Hỷ Xuân Lai

Chương 22



38

Bệnh tình của Trần Lý ngày một nghiêm trọng.

Đến cả Trình phu nhân cũng nhận ra thân thể chàng ngày càng cứng đờ.

Bà quá quen với những triệu chứng này — phu quân của bà năm xưa cũng từng từng bước một suy kiệt, cuối cùng rời khỏi nhân thế.

Nhưng Trình phu nhân lại không làm được gì. Ngoài sự đau đớn và tuyệt vọng khi phát hiện, bà hoàn toàn bất lực.

Bà khuyên Trần Lý nên nghỉ ngơi, nói biết đâu an tĩnh một thời gian, bệnh tình sẽ thuyên giảm.

Thật là một cách ngây thơ, nhưng đó là tia hy vọng cuối cùng của một người mẹ đã cùng đường.

Trần Lý an ủi bà, nói:

"Không đau chút nào đâu, chỉ là tứ chi có hơi cứng ngắc thôi."

Lời này chẳng giúp ích gì cho Trình phu nhân — bà vẫn khóc suốt ngày đêm.

Trần Lý không chịu nổi bầu không khí tang thương trong phủ, bèn gọi ta cùng lên xe ngựa, rong ruổi khắp nơi.

Chàng vẫn tiếp tục thử các loại d.ư.ợ.c thảo. Còn việc định hướng đường đi, chàng giao cho ta.

Ta dùng phương pháp xem nhật quỹ, dùng thuật định hướng bằng sao trời mà chàng dạy, rong ruổi khắp tứ phương.

Chàng tựa đầu lên vai ta, khen:

"Phùng Hỷ của ta thật thông minh."

Ta cười mà nước mắt cũng chảy theo:

"Chúng ta đúng là hai kẻ giỏi khen nhau nhất thiên hạ."

Trần Lý cũng bật cười. Rồi nói:

"Ừ. Phùng Hỷ, ta thật không nỡ xa nàng."

Nụ cười của ta khựng lại, vai áo cũng ướt đẫm nước mắt của chàng. 

******

Tháng Ba.

Chính là tháng ba, khi vạn vật sinh sôi, trăm hoa đua nở.

Mà Trần Lý của ta, lại ngày càng yếu nhược.

Nhưng chàng vẫn gắng gượng thử thuốc, vẫn chọc ta cười, vẫn cố làm mọi việc như xưa.

Cho đến khi đôi chân không còn cử động được, chàng mới bảo ta đưa về phủ.

Trình Phu nhânlại ngã bệnh một trận, nhất là khi biết ta và Trần Lý âm thầm rời phủ, bà vừa giận vừa bất lực.

Thủ Vận trở thành người quán xuyến mọi việc, vừa lo đại cục trong ngoài, vừa chăm sóc Trần Cát, vừa không ngớt than thở thiếu gia mình mệnh khổ.

Trần Lý nhìn cả nhà tất bật, chỉ nằm tựa bên giường, cười hiền.

Chàng đưa ngón tay vuốt qua giọt lệ trên mặt ta:

"Đời người có ba chuyện may mắn: Ăn no, ngủ ngon, cười được."

"Phùng Hỷ, nàng là tinh linh trong núi, cười lên mới thật đẹp."

Ta cố cong môi, cố gắng để nụ cười mình trông đẹp hơn một chút.

"Nàng biết không, lần đầu tiên ta thấy nàng, đã cảm thấy nàng rất đẹp rồi."

"Gạt người. Khi đó ta còn che mạng mà."

"Thật mà. Đôi mắt hạnh ló ra, tròn tròn sáng rỡ. Sau đó, trên giả sơn, ta nghe nàng nói chuyện với Thủ Vận. Ta nghĩ, có phải ông trời thấy ta cô độc quá, nên mới đưa một tinh linh đến bên ta?"

Trần Lý nhẹ nhàng vuốt má ta, ánh mắt ôn nhu kể lại bao ký ức.

"Nhưng ta không giống người thường. Ta từ nơi khác tới, cũng phải đi về nơi khác. Ta không thể vướng bận, cũng không thể khiến ai vì ta mà vướng bận."

Ta càng khóc dữ dội hơn, nhưng chàng lại thích thấy ta cười, nên ta lau nước mắt, nở nụ cười lớn hơn.

