Thời gian trôi qua quá nhanh, trời càng ngày càng nóng, kì thi đại học gấp gáp tới gần ngay trước mắt.
Theo tình hình gay cấn khi chuẩn bị thi, tình trạng thất thần khi đọc sách của Trần Chỉ Nhu gần như không hề xuất hiện, mới đọc được mười phút là có thể đắm mình trong kiến thức mới cũ.
Cô nâng cao yêu cầu với bản thân, chỉ cần dậy hơi trễ một chút, vừa nhìn vào thời gian trên đồng hồ báo thức, sẽ tự tát mình một cái, cô không có tư cách để lười biếng.
Chạy đua với thời gian, đọc sách không hết, sẽ khiến cô vô cùng lo lắng trong quãng thời gian này, nhưng cô không thể để mười bảy năm học hành của mình lại thất bại trong gang tấc, cô biết bản thân mình muốn gì.
Ngoài cửa sổ có tiếng ve kêu, điều hòa bị hỏng cũng không thể làm dừng bước chân của cô. Đương nhiên, cũng bao gồm Giang Dịch Thành.
Vốn dĩ Giang Dịch Thành cũng không thể quấy rầy cô được. Trên phương diện học tập bọn họ đều cùng chung suy nghĩ. Anh cũng đang nỗ lực.
Bình thường hai người chỉ ở cạnh nhau trên đường đi đến bến xe buýt của Trần Chỉ Nhu sau khi tan học, Giang Dịch Thành sẽ một tay nắm tay cô một tay giữ xe đạp, cứ như vậy từng ngày chậm rãi trôi qua.
Trừ chuyện này bọn họ cũng chỉ biết thảo luận làm bài, không nói chuyện yêu đương cả ngày. Tình cảm ở thời kỳ cấp ba vốn dĩ phải khiến hai người thay đổi theo hướng tích cực mới có giá trị, nếu vừa xao nhãng việc học lại vừa phí công phí sức tốn thời gian thì rất vô nghĩa.
Vào ngày thi mô phỏng lần thứ hai đếm ngược trước kì thi đại học, Trần Chỉ Nhu đã thi rớt.
Cô khóc trong lòng, anh như trời sắp sụp: “Làm sao bây giờ… Có thể em không thể học cùng đại học với anh mất… hu hu hu…” Nước mũi đều chùi lên quần áo của Giang Dịch Thành.
“Em có thể. Đây không phải kì thi thật sự, thi mô phỏng chỉ là loại bỏ lỗi sai mà thôi, bây giờ em đã sai rồi, ngày hôm đó sẽ không sai nữa đúng không? … Không cần uể oải như vậy… còn chưa kết thúc mà.” Anh ôm lấy cô an ủi, xoa đầu cô từng chút một.
“Không sao… Khóc đi… Khóc xong lại cầm đề tới làm, anh giảng đề sai cho em, nhé?” Nằm trong lòng Giang Dịch Thành cảm giác như đang ngâm mình trong dòng suối ấm áp, Trần Chỉ Nhu được anh an ủi đã dần bình tĩnh lại.
“… Muốn uống Frappuccino.” Cô hít mũi.
“Được, hôm nay sẽ đi mua.” Anh hôn lên mái tóc cô.
Như mật ong hòa tan với trà xanh hơi đắng, có nhau trong quãng thời gian luyện thi này, nhiều ngọt hơn, ít chát hơn. Mấy ngày nay mùi vị cứ như trà xanh mật ong.
Nhưng vẫn có một ngày đặc biệt, sinh nhật tuổi mười tám của Giang Dịch Thành.
Mấy ngày trước trên đường tan học Trần Chỉ Nhu đã hỏi anh muốn quà gì.
“Ờm… Quần lót em từng mặc?”
Cô cho anh một cái nhìn xem thường: “Nghiêm túc một chút có được không?”
Giang Dịch Thành vẻ mặt vô tội: “Anh không thể nghĩ được gì khác.”
Nói rồi anh nắm lấy cánh tay cô lay lay: “Cho anh đi cho anh đi, ừm… anh sẽ chịu đựng không ngửi nó…”
“Không thể.” Cô ngẩng đầu trợn mắt: “Anh suy nghĩ kỹ càng đi!”
“Ôi… vậy… cái đã giặt rồi thì sao? Giặt rồi cũng không được à?” Anh cười quàng vai cô, miết miết vành tai của cô.
“Không được, cái món quà rách đó… có rẻ quá không?”
“Đâu có rẻ? Đây là niềm vui có tiền cũng mua không được có được không? … em cho anh đi, làm ơn…”
“… Chậc, cho anh cho anh, ngày mai cho anh… vậy anh có muốn đi đâu chơi không, ngày sinh nhật của anh chúng ta đi đâu?”
