35
Nhà họ Trần có con nối dõi, tin tức này rất nhanh đã truyền khắp kinh thành.
Danh tiếng của ta cuối cùng cũng đã khá hơn một chút.
Ít nhất thì người ta cũng không còn nói ta ganh ghét, ghen tỵ nữa.
Thủ Vận bận lo tang lễ cho mẫu thân, ta cùng Trần Lý thì tận tâm chăm sóc đứa nhỏ, còn phu nhân Trình thì đến từ đường họ Trần để đưa tên hài nhi và Thủ Vận nhập gia phả.
Những kẻ bên nhánh phụ trước kia dòm ngó tài sản và tước vị của nhà họ Trần, rốt cuộc cũng buông bỏ dã tâm ấy.
Đứa trẻ được đặt tên là Trần Cát.
Hàm ý cát tường như ý.
Trình Phu nhân luôn cảm thấy cái tên này quá mức tùy tiện, bèn làm một lá thăm xin ý tổ tiên, để mẫu thân Thủ Vận định đoạt có nên dùng tên này hay không.
Thăm rung lên vài lượt, cuối cùng rút ra được một chữ:
“Phải.”
Đã như thế, Trình phu nhân cũng không thể phản đối, đành thuận theo.
Chúng ta cùng nhau đón giao thừa, cùng nhau thức suốt đêm trừ tịch, trong sự đoàn viên, nhìn Trần Cát mở to đôi mắt tròn xoe, cười khanh khách không ngớt.
Như một nắm bánh trôi nhỏ, thật đáng yêu vô cùng.
Tiếp đó là yến tiệc đầy tháng của bé con.
Ngày qua ngày dần trôi đi…
Trần Lý bắt đầu châm cứu cho bản thân ngày một nhiều.
Ta mơ hồ cảm thấy có điều không ổn…
Nhưng lại không dám hỏi.
Ta hồi tưởng những chi tiết từng bị bản thân bỏ qua, những điều kỳ lạ không rõ lý do…
Và đáp án, từng chút một, dần hiện lên trong tâm trí.
Chỉ là, bản năng khiến ta lựa chọn trốn tránh.
Trần Lý kể cho ta nghe chuyện Thần Nông nếm bách thảo và Lý Thời Trân thử t.h.u.ố.c cứu người.
Chàng nói:
“Phùng Hỷ, ta cũng muốn đi theo con đường của họ.”
36
Trần Lý bắt đầu dùng thử đủ loại d.ư.ợ.c thảo không rõ tên gọi, thân mình làm thí nghiệm, trực tiếp kiểm chứng hiệu quả và công dụng.
Còn ta, luôn ở bên cạnh chép lại cẩn thận, từng phản ứng phát tác, từng phương pháp giải độc đều tường tận lưu lại.
Chỉ là, ghi chép được một nửa —
mực trên giấy đã bị nước mắt ta làm nhòe đi.
Ta chẳng nói gì, chỉ đưa tay áo lau khóe mắt, rồi thay tờ giấy khác, tiếp tục viết.
Có khi thử trúng t.h.u.ố.c có độc, Trần Lý đau đớn một hồi rồi cũng dịu lại, lúc ấy còn đắc ý tự khen:
“Ta quả thật là vĩ đại.”
Ta cũng mỉm cười khen lại:
“Phải, chàng thật vĩ đại.”
Chuyện này, chỉ có hai ta biết.
Trình Phu nhân bận rộn chăm lo cho Trần Cát, việc quán xuyến trong phủ cũng dần giao cho Thủ Vận xử lý.
Cho nên, ta và Trần Lý có thể toàn tâm toàn ý chuyên chú vào việc thử thuốc.
Thế nhưng…
Tay Trần Lý càng ngày càng không vững, có khi còn vấp chân ngã nhào, nằm trên mặt đất một lúc lâu mới lảo đảo ngồi dậy.
Ta vừa khóc vừa cười mắng chàng:
“Đúng là đồ ngốc!”
Chàng cũng gãi đầu cười theo:
“Ừ… có hơi ngốc một chút.”
Chúng ta đã ghi chép lại thêm được rất nhiều phương t.h.u.ố.c hữu dụng.
Thậm chí…
Ta còn tìm ra một loại d.ư.ợ.c thảo có thể chữa được căn bệnh của tổ mẫu.
Chỉ là, trong các y thư cũ của người xưa, vị t.h.u.ố.c này vốn được dùng cho mục đích khác.
