“Đừng…Không được nữa rồi!” Lục Nhi híp mắt, đôi vú trước ngực ma
sát với da thịt Trịnh Tuân, nàng không chịu phối hợp với hắn, giãy giụa
muốn Trịnh Tuân thả nàng xuống.
Vách thịt bên trong co rút xoắn chặt lấy cây gậy, Trịnh Tuân rên lên, hắn
vỗ nhẹ bờ mông trắng nõn của nàng: “Lục Nhi, đừng lộn xộn, nàng
muốn cắn đứt ta sao?”
Lục Nhi mặc kệ hoa thị.t mình còn đang nuốt vật xấu xí quấn đầy gân
xanh kia, chân nàng muốn chạm xuống đất.
Lúc này Trịnh Tuân chưa xuất ra, cây gậy kia còn cứng ngắc và vểnh cao
lên, hắn đã cưỡi lên lưng cọp rồi khó lòng mà leo xuống, hắn chần chờ
một một lát rồi mới nhấc thân thể nàng, một tiếng “bốc” vang lên, rút
côn thị.t dính đầy nước nhờn ra khỏi thân thể nàng.
Trịnh Tuân giúp Lục Nhi thu gom quần áo lại, sau đó ôm nàng ra ngoài,
đi đến gian nhà phía đông, Lục Nhi không đồng ý: “Nguyên Nhi với
Nguyệt Nhi còn ở đằng kia, Nguyệt Nhi tỉnh lại sẽ khóc nhè!”
“Nguyệt Nhi không biết tính tình giống ai?” Trịnh Tuân buông tiếng thở
dài, xoay người chuẩn bị đi đến giường của bọn nhỏ.
Lục Nhi lập tức bực bội: “Trịnh Tuân, ngươi nói vậy là ý gì? Ngươi nói
Nguyệt Nhi không phải là con ngươi? Ta nói cho ngươi biết, không chỉ là
Bàng Lương Nguyệt, ngay cả Bàng Thừa Nguyên cũng không phải là
con ngươi! Ta với Thương ca ở trên giường đã từng ngủ với nhau, sau
đến huyện Yển Thành cũng rất thân thiết, ta thấy ngươi có tiền đồ, muốn
bọn nó có chỗ dựa nên đem cái rổ vỏ này đổ lên người ngươi!”
Trịnh Tuân không biết như thế nào chỉ là một câu cảm thán mà lại chọc
giận nàng đến vậy.
Nghe được câu sau, mặt hắn càng xấu đi, ôm nàng càng chặt, siết mạnh
như muốn bẻ gãy hông nàng: “Lục Nhi, trước kia đều là ta sai, hà cớ gì
phải lấy những lời này đâm ta, Nguyệt Nhi giống ta như vậy, vừa nhìn
vào đã biết là con ta rồi.”
Làm sao thật sự không để tâm cho được.
Ngày thường ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ.
Ngày đó sau khi đậu Cao trung từ kinh thành trở về, hắn đã biết, ngay cả
khi Lục Nhi thật sự là thê tử của Phùng Thương, hai người dù có sinh
con đi nữa, hắn cũng không thể buông được nàng, sợ là còn đem con
người khác nuôi như con mình.
Trịnh Tuân giữ lấy mặt nàng, nhẹ cọ lên chóp mũi nàng: “Lục Nhi,
chuyện huyết mạch này không thể nói bậy được, không tốt đối với
Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi.”
Bàng Lục Nhi nóng giận quá, nàng cũng cảm thấy vừa rồi bản thân mình
vô tình vấy bẩn thanh danh của hai đứa nhỏ, nhưng vẫn cứng cổ nói:
“Trịnh Tuân, tuy thanh danh của Bàng Lục Nhi ta không tốt, nhưng hai
đứa nhỏ là con của ngươi, nếu ngươi không muốn nhận, ta cũng không
ép!”
Trịnh Tuân buông tay ra: “Lục Nhi, ta không có ý gì khác, ta chỉ thấy lá
gan của Nguyệt Nhi hơi nhỏ thôi!”
“Thời điểm Nguyệt Nhi còn trong bụng, mẹ nó đã kinh hãi không thôi,
dù có đeo xương đầu heo hay răng sói cũng không có tác dụng, nhưng
Chu thẩm có thể làm giảm được chút ít, đợi nó lớn một chút sẽ ổn.” Lục
Nhi không muốn nói thêm điều gì.
“Là ta không tốt, để Lục Nhi phải chịu khổ sở!” Giọng nói Trịnh Tuân
hỗn loạn tựa như kìm nén đau đớn trong lòng.
Mà Lục Nhi không cần hắn thương hại.
Trịnh Tuân ôm nàng lên giường đất, dịch nhẹ hai đứa nhỏ vào trong,
cũng may chiếc giường đủ lớn.
Cảm xúc đau lòng vừa đi qua, dục vọng của hắn cũng sớm bị dập tắt.
Trịnh Tuân lật thân thể mềm mại của nàng qua, hơi dùng sức, toàn bộ
thân thể nàng đã quỳ trên giường. Lúc trước nàng mang thai Nguyên
Nhi, hai người thường dùng tư thế này.
Đôi mông của nữ nhân cong lên, tựa như con chó đang chuẩn bị giao cấu
làm cho đóa hoa xinh đẹp mềm mại phía sau của nàng phơi bày ra hết,
huyệ.t thịt của nàng bi hắn đâm thành một cái lỗ còn chưa khép lại, mật
dịch sền sệt ào ạt tuôn ra ngoài.
-