“Không có nơi đặc biệt muốn đi, không cần đi.”
“A? Ngày đó chúng ta vẫn đến thư viện sao? Quá nhàm chán rồi!? Ngày sinh nhật mười tám tuổi của anh đó?!”
“Anh ăn sinh nhật không có cảm giác nghi thức gì đâu, em cho anh quần lót là được.” Giang Dịch Thành cười cười.
“Thật sự chỉ muốn như vậy?”
“Ừ.”
“… Ngày hôm đó chúng ta về trễ một chút, cùng ăn bữa tối rồi về nhà? Đi ăn bánh kem? … A! Chúng ta đi dạo chợ đêm đi?”
“Được, nghe em.”
Giang Dịch Thành ôm lấy cô đi về phía trước.
“… Em tặng cái mặc rồi hay chưa mặc?”
“… Anh câm miệng đi…”
Ngày sinh nhật vào thứ bảy, khi gặp mặt Trần Chỉ Nhu ôm một bó hoa tươi đưa cho anh, còn có một tấm thiệp thủ công. Giang Dịch Thành cầm hoa, mừng rỡ cười mãi, ôm mặt cô như gà con mổ thóc mà không ngừng mút mát, hôn đến nỗi mặt Trần Chỉ Nhu toàn nước miếng, ghét bỏ vừa lau vừa đánh anh.
Ban ngày hai người vẫn học trong thư viện như cũ, sau khi ăn tối xong mới đi dạo chợ đêm ở gần đó.
Trần Chỉ Nhu vừa đi vừa nhìn hàng rong bán hai bên đường, mới không để ý đã vướng đá vụn mà lảo đảo, anh đi phía sau bên trái lập tức bắt lấy cánh tay cô.
“Nhìn đường cẩn thận.” Giang Dịch Thành thấy cô đứng vững rồi mới dắt tay cô kéo cô đi lên trước.
Cô nói với anh: “Em muốn ăn bạch tuộc nướng.”
Giang Dịch Thành nghe xong lập tức nắm tay cô đi về phía gánh hàng rong bạch tuộc nướng đằng trước cách đó không xa.
Trần Chỉ Nhu thấy anh không cần cô nói đã nói với ông chủ muốn mua vị rong biển, còn là ba phần, cô mím môi mỉm cười ngọt ngào, tay nắm chặt tay anh.
Cô còn muốn mua nước dưa hấu, nhưng Giang Dịch Thành lại ngăn cản: “Đừng uống đồ uống ở chợ đêm. Uống ở cửa hàng cũng được, nhưng đây là gánh hàng rong lưu động. Em không cảm thấy nước họ dùng hết sẽ đi thẳng vào nhà vệ sinh rót nước để dùng sao? Dù sao em uống vào cũng không cảm nhận được mùi dưa hấu.”
Cô nghe xong đã lập tức từ bỏ, còn ọe mấy tiếng với anh, hận không thể ói hết nước dưa hấu ở chợ đêm trước kia cô từng uống.
Rời khỏi chợ đêm Trần Chỉ Nhu hơi tiếc nuối vì ngày hôm nay cứ kết thúc như vậy. Trong đầu nghĩ tiếp theo có thể làm gì cùng anh nữa.
“Hôm nay anh phải về nhà lúc mấy giờ?”
Đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn đi chơi buổi tối.
“Muộn thế nào cũng được. Hai ngày này bố anh đều bay đến chỗ mẹ anh, thứ tư tuần sau mới về.” Mẹ anh phải công tác ở Nhật Bản dài hạn.
Đôi mắt Trần Chỉ Nhu sáng lên.
“Vậy lát nữa anh có muốn đi xem phim không, chúng ta sẽ ăn McDonald tiếp, vừa vặn có thể đi xem suất đêm?”
“Ồ…” Giang Dịch Thành nghe lời này, cúi đầu suy nghĩ.
“Sao vậy?”
“Em… có muốn tới nhà anh xem phim không?”
Cô ngẩn người, hiện giờ không phải nhà anh không có người sao.
“Có được không? … Có phải không ổn lắm không?”
“Em đừng nghĩ nhiều, chỉ là xem phim thôi.”
Giang Dịch Thành thấy cô cau mày như đang do dự gì đó, không muốn khiến cô khó xử: “Em không muốn đi cũng không sao, chúng ta đi McDonald tiếp nhé?”
“… Không, đến nhà anh đi. Anh nghĩ xem muốn xem bộ phim nào.”
Trần Chỉ Nhu vừa nói vừa im lặng cúi đầu móc điện thoại soạn tin nhắn gửi cho người nhà, nói đêm nay muốn ngủ ở nhà Thẩm Dao.
Khác Thường - Sơn Khẩu
Chương 8: Sinh nhật
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương