Cứ vậy mà giữ lại đứa trẻ này thì không phải cách hay.
Còn dọn đi thì biết dọn đi chỗ nào, công văn không dễ làm. Từng ngày
trôi qua, bạc Lục Nhi chôn dưới đất cũng bị nàng tiêu tốn đi ít nhiều.
Nàng không được thông minh, cho dù nàng suy nghĩ cả một đêm cũng
không bỏ được đứa trẻ này, song nàng cũng hiểu rõ không được lộ
chuyện đứa trẻ này là do nàng sinh ra, nếu không ba người mẫu tử nhà
nàng bị người ta chỉ chỏ sau lưng cả đời.
Sáng sớm hôm sau, Lục Nhi gọi Hỉ Thước lại.
“Hỉ Thước, hôm nay chúng ta không đến thôn Thạch Ma nữa, ngươi đi
sang huyện bên một chuyến, đi tìm nha tử!”
Người nông cạn thì sẽ có cách của người nông cạn.
Hỉ Thước một mình lái xe la ra cửa, Lục Nhi ở nhà chăm sóc Nguyên
Nhi, đến trưa không khí nóng lên, Nguyên Nhi chỉ mặc chiếc áo mỏng
bò trên giường.
Trong phòng không có ai, Lục Nhi cởi áo ngoài chừa lại chiếc yếm, thân
hình nữ nhân nuột nà, chiếc bụng kia nhô lên cao rõ mồn một.
Nguyên Nhi lui tới như thường ngày, nó muốn bò lên người nàng, cùng
chơi với nàng. Lục Nhi liền chặn lại, che chắn bụng mình.
“Nguyên Nhi ngoan, con đừng làm bị thương đệ đệ, muội muội mình!”
Bàng Lục Nhi ôm bụng lại, thầm thở dài.
Hỉ Thước qua giờ Ngọ mới về lại huyện Yển Thành, đúng lúc mọi người
xung quanh mở cửa quét dọn nhà. Hỉ Thước y theo lời dặn dò của Lục
Nhi, cố ý để xe la đi chậm lại, đi vào hẻm chùa.
Đầu hẻm đang lúc náo nhiệt, thỉnh thoảng có người đi ra, bê chén hạt
dưa ra ngoài sân ngồi vừa cắn vừa tán gẫu.
Hỉ Thước lớn giọng: “Ai da, tam thẩm, hiện giờ thai của ngươi bất ổn,
ngươi đến cầu xin phu nhân nhà ta, phu nhân nhà ta là người lương thiện,
nhất định sẽ thu nhận ngươi thôi!”
“Hỉ Thước, người này nhặt ở đâu về vậy?”
“Lục Nhi tỷ nhà ta tốt bụng, hai ngày nay ta về nhà một chuyến, tam
thẩm này của ta một thân một mình, trong nhà lại có chuyện, sắp tới sẽ ở
nhà nhà phu nhân ta một thời gian.”
Mấy nữ nhân nhìn về phía xe la soi xét, nữ nhân ngồi bên cạnh Hỉ Thước
bộ dạng chậm chạp, giống như bỏ ngoài tai lời nói của người khác, nhìn
bụng cũng có thể đoán được khoảng bốn năm tháng.
“Phu nhân nhà ngươi lương thiện mới vì ngươi mà nhận người như vậy,
chứ ai có thể tiếp nhận được, bụng to như vậy cũng không thể hầu hạ gì
được ai, lại còn ăn nhiều!” Huyện này cũng có nhiều nhà mua nha đầu về
để sai bảo, nhưng không ai đối tốt với nô bộc như vậy.
Hỉ Thước so với những nô bộc trong thôn mua về để trồng trọt, nấu
nướng thì cuộc sống mỗi ngày của nàng ta hiện tại quá thoải mái rồi.
“Lục Nhi tỷ là một người tốt!” Nàng đã ký vào khế ước bán đứt để làm
nha hoàn, thì mạng này đều của chủ nhân, mỗi tháng Lục Nhi còn cho
nàng 200 đồng nữa.
Nhà Hỉ Thước không phải ở huyện bên, từ khi nàng mười tuổi đã bị bán
đi, nhà nàng ở đâu đã không còn nhớ rõ.
Giọng Hỉ Thước lớn, Lục Nhi ở trong sân cũng nghe rõ.
Lục Nhi mở cổng, Hỉ Thước đánh xe la đi vào sân, mang theo phụ nhân
bụng lớn đi vào sau.
Hỉ Thước và Lục Nhi vào phòng: “Lục Nhi tỷ, phụ nhân này là người
thành thật, vừa câm vừa điếc, khi muội cùng nha tử đến nhà nàng, người
nhà nàng nói chỉ cần đưa nửa lượng bạc cũng được.”
Lục Nhi bỏ tiền, Hỉ Thước đưa thêm vài ba lượng là có thể mua được
phụ nhân, chẳng phải lão gia còn bỏ ra sáu lượng bạc để mua nàng về
sao.
Chuyện khó khăn này vậy mà Hỉ Thước lại dễ dàng hoàn thành, nha tử
nhìn thấy cái lợi từ nhà người kia, nghe Lục Nhi nói cần người làm nửa
năm, hắn không thèm hỏi tới lai lịch của Hi Thước liền đưa luôn.