Hỷ Xuân Lai

Chương 23



Ta chỉ mỉm cười.

Những ngày sau đó, ta khóa mình trong phòng, sắp xếp lại tất cả những ghi chép năm xưa.

Ta và Trần Lý đã ghi chép được mấy quyển dày cộm, từng hàng chữ quen thuộc hiện ra trước mắt, tim ta không tránh khỏi xót xa.

Nhưng ta vẫn nén lại, lau khô nước mắt, tiếp tục làm việc.

Đợi đến khi mọi việc đã xong xuôi, ta đến gặp Trình phu nhân, nói:

"Con muốn rời khỏi Trần phủ."

40

Quả nhiên Trình Phu nhân không đồng ý.

Thậm chí giận dữ, đập vỡ chén trà cũng muốn giữ ta ở lại.

"Lý ca nhi đã không còn, con  thân là nữ tử, sao có thể rời khỏi Trần gia?"

Ta đáp:

"Người rời đi, dựa vào tay chân mình, dựa vào khả năng định hướng, dựa vào việc bản thân biết rõ mình muốn đi đâu. Việc đó, chẳng liên quan gì đến nam hay nữ."

Trình Phu nhân nước mắt lưng tròng, gần như cầu xin:

"Mẫu thân van con đấy, ở lại Trần phủ đi. Nếu con ra ngoài gặp chuyện gì, ta biết ăn nói thế nào với bà tổ mẫu con đây? Danh tiếng của con sẽ tổn hại, Trần gia cũng sẽ bị bêu rếu, cả kinh thành sẽ đ.â.m châm chọc phía sau lưng. Mẫu thân van coni..."

Ta nhìn bà, quỳ xuống đất, trán cúi thật sâu.

Một lạy — là cảm tạ bà khi ta không nơi nương tựa đã đưa tay cứu giúp.

Hai lạy — là tạ ơn bà đã nuôi dưỡng, xem ta như con ruột bao năm qua.

Ba lạy — là vì ngày sau không thể ở bên bà phụng dưỡng, xin được thứ lỗi.

Ta có con đường của ta phải đi, có đạo lý của ta phải tìm.

Ta muốn làm một y sư, cứu người khắp bốn phương, được hậu thế xưng tụng trong y lâm.

Ta muốn dốc trọn đời, tiếp tục hoàn thiện quyển bản thảo d.ư.ợ.c học của ta và Trần Lý.

Trình Phu nhân nhìn ta, lông mày nhíu chặt, trong lòng đau như cắt.


 

Vậy, thứ gì mới là quan trọng nhất? Ánh mắt bà dừng lại ở túi hương bên hông ta.

Đó là món đồ năm xưa tổ mẫu tặng khi xuất giá.

Sau đó, lại được truyền cho ta.

Trình Phu nhân khẽ thở dài, giọt lệ nơi khóe mắt trong suốt như pha lê.

"Mộ Tỷ tỷ từng dặn ta, phải chăm sóc con thật tốt."

"Ta đã không thể gặp tỷ ấy lần cuối, đã đủ đau lòng rồi… sao có thể để cháu gái của tỷ ấy cũng phải chịu khổ giống ta?"

"Hỷ nhi, con đi đi."

Bà lấy từ trong tay áo ra một phong thư.

Là hưu thư mà Trần Lý từng giao lại cho bà.

Từ nay, trời cao biển rộng, mặc ta tự do tung hoành.

Ta hít sâu một hơi, dập đầu tạ ơn Trình phu nhân.

Túi hương bên hông, hôm nay là lần đầu tiên ta đeo.

Từng mũi thêu chằng chịt, thoạt nhìn như hai con vịt trời đang nô đùa dưới nước.

Nhưng nếu chăm chú nhìn kỹ, mới nhận ra hình dáng ấy —

Rõ ràng là… một đôi uyên ương.

41


 



Năm năm sau.

Vùng Tây Bắc hoang mạc khô nóng vô cùng, ta dùng vạt áo che kín mũi miệng, để ngăn gió cát xâm nhập vào tỳ phế.

Năm năm nay, ta vừa hành y nơi nơi, vừa nghiên cứu thảo dược, cũng thu hoạch được không ít.

Bất tri bất giác, liền bước chân đến biên cảnh.

Phương Bắc, dân tộc Man di cùng triều Đại Chu ta giao chiến đã hơn mười năm, quan hệ căng như dây đàn, nước với lửa chẳng thể dung hòa. Nhất là hai năm trở lại đây, vừa chạm mặt liền huyết hải thâm thù, không đội trời chung.

