Hai người vừa vào cửa đã đến phòng ngủ của anh. Phòng Giang Dịch Thành rất lớn, một mặt tường là giá sách, tất cả đều là sách, trong phòng còn có phòng tắm riêng, bên ngoài có ban công nhỏ.
Trần Chỉ Nhu ngồi lên ghế dựa cạnh bàn học của anh, Giang Dịch Thành đứng bên cạnh mở máy tính, để cô tìm phim, còn mình đến tủ lạnh lấy nước uống.
“Chỉ còn coca.” Trần Chỉ Nhu nhận từ trong tay anh, dễ dàng kéo mở, bọt khí lập tức “xì” điên cuồng phun ra ngoài.
Chảy ra khắp tay, cô vội vàng dùng miệng đón lấy, nhưng đã không còn kịp rồi, quanh eo cô, một mảng quần áo đều là coca.
Giang Dịch Thành bên cạnh cười ha ha, khiến Trần Chỉ Nhu cũng cười theo, cười xong lại nhéo mặt anh: “Mau tìm quần áo cho em thay, ướt khó chịu.”
“Hay là em tắm luôn nhé?”
“Ừ… Cũng được, quần lót của em cũng ướt rồi. A, quần lót của em! Cái mấy hôm trước em đưa cho anh ấy! Mang đến cho em thay đi, ha ha ha ha không ngờ thế mà lại phải dùng đến rồi.”
“… Đang phơi, nhưng chắc khô rồi. Anh đi lấy, em tắm luôn đi.” Giang Dịch Thành đi ra ban công.
“Oa? Mới tặng anh chưa tới hai ngày đó? Anh đã làm gì với nó mà giặt rồi?” Cô vừa cười vừa trêu ghẹo anh, đi vào phòng tắm.
Trần Nhu không khóa cửa. Lập tức cởi hết quần áo. Đi đến buồng tắm, tò mò nhìn chỗ anh tắm rửa mỗi ngày, mở vòi hoa sen trên đỉnh đầu.
Giang Dịch Thành tìm quần áo xong đi đến trước cửa phòng tắm, xoay nắm đấm cửa phát hiện không khóa bèn trực tiếp đi vào. Rơi vào mắt chính là Trần Chỉ Nhu cơ thể trần trụi đứng trong phòng tắm của mình, lập tức cơ thể bốc lửa.
Bỏ quần áo xuống, anh trực tiếp dựa vào cạnh cửa không đi. Trần Chỉ Nhu bị anh nhìn đến cả người không được tự nhiên, gội đầu xong nhịn không được mà mở miệng: “Anh có muốn vào tắm chung không, không thì đi ra ngoài, đừng đứng đó mãi.”
Trái cổ của Giang Dịch Thăn lăn lăn: “Anh có thể đi qua đó?”
“… Không lý do gì lại không được đi.”
Vừa nghe câu này anh lập tức bước chân đi đến bên cô, không quan tâm quần áo bị dội ướt mà đè cô lên tường hôn.
Giang Dịch Thành đè cô, nụ hôn đi xuống dọc cơ thể. Anh hôn cằm, cổ, xương quai xanh của cô.
Khi đỉnh nhũ hoa bị ngậm lấy cắn nuốt, Trần Chỉ Nhu mặt mày ửng đỏ sờ đầu anh đang đặt trước ngực mình: “Tắt nước đi.”
Anh lại mắt điếc tai ngơ, nụ hôn đã chạy đến bụng nhỏ, anh để cô dựa vào tường, còn mình ngồi xổm xuống, tách chân cô ra.
Những “nhành cỏ mỏng” thưa thớt bên huyệt đã bị nước làm ướt nhẹp, tạo thành một số sợi nhỏ, không cản được phong cảnh nơi “u cốc” xinh đẹp đó.
Nghe tiếng nước chảy róc rách rơi trên đất, Trần Chỉ Nhu dựa vào tường, cô cảm giác mình giống như con cá trên thớt. Nửa người bên dưới bị anh nhìn chằm chằm, “vùng kín đáo” bất giác co rút.
