Trịnh Tuân hôn lên môi nàng: “Ta đã nói sẽ để cho Lục Nhi sống những
ngày tháng tốt đẹp mà!”
Nam nhân này gần đây không biết học mấy điều kỳ lạ này ở đâu, trong
lời nói toàn những điều không đứng đắn. Bộ dạng ban ngày của Trịnh đại
nhân vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không giống như người hay ve vãn
tán tỉnh.
Lục Nhi xõa mái tóc đen xuống, lấy chiếc lược gỗ ngồi trên ghế chải tóc,
đôi mày nữ nhân rậm như núi, thân thể quyến rũ, áo ngoài đã được cởi
ra, chỉ còn lại chiếc áo yếm trên người.
Trịnh Tuân cúi đầu, yên lặng nhìn nàng, cái cổ lộ da thịt, tỏa ra hương
thơm kiều diễm.
Qua nửa nén nhang, nàng đứng lên lau mặt hoa đào đi.
Trịnh Tuân không đợi được đè Lục Nhi lên giường.
Hai người còn ở phòng bên cạnh.
Hai tay Lục Nhi câu lấy cổ hắn, nửa người dưới trần trụi, chiếc váy đã
sớm không thấy bóng dáng, Lục Nhi quấn hai chân lên hông hắn. Trịnh
Tuân nâng mông nàng lên, một tay tách hai cánh hoa ra.
Bên trong â.m huyệ.t còn rất khô, Trịnh Tuân nhẫn nại sờ soạng vài cái,
không lâu sau chỗ kia bắt đầu rỉ nước, hắn không chần chờ nữa hạ eo
nàng xuống, đưa nghiệt căn của hắn đi vào.
Tư thế này hắn vào quá sâu, Lục Nhi bất giác cong mông lên, muốn né
tránh cô.n thịt hắn một chút, nhưng hắn lại giữ chặt eo nàng.
Tiểu huyệ.t vừa trơn vừa chặt, giống như có vô số cái miệng nhỏ cắn mút
lấy dươn.g vật của hắn, Trịnh Tuân bị nàng xoắn chặt, thái dương bắt đầu
rịn ra mồ hôi, rơi xuống đôi vai ngọc ngà của nàng.
“Lục Nhi, sao lại nhanh vậy?” Hắn chưa biết làm nàng ở tư thế nào, nhìn
thấy nữ nhân treo người trước ngực hắn, mắt khẽ nhắm thành hình trăng
non, cả người như ngâm vào ở trong nước, mềm mại êm ái.
Ánh mắt Trịnh Tuân thâm trầm, Lục Nhi cảm giác cây gậy trong bụng
nàng hình như lại căng lớn lên thêm, nàng che bụng: “Đừng, đừng mà!”
Nữ nhân như yêu nghiệt triền miên quấn chặt trên người nam nhân, mái
tóc đen dán ở sau lưng, giữa hai chân nàng dán chặt lấy xương mu hắn,
tiểu huyê.t chặt chẽ chạm vào tận gốc rễ, nàng ngồi lên người nam nhân,
những sợ lông của hắn đâm vào khiến nàng khó chịu.
Nàng kìm nén không được giật giật vài cái, đồng thời lưỡi đao sắc bén
chôn bên trong huyệ.t run lên, hoa thị.t non nớt cắn nuốt dươn.g vật chảy
nước ra, hắn lặp lại động tác đó vài lần chọc vào chỗ cũ.
Đôi môi anh đào của Bàng Lục Nhi khẽ mở, tràn ra âm thanh không thể
kiềm chế, cái mông nằm trong lòng bàn tay của Trịnh Tuân, đong đưa
theo mỗi lần hắn đâm tới.
Ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối không rời khỏi nàng, hắn đột nhiên
nhìn lên trên, tuy rằng nàng vẫn chưa được hồng hào như ban đầu nhưng
trên mặt có chút căng mọng: “Lục Nhi!”
Vật cứng ra vào trong thân thể Lục Nhi, nàng giống như con cá lên bờ há
miệng cố gắng thở, tham lam hớp lấy không khí, buông ra tiếng rên rỉ
mềm mỏng.
Trịnh Tuần tăng dần tốc độ thọc vào rút ra, lực càng mạnh hơn, hung
hăng thúc vào bộ phận non mềm của nữ nhân.
Lục Nhi túm lấy cánh tay hắn, áo yếm lỏng lẻo rớt ra, hai đầu v* đung
đưa, thân thể trống rỗng bị nam nhân chiếm đoạt mãnh liệt rung lắc dữ
dội.
Phía dưới bị hắn đâm đến cực hạn, nơi sâu nhất của hoa tâm bị chèn ép,
hai cánh hoa đáng thương mềm mịn mở ra, cố gắng ngậm lấy cự vật đen
tím đáng sợ.
Hai thân thể chạm vào nhau, không ngừng phát ra âm thanh “bạch bạch”
khiến người nghe đỏ mặt.
Lục Nhi bắt đầu cảm thấy không thoải mái, hai chân mỏi nhừ, chỗ kia
cũng bị hắn đâm vào rút ra một hồi lâu, lúc này tê dại gần như mất đi
cảm giác, cả người Lục Nhi khẽ run lên, nhưng Trịnh Tuân còn không có
ý định dừng lại.