Bàng Lục Nhi vừa nghe lời này liền thấy trong lòng mơ hồ, không thỏa
đáng, nhưng không rảnh mà lo chuyện này, nhanh chóng rời đi.
Đợi Lục Nhi đi xa một chút, Trịnh Tuân mới quay đầu nhìn về đám
người đứng ngoài cửa, hắn nhíu chặt đôi mày nói với Trần Hoàng thị:
“Bà chính là Trần Hoàng thị? Con cháu phu gia bà là Tú tài năm Hi Hòa
thứ 8, trong nhà sao lại có trưởng bối như vậy?”
Sau đó hắn nhìn sang phụ nhân khác: “Nhi tử của ngươi là Ngô Nhị Bảo
đang làm việc ở nha huyện?”
Mặt hắn không đổi sắc nói ra hết tình hình của mấy hộ gia đình này.
Ngày ấy, Trịnh Tuân vừa mới vào nha phủ, những người này đã từng gặp
hắn nhưng khi đó hắn mặc bộ quan bào màu xanh lục, phía trước có lính
hô hào, phía sau có hộ vệ che chắn, trái phải nhiệt tình mở đường, quanh
thân khí thế bức người. Dù nói thế nào thì cũng chỉ là khua môi múa mép
chứ bọn họ chỉ dám liếc mắt nhìn một cái thôi, nào có ai dám nhìn chằm
chằm quan huyện.
Lúc này trời hơi tối, nam nhân lại mặc trên người bộ áo màu trắng, nhất
thời không ai nhận ra hắn.
Nhưng lời này của hắn hù dọa mọi người không ít, đừng nói là vị tú tài
lão gia kia, ngay cả nhân vật nha dịch ăn cơm của triều đình cũng xem là
người có uy tín danh dự, vậy mà qua miệng hắn trở thành người không
đáng nhắc đến.
Mọi người trái phải nhìn nhau, không ai biết được Bàng quả phụ dây vào
người có lai lịch thế nào.
Những người kia nhát gan liền lôi kéo phụ nhân nhà mình lặng lẽ rời đi.
–
Lúc Trịnh Tuân về phòng, Lục Nhi đã dỗ xong hai đứa nhỏ đi ngủ.
“Ngủ rồi sao?”
“Ừm, hôm nay e là Nguyên Nhi không đọc sách được rồi. Nguyên Nhi
còn đỡ, Nguyệt Nhi thì nhát gan bị dọa cho sợ, ngủ còn mê sảng, ngày
mai ta đi gọi bà tử đến gọi hồn cho nó!”
Lục Nhi không hỏi hắn chuyện dám người bên ngoài, nàng chỉ lo lắng
cho Nguyệt Nhi.
Trịnh Tuân cúi người sờ gương mặt Nguyệt Nhi: “Để ta cho người đi
tìm!”
“Không cần đâu, gọi Chu thẩm là được rồi, lúc trước Nguyệt Nhi thường
bị dọa, ta đều tìm bà ấy!”
Hai người hiện giờ, ngoại trừ hài tử ra, còn lại không có chuyện gì để
nói. Lục Nhi trước kia ngay cả chuyện vụn vặt hôm nay gà đẻ mấy trứng
cũng nói với hắn.
Lục Nhi đun nước xong để trên bệ bếp, nàng bưng chậu nước lau người
mình rồi thay nước khác để rửa mặt.
Nàng lấy hộp sứ trong phòng ra, lấy một ít cao màu đỏ hồng bôi một
chút lên mặt, Trịnh Tuân ôm chặt nàng, tán đều giúp nàng: “Chỉ mới hai
ngày, cũng có chút thay đổi!”
Cao này là hoa đào phơi khô ba tháng, nghiền thành phấn, thêm lòng
trắng trứng, bột trân châu tạo thành cao (kem), có công dụng làm da
trắng, mềm, mịn da.
Lục Nhi không thèm để ý tới hắn.
Trịnh Tuân tuổi còn trẻ, mặc dù phải tranh đấu trong triều đình rất nhiều,
nhưng hắn cũng biết nói vài lời lấy lòng nữ nhi, bộ dạng lão làng nói:
“Nhưng mà vậy cũng được, không ai xinh đẹp bằng Lục Nhi cả!”
Lục Nhi: “…”
“Hôm qua huynh đi vội, ta cũng chưa hỏi huynh chỗ mua, lát nữa ta đưa
bạc lại cho huynh!” Có nữ nhân nào mà không yêu dung mạo mình, hiện
giờ nàng không vội, trên tay cũng có chút bạc dư dả, lúc Trịnh Tuân đưa
cho nàng, nàng có chút động tâm.
Động tác vuốt ve của Trịnh Tuân dừng lại: “Trong kinh có một bà tử tự
chế, chỗ khác mua cũng không có, ta thỉnh bà ấy lại đây chăm sóc cho
nàng, hiện giờ đang đi trên đường, vài ngày nữa sẽ đến!”
Những bà tử này tử trong cung thả ra, trước kia từng hầu hạ quý nhân, có
thể mời được thì cũng tốn không ít tài của.
Lục Nhi vừa nghe xong, tuy nàng không biết là khó thỉnh nhưng khẳng
định là rất cao quý, liền gấp gáp: “Ta không cần, huynh đưa bà ấy trở về
đi, không thể tiêu tiền phung phí như vậy được, ta không có tiền để trả
đâu!”
“Sao lại không có, cái rương ta đưa nàng đâu?”
“Cái kia để dành cho Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi!” Lục Nhi phân rõ.
Trịnh Tuân thầm nghĩ, nếu không có danh nghĩa của Nguyên Nhi và
Nguyệt Nhi, đời nào nàng chịu nhận.