"Phùng Hỷ, ta thật sự rất thích nàng. Từ khi chữa ôn dịch, ta đã nhận ra bản thân không thể rời xa nàng nữa."


"Ta ghét thời đại này, nhưng vì nàng, ta lại cảm thấy nơi này thật đáng sống. Nơi này có nàng. Nơi này cho ta gặp được nàng. Nơi này cho ta đồng hành cùng nàng."

"Vậy là đủ rồi, thật sự đủ rồi."

Chàng nói càng lúc càng nhiều, còn nước mắt ta thì tuôn không ngừng.

Bên ngoài mưa nặng hạt, tí tách rơi xuống nền đá.

Nước mắt của ta cũng rơi lộp độp lên tay chàng. 

"Phùng Hỷ, sau khi ta đi rồi, nàng phải sống như tên mình – gặp sự thì hỉ, đừng vì ta mà u sầu."

"Có lẽ ta chỉ là quay về nhà, về lại thế giới ta từng thuộc về."

"Mẫu thân ta bị đạo lý tam cương ngũ thường đầu độc, nàng chớ nghe bà, đừng thủ tiết vì ta, càng không cần chấp nhận cái gọi là trinh tiết bài phường của triều đình. Sau này nếu gặp người nào tốt, khiến lòng nàng rung động, thì hãy cứ mạnh dạn mà yêu."

"Chỉ là… hãy quên ta chậm một chút, đừng nhớ mãi không thôi."

"Phùng Hỷ, phải làm sao đây… Ta thật sự muốn ở bên nàng mãi mãi, muốn yêu nàng trọn đời. Vì nàng… ta không nỡ rời khỏi thế gian này."


Chàng vừa nói, vừa khóc.

Bên ngoài, mưa càng rơi nặng hơn.

Trần Lý không ngừng nói với ta, dù tiếng mưa át cả tiếng người, chàng vẫn chẳng chịu dừng.

Chàng như muốn đem hết lời cả đời này nói hết trong một đêm.

Ta chẳng rời mắt khỏi chàng, cũng muốn khắc ghi từng nét của chàng vào tận sâu trong lòng.

Dần dần, tiếng chàng nhỏ lại.

Ta nằm trong lòng chàng, chàng khẽ vuốt tóc ta.

Ta khép mắt lại, chàng cũng khép mắt theo.

Nhưng ta không ngủ được — tiếng mưa quá lớn, ồn đến đau lòng.

Trần Lý đưa tay che tai cho ta.

Thế giới lặng như tờ.

Không còn âm thanh nào nữa. Vạn vật tĩnh lặng.

*****

Năm ta mười tám tuổi, vào một mùa xuân khi vạn vật sinh sôi.

Phu quân của ta – Trần Lý, để lại câu nói cuối cùng, rồi sau khi thử loại t.h.u.ố.c độc cuối cùng, lặng lẽ rời đi trong giấc ngủ.

“Phùng Hỷ, ta yêu nàng. Trọn đời không đổi.”

39

Ta mê man suốt bảy ngày.

Trình Phu nhân khóc đến đứt gan đứt ruột, nhưng sau cơn đau, vẫn phải gượng dậy lo liệu tang sự cho Trần Lý sao cho chu toàn thể diện.

Thủ Vận liên tục thỉnh đại phu tới chẩn mạch cho ta, gom góp bao nhiêu vật phẩm từ Dương Châu, chỉ mong ta có thể khơi lại chút khát vọng sống.

Nhưng nàng nghĩ nhiều rồi.

Ta vốn không hề muốn c.h.ế.t.

Ta sẽ sống thật tốt.

Chỉ là — quá mỏi mệt, quá đau lòng, thân thể chẳng gắng gượng nổi việc thường nhật nữa mà thôi.

Đợi ta nghỉ ngơi đủ, đợi vết thương nguôi ngoai, ta tự khắc tỉnh lại.

Vì thế, đến ngày thứ bảy, ta mở mắt ra.

Điều đầu tiên ta thấy, là đôi mắt sưng đỏ của Trình phu nhân và Thủ Vận.

Ta nói với họ: "Dùng kim ngân hoa và bạc hà đắp ướt, có thể dịu bớt đôi mắt."

Thủ Vận nghe vậy bật cười trong nước mắt, còn Trình phu nhân thì ôm chặt lấy ta, mắng một câu:

"Đứa ngốc."    
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...