Khương thị thật sự không ngờ Tiêu Vân Chước lại to gan như vậy!
Hôm qua sở dĩ bà ta không ngăn cản nàng đi ra ngoài, chẳng qua là cảm thấy tiểu nha đầu này mới đến kinh thành, chưa quen cuộc sống nơi đây, nhiều nhất chỉ là cầm chút tiền bạc đi ra ngoài mua vài thứ, vui chơi một chút thôi!
Ai mà ngờ được nàng cũng dám đi tới Hình bộ gây chuyện?
Khương thị không khỏi đau đầu, nói với Khương Nguyên: “Mặc dù Không Thiền đại sư này không so được với mấy đại sư trong Hoàng Thành Tự, nhưng gần đây rất nhiều phú hộ trong kinh thành đều khen ngợi ngài ấy, danh tiếng cũng rất thịnh! Người ở trước mặt Phật tổ, há có thể tùy tiện đắc tội được? Huống chi cô phụ của con vốn cũng là võ tướng, mấy năm nay hắn làm việc khắc nghiệt, cũng có tiếng là hung thần uy vũ, vốn đã không có thanh danh hiền lành gì rồi.
Bây giờ bị nha đầu này gây chuyện, tất nhiên người bên ngoài sẽ cảm thấy toàn gia chúng ta đều là ác nhân không biết tốt xấu!”
Trượng phu của bà ta, Tiêu Trấn Quan thuở thiếu thời vẫn rất ôn hòa, nhưng sau khi công công được ban chết, cả nhà liền trông cậy vào một mình ông ấy, vậy nên ông ấy cũng chỉ có thể gánh vác trách nhiệm lên người.
Vì để tránh cho Tiêu gia bị người khi nhục, ông ấy cũng dần dần học cách trở nên lạnh lùng.
Cho dù đối mặt với bà ta, cũng ít dịu dàng hơn trước.
Lão gia đã khổ cực như vậy mới khiến cho trong nhà có có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng nha đầu chết tiệt kia mới trở về, lại khiến Tiêu gia phải mang thanh danh hoang đường làm bậy!
“Cô mẫu, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” Khương Nguyên lập tức lo lắng hỏi.
“Chúng ta còn có thể làm gì nữa? Từ lúc này trở đi, không cho phép nha đầu chết tiệt kia đi ra ngoài! Đưa chút lễ vật xin lỗi đến chỗ Lý đại nhân, lại phái người sang chỗ Hình bộ làm sáng tỏ, tự mình đón Không Thiền đại sư ra ngoài.
Đại sư nhập lao ngục, nhiễm một thân xui xẻo, cái Tết này nào dễ trôi qua như vậy chứ?” Khương thị nghĩ nghĩ, lại nói: “Đúng rồi, ta nhớ mấy năm trước tiểu bối Hoắc gia có đưa tới cho lão thái thái mấy quyển kinh thư, nghe nói còn có Xá Lợi Tử gì đó nữa.
Thứ kia giữ lại cũng vô dụng, đợi đến khi chuyện nhà giải quyết xong lại chọn ra một cái đưa tới chỗ Không Thiền đại sư để xin lỗi!”
Lão thái thái không còn sống được bao lâu nữa, sau khi bà ấy chết, những thứ kia cũng có thể tùy ý xử lý.
Gần đây tên tuổi Không Thiền đại sư vang dội, nhưng dù sao cũng chỉ là một du tăng thôi, đồ tốt trong tay cũng không nhiều.
Chỉ cần trong nhà chịu bỏ ra thì đương nhiên đại sư sẽ sẵn lòng khôi phục một chút thanh danh.
Khương thị nói xong liền bảo người đi làm.
Còn đặc biệt phái đại quản gia trong nhà đi ra ngoài, mang theo không ít lễ vật đến gặp Lý đại nhân.
Lý đại nhân hôm qua bận bịu suốt cả một đêm, lúc này còn chưa đến nha môn ứng mão.
Quản gia đến vừa kịp lúc.
Sau khi gặp được Lý đại nhân, không nói hai lời liền mở miệng xin lỗi thay cho Tiêu Vân Chước, mặt khác lại biểu đạt ý tứ của Khương thị, ngôn từ khẩn thiết, thần sắc áy náy.
“Lý đại nhân, toàn kinh thành đều biết, đại tiểu thư nhà ta bị lạc từ nhỏ, mấy năm nay vẫn lưu lạc ở bên ngoài, cũng chỉ mới trở về nên không hiểu gì cả.
Có lẽ lúc trở về từng gặp Không Thiền đại sư, nhận nhầm người nên lúc này mới gây nên hiểu lầm như thế.
Sáng nay quản sự mua hàng trong nhà ra ngoài, ngẫu nhiên nghe được tin đồn, phu nhân nhà ta mới biết được chuyện nàng báo án… Bởi vậy lập tức bảo tiểu nhân đến xin lỗi, kính mong Lý đại nhân đừng trách móc…” Quản gia thật sự bất đắc dĩ nói.
“…” Vẻ mặt Lý đại nhân rất phức tạp nhìn đối phương.
“Ý của ngươi là, phu nhân quý phủ hoàn toàn không biết?” Lý đại nhân cảm thấy hết sức kỳ quái.
“Đúng thế, phu nhân chúng ta trước đó còn được Không Thiền đại sư tặng cho một cặp đèn lưu ly hoa sen, cũng có chút qua lại, làm sao có thể nghi ngờ đại sư là giả mạo được? Quả thực không hiểu ra làm sao mà!” Quản gia lập tức nói thêm.
Lý đại nhân thở hắt ra, không nói nên lời: “Thế thì lạ thật, lúc đại tiểu thư nhà ngươi đến đây báo án, chính miệng nói với bản quan là phía trên đèn lưu ly hoa sen trong nhà có vết máu, nhất định là có lai lịch không rõ nên sau khi bàn bạc với tổ mẫu và huynh trưởng, liền bảo nàng đến nha môn…”
“Lão thái thái nhà ta mấy bữa nay sức khỏe không tốt, căn bản không nói được mấy câu, đây đều là ý tứ của bản thân đại tiểu thư thôi…” Quản gia ngượng ngùng.
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Chương 35
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương