10
Tháng ba, hoa khói mịt mờ, hạ Dương Châu.
Trần Lý từng đến nơi này, nhưng chỉ để tìm danh y d.ư.ợ.c liệu, chưa từng thưởng ngoạn phong cảnh phồn hoa.
Lần này tới, không khỏi kinh ngạc thốt lên—nơi phú quý, quả nhiên là phồn thịnh như gấm thêu.
Hắn còn đang mải mê ngắm nhìn từng biển hiệu trên phố, đã bị ta vội vàng kéo về nhà họ Phùng.
Nhị thúc vẫn chưa nguôi giận vì chuyện ta lấy chồng, mặt đen như đáy nồi, đưa ta tới viện của tổ mẫu.
Dọc đường, ta hỏi thăm nhị thẩm và biểu đệ, nhị thúc chỉ nhàn nhạt đáp:
“Vẫn ổn. Chỉ là trong quân không có người nâng đỡ, biểu đệ con chịu nhiều thiệt thòi.”
Ta nghẹn lời, tay xoắn vào trong tay áo, không biết nên đáp thế nào.
Trần Lý vốn biết chuyện nhà ta, nghe nhị thúc oán trách liền không nhịn được, kéo ta sang một bên, nhìn thẳng vào ông nói:
“Nam nhi lập công danh, ai chẳng phải chịu khổ? Thực lực không đủ thì chịu cực nhiều một chút. No bụng rồi, tự nhiên sẽ có chỗ đứng trong quân.”
Nhị thúc bị lời ấy chặn họng, mặt khi đỏ khi xanh, cuối cùng hừ lạnh một tiếng:
“Lão phu còn có việc, cáo lui trước.”
Thấy nhị thúc hậm hực rời đi, ta không kìm được, khóe môi hơi nhếch.
Trần Lý đưa ngón trỏ gõ nhẹ lên trán ta:
“Tâm trạng tốt hơn chưa?”
Ta gật đầu.
Quả nhiên, đã tốt hơn rất nhiều.
Và khi gặp lại tổ mẫu, ta tin, tâm tình sẽ tốt hơn nữa.
Ta mang về cho người món ngon từ ngõ nhỏ kinh thành, chắc hẳn người sẽ thích.
Ta háo hức đẩy cửa viện tổ mẫu, đập vào mắt là cành liễu lay động trong gió—chỉ tiếc không còn chút xanh nào.
Tổ mẫu ngồi lặng yên trên ghế.
Ánh nắng xuân dìu dịu, rọi qua gương mặt đầy nếp nhăn, tỏa ra ánh vàng lặng lẽ.
Tổ mẫu trông như một pho tượng dát vàng.
Ta bước tới, hai năm nhớ thương bỗng hóa thành nghẹn ngào nơi đáy lòng, dâng trào thành nước mắt.
“Tổ mẫu, Hỷ nhi về rồi.” Ta quỳ bên người, tựa đầu vào đầu gối bà.
Tổ mẫu chầm chậm mở mắt, đôi mắt đục ngầu, nhưng khi nhìn thấy ta, trong làn sương mù đó lại bừng lên một ánh sáng.
Bà gắng gượng nâng người dậy, có thêm chút sinh lực.
“Hỷ nhi tới rồi à? Đi thuyền từ kinh thành về, có say không?”
Tiếng bà khàn khàn như cánh cửa gỗ cũ, run rẩy như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Nước mắt ta không cầm nổi nữa, rơi lả chả.
Tổ mẫu vẫn nở nụ cười hiền hậu, đưa tay lau nước mắt cho ta:
“Vẫn y như xưa, cứ hay khóc như thế, sao khiến tổ mẫu yên tâm được đây…”
Trần Lý bước lên, hành lễ:
“Hậu bối Trần Lý bái kiến tổ mẫu.”
Tổ mẫu nhìn hắn, chăm chú đ.á.n.h giá hồi lâu, rồi nụ cười càng sâu thêm.
Bà kéo tay Trần Lý, đặt vào tay ta.
“Rất xứng đôi, còn hơn cả phụ mẫu con nữa.”
Dứt lời, bà ho sù sụ.
Trần Lý khẽ nhíu mày, đặt tay lên cổ tay bà bắt mạch.
Sắc mặt hắn chợt thay đổi, ánh mắt nặng trĩu, không biết nên mở lời thế nào.
Ta cũng nhận ra điều chẳng lành, lập tức đặt tay lên cổ tay tổ mẫu.
