lòi ra
hài tử nữa. Người khác mà biết thì chỉ nước bọt của họ thôi cũng đủ để
dìm chết mẹ con nàng.
Không phải Lục Nhi muốn sống lại lần nữa cho nên mới rời khỏi trấn
Tây Bình Nhạc sao?
Huống hồ, hiện giờ ba người ăn uống còn tốt, nếu nàng sinh nở, chuyện
làm ăn này có thể chống đỡ thì không nói, nếu không thể, thì sau này bốn
miệng há ra chờ nàng đút.
Nguyên Nhi lớn hơn chút nữa, phải cho nó đi đọc sách, nơi nào không
cần bạc.
Nhưng, Lục Nhi ngồi ở trên giường cả một đêm cũng không thể hạ quyết
tâm, nàng nhìn chằm chằm Nguyên Nhi đang ngủ ngon lành.
Không biết vì sao, nàng nhớ tới bản thân mình lúc mang thai Nguyên
Nhi, khi ấy nàng vui vẻ và kiên định. Đều là hài tử của nàng, vậy vì sao
đứa này ngay cả cơ hội làm người cũng không có.
Lục Nhi không nỡ.
Trong lòng chỉ biết đem bản thân cùng Trịnh Tuân ra mắng trăm ngàn
lần, đều là tội nghiệt do bọn họ gây ra.