Cho đến khi Trần Lý gia tăng liều lượng, tự thân thử nghiệm, mới phát hiện ra công hiệu vượt ngoài mong đợi — đúng là bốn lạng xô nghìn cân, chuyển nguy thành an.
Ta đem bài t.h.u.ố.c đó đốt thành tro, gửi cho tổ mẫu nơi suối vàng.
Người nhất định cũng sẽ tán thưởng ta và Trần Lý:
“Quả thật là… vĩ đại.”
37
Ngày sinh thần của ta tới rồi.
Trần Lý vì ta mà làm một chiếc bánh ga tô.
Chiếc bánh năm xưa chưa kịp nếm thử, nay cuối cùng cũng có thể được biết hương vị ra sao.
Trình Phu nhân nói món này quả thật mới lạ, chỉ tiếc là vị ngọt có phần ngấy, chẳng bằng tô mì trường thọ do chính tay bà nấu.
Thủ Vận vẫn chưa ra khỏi nỗi bi ai mất mẹ, gắng gượng ăn hai miếng rồi cũng để yên chiếc đĩa trước mặt.
Trần Lý ra vẻ bị tổn thương.
Chỉ có ta là ăn như nuốt cả bầu trời, mặt mũi lấm lem đầy kem.
Dáng vẻ ấy khiến Trình phu nhân bật cười, bà cùng Thủ Vận lui về nghỉ ngơi sớm.
Trần Lý thấy bụng ta đã phồng cả lên mà vẫn chưa dừng tay, bèn giật lấy chiếc đĩa:
"Đừng ăn nữa, kẻo đầy bụng."
Vị bánh kem bỗng nhiên mằn mặn, nhảy nhót trên đầu lưỡi, hòa cùng vị chua nơi sống mũi, khiến lòng ta se sắt.
"Ta sợ sau này chẳng còn được ăn bánh chàng làm nữa."
Trần Lý bật cười:
"Sao lại thế được? Sang năm vẫn sẽ có bánh sinh nhật mà."
"Thật sao?" – Ta chìa ngón út ra – "Vậy chúng ta ngoéo tay."
Thế nhưng Trần Lý không ngoéo tay với ta. Chàng chỉ xoa đầu ta, khẽ nói:
"Tất nhiên rồi. Ta xưa nay chưa từng thất hứa."
Ta nhìn chàng, nói:
"Năm nay ta đã mười tám rồi."
"Ừm."
"Trần Lý, năm nay ta mười tám rồi."
Chàng mỉm cười:
"Biết rồi, Phùng Hỷ mười tám tuổi rồi, đã thành người lớn rồi."
"Trần Lý, năm nay ta thật sự mười tám rồi."
Ta cố chấp lặp lại thêm lần nữa.
Lần này, Trần Lý không còn cười nữa.
Ta tưởng chàng sẽ hôn ta, như cái ngày sinh thần năm ngoái.
Nhưng chàng không.
Không sao. Giờ ta đã cao hơn rồi, chỉ cần nhón chân là có thể chạm tới môi chàng.
Trần Lý vẫn không nhúc nhích.
Không sao. Ta tự tay ôm lấy cổ chàng.
Cổ họng chàng khẽ động.
Cuối cùng, chàng cũng bắt đầu đáp lại ta.
Lần này, khác hẳn với lần đầu – không còn kiên định, mà vô cùng cẩn thận, dè dặt.
Ta khẽ cười khổ.
Ánh nến lay động, ta nâng chén rượu, nói:
"Ta mười tám rồi, có thể uống rượu rồi."
"Trần Lý, chàng còn nợ ta một chén giao bôi đó."
Mắt Trần Lý khẽ run.
Một lúc lâu sau, chàng nói:
"Đúng vậy, chúng ta đã là phu thê từ lâu rồi."
"Từng nói sẽ ở bên nhau suốt đời."
Khóe mắt chàng cũng đã thấm ướt.
Chúng ta cùng uống chén giao bôi.
Rượu này thật cay, cay đến nghẹn cả cổ, ta ho khan đến mức không thẳng lưng nổi.
Trần Lý nhẹ nhàng vỗ lưng cho ta. Vỗ mãi, vỗ mãi… ta chẳng còn nhìn rõ chàng nữa.
Trong ánh mắt lờ đờ của men say, chàng bế ta lên, dịu dàng đặt ta dưới thân.
Màn loan ấm áp, như chốn bồng lai.