Không biết đã bị quan sát bao lâu, cô nhịn không được mà hỏi: “… Xấu xí lắm sao?” Giọng nói thốt ra khỏi miệng bị sự căng thẳng và thẹn thùng choáng váng lây nhiễm, hơi khô khan.
“Rất đẹp.” Giang Dịch Thành ngước mắt nhìn mặt cô rồi chân thành cảm thán, nói xong lại cúi đầu hôn lên chỗ đó.
Anh dùng tay chặn cái chân muốn khép lại của cô, hôn lên nơi đó, ngậm lấy hai mảnh thịt trai của cô mà liếm. Chân của Trần Chỉ Nhu lập tức mềm nhũn, cảm nhận giữa hai chân rất ngứa rất mềm, cuộn ngón chân nhắc nhở anh: “Nước… Đừng lãng phí nước…”
Giang Dịch Thành vùi mặt vào nơi đẹp đẽ của cô, miệng dán lên liếm mút, chóp mũi theo động tác miệng mà cọ đến hạt đậu nhỏ, cô tê dại không sao kể xiết, tinh thần hoảng hốt chỉ biết nói: “Nước… tắt nước đi…”
Cuối cùng Giang Dịch Thành cũng buông miệng, đứng lên cắn mạnh đỉnh nhũ hoa trước ngực cô, giống như muốn phạt cô vì cô quấy rối lúc hứng thú.
Sau khi buông cô ra, Giang Dịch Thành xoay người chạm vào chốt mở, lại bỗng nghĩ đến điều gì đó, cười như không cười bình tĩnh nhìn, chuyển nguồn nước từ vòi hoa sen sang đầu vòi hoa sen. Anh cầm lấy vòi sen, ngả người về phía cô rồi ôm cô từ phía sau.
Anh để Trần Chỉ Nhu dựa vào người mình. Bàn tay di chuyển đến giữa bắp đùi cô, nhấc một chân cô lên, nhắm thẳng vòi hoa sen vào vùng riêng tư của Trần Chỉ Nhu.
Đùi của Trần Chỉ Nhu bị tách ra, tâm huyệt mở lớn bị nước phun rửa. Cô run rẩy, chân mềm dựa vào lồng ngực anh. Sức nước bị nén rất mạnh, khi cột nước phun qua hạt đậu, bụng dưới vừa mềm nhũn vừa tê dại mà run run.
Dòng nước thẳng phun đến tiểu huyệt, vọt sâu vào trong, bọt nước bị cản lại nên phun tung tóe khắp nơi, nó trộn lẫn với nước chảy ra từ cơ thể cô rớt tí tách trên sàn nhà.
Giang Dịch Thành đỡ cơ thể của cô, cảm nhận được góc nước bắn từ đâu sẽ khiến cô run mạnh hơn, tìm đúng hướng này.
Trần Chỉ Nhu bắt lấy cánh tay anh, quá xót, cô co chân rên rỉ: “Đừng… xót quá… Giang Dịch Thành… Giang Dịch Thành!”
Giang Dịch Thành hôn cổ cô an ủi, nhưng không lấy ra mà vẫn nhắm vòi hoa sen vào giữa hai chân cô như cũ. Cánh tay nâng chân trái của cô vẫn giữ chặt không buông ra, chỉ dùng ngón cái vuốt ve xoa nắm thịt chân cô.
Viên ngọc trai bị nước liên tục cọ rửa, cửa huyệt thắt chặt từng cơn. Cơ bắp giữa hai chân Trần Chỉ Nhu căng thẳng run vài cái, tiếng rên rỉ thật dài bật ra.
“A ưm á á…” Thật tê dại, thật dễ chịu…
Cuối cùng Giang Dịch Thành cũng buông tay, xoay người cô ôm cô vào lòng, bàn tay khép lại sau đầu cô mà hôn lên môi cô.
Đôi mắt mông lung của Trần Chỉ Nhu bị anh hôn. Sau khi cảm giác tê tê giảm đi, cô véo thịt trên mông anh, cứng rắn, cơ bản toàn thân anh đều cứng ngắc: “Đi ra