Vì thế, việc tìm kiếm thảo d.ư.ợ.c càng phải thận trọng hơn, nếu rơi vào tay địch, chỉ e cả đời này cũng đến đoạn tận.

Bất quá hôm nay vận khí xem ra không tệ, trên sườn núi ta tìm thấy một loài hoa có tràng hoa hình hồ lô, trước nay chưa từng gặp, không khỏi hiếu kỳ mà đưa tay hái lấy.

Nào ngờ tay vừa vươn ra, một mũi tên xé gió lao đến, chặn ngang động tác của ta.

Ta ngẩn người quay lại — một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.

Kẻ ấy cưỡi tuấn mã cao lớn, khoác trên mình chiến giáp, khóe môi mang theo nụ cười kiêu ngạo:

“Tỷ tỷ, ta lại cứu tỷ một mạng, tỷ nên cảm tạ ta mới phải.”

42

Giọng nói trong vắt như suối ngọt, phối hợp với tiếng “tỷ tỷ” thân thiết kia, tức khắc kéo ký ức trong đầu ta trở về.

Là vị tiểu hoàng t.ử ta từng cứu – Dư Cảnh Thắng.

Hai tháng trước, hắn đại bại sa trường, mình đầy m.á.u me, bất tỉnh nơi cồn cát. Ta đã cầm m.á.u cho hắn, ở lại trông chừng đến khi hắn tỉnh dậy, sau đó chuẩn bị rời đi.

Nào ngờ Dư Cảnh Thắng lại bắt ta mang về quân doanh, thì ra là trưởng tỷ của hắn – công chúa Xung Uyên, nữ danh tướng duy nhất của Đại Chu, mắc trọng bệnh, cần ta trị liệu.

Sau khi ta chữa khỏi cho công chúa, lại phát hiện nhiều dân thường quanh doanh trại nhiễm bệnh, liền khẩn cầu họ xuất kho thảo d.ư.ợ.c để cứu giúp.

Nhưng Dư Cảnh Thắng từ chối:

“Vật tư nơi biên cương khan hiếm, t.h.u.ố.c thang tất nhiên phải ưu tiên cho quân đội. Dân đen kia, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi.”

Ta cau mày, biết rõ chẳng thể tranh luận với bậc tôn quý hoàng thất, đành nghĩ cách khác: tự mình tìm ra nguồn bệnh, lấy công chuộc thuốc.

Cuối cùng hắn cũng đồng ý.

Cơn bệnh này đến thật bất thường. Doanh trại vừa bị tập kích trước đó, quân y t.ử trận, nhân thủ thiếu thốn, nên rất cần ta trợ giúp điều tra.

Ta không phụ kỳ vọng, tra ra bệnh là do nguồn nước gần doanh trại bị nhiễm độc, truy ngược theo đó, lôi được hai kẻ phản bội ẩn mình trong doanh. Chúng hạ độc xuống nguồn nước, khiến dân chúng vô tội phải gánh tai ương.

Dư Cảnh Thắng xử lý hai tên phản bội, cũng giữ lời, cấp thảo d.ư.ợ.c cho ta.

Chỉ là khi ta định rời đi, hắn lại cười tủm tỉm chặn đường:

“Tỷ tỷ y thuật cao minh, chi bằng lưu lại quân doanh, vì Đại Chu tận lực?”

Ta do dự.

Là dân Đại Chu, tất nhiên mong nước nhà chiến thắng. Nhưng nếu thật bị quản chế, không được tự do ra vào, bản thảo thảo d.ư.ợ.c của ta chẳng biết bao giờ mới hoàn thành nổi đôi dòng.

Dư Cảnh Thắng thấy rõ tâm tư ta, liền hứa:

“Tỷ tỷ có thể tùy ý ra vào.”

Ta hỏi:

“Không sợ ta phản bội, câu thông địch quốc sao?”

Hắn cười nói:

“Ta từng thấy bộ dạng phản tặc rồi — xấu xí vô cùng. Tỷ tỷ dung mạo như thế, sao có thể là phản tặc?”

Dư Cảnh Thắng đưa lệnh bài có khắc tên hắn cho ta:

“Tỷ tỷ, lệnh bài này có thể tự do ra vào quân doanh. Bình thường để ở ngực, cũng coi như đem tên ta đặt nơi tâm khảm.”

Ta lạnh sống lưng một trận.

     
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...