Mạch tượng đập dồn dập, lúc nhanh lúc ngắt quãng.
Đây là dấu hiệu của tỳ khí cạn kiệt—sinh mệnh đã đến hồi tận.
Ta thở gấp, suýt ngã, Trần Lý vội đỡ lấy ta.
Tổ mẫu nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, không ngừng xoa:
“Hỷ nhi của tổ mẫu học y rồi sao… giỏi lắm, thật sự rất giỏi…”
Bà nhìn ta, ánh mắt ngập tràn tự hào:
“Khi còn bé con lanh lợi lắm, từng trèo cây hái quả cho tổ mẫu ăn.”
“Lúc cha con mất, con khóc nức nở, nhưng vẫn ôm tổ mẫu mà dỗ dành, bảo sẽ chăm sóc tổ mẫu cả đời.”
“Hỷ nhi của ta giờ còn biết trị bệnh… chỉ tiếc tổ mẫu già rồi, sợ là chẳng kịp thấy con hành y cứu người…”
Bà ho mấy tiếng, lời nói nhiều dần, trong mắt cũng tràn ra một hàng lệ.
Giọt lệ ấy rơi xuống tay ta, hòa cùng hơi ấm lòng bàn tay của bà, như lửa thiêu đốt.
Ta không kìm được nữa, nhào vào lòng bà.
Khi xưa bị nhị thúc chê trách vì là con gái, ta cũng từng trốn trong lòng bà mà khóc.
Tổ mẫu vẫn như trước, nhẹ nhàng vỗ lưng ta, từng nhịp một.
“Tổ mẫu… con sẽ chữa khỏi cho người, sẽ để người sống trăm tuổi…”
Ta hoảng loạn thốt lên những lời hứa vô lý, nực cười.
Thế nhưng tổ mẫu lại cười to, cười đến cạn cả sức lực:
“Được… Hỷ nhi của tổ mẫu sẽ chữa khỏi cho tổ mẫu…”
“Chỉ cần Hỷ nhi bình an vui vẻ, tổ mẫu… sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Trần Lý quay mặt đi, không đành lòng nhìn tiếp.
11
Ở Dương Châu, ta dậy càng lúc càng sớm.
Mỗi sớm mai mở mắt, việc đầu tiên là sắc t.h.u.ố.c cho tổ mẫu.
Trần Lý biết đó đều là việc vô ích, nhưng vẫn luôn ở bên ta.
Dù là lên núi sau hái t.h.u.ố.c hay xuống bếp sắc thuốc, hắn đều không nề hà, tất bật theo ta.
Tổ mẫu nhìn hai chúng ta, mỉm cười từ ái.
Người nói:
“Thật tốt, hôn sự của Phùng gia ta, từ trước đến nay đều tốt đẹp.”
Mũi ta cay xè, bưng bát t.h.u.ố.c đút cho tổ mẫu.
Thuốc đắng, ta bèn đi khắp chợ tìm loại mứt quả ngọt nhất.
Bạc là nhị thúc đưa. Khi biết tin tổ mẫu bệnh tình không còn hi vọng, ông giận dữ đi tìm đại phu trước kia để hỏi tội.
Nhưng đại phu kia chỉ đáp: chính tổ mẫu căn dặn phải giấu kín, sợ cháu gái nhỏ vừa gả đi chưa được bao lâu sẽ vì thế mà ở lại Dương Châu, chẳng chịu về lại kinh thành.
— Nữ t.ử không nên như thế.
Lại là quy củ.
Nhị thúc biết rõ ngọn nguồn, về đến phủ cũng không nói lời nào, chỉ đứng trong viện nhìn tổ mẫu rất lâu, rồi trầm giọng bảo ta:
“Chăm sóc tốt cho mẫu thân, bà muốn làm gì cứ để bà làm. Tiền bạc thiếu thì cứ tìm ta.”
Tổ mẫu lo xa cũng không sai.
Quả thực ta không muốn về lại kinh thành nữa.
Ban đầu tổ mẫu còn khuyên nhủ, nhưng sau nghe Trần Lý nói còn có chuyện dang dở tại đây, cũng chẳng rời đi được, tổ mẫu mới yên lòng.
Người cả đời đều vì ta mà lo nghĩ.
Không biết là nhờ t.h.u.ố.c ta sắc có hiệu quả, hay vì ta ở bên khiến người vui lòng, mà sắc mặt của tổ mẫu dạo gần đây tốt lên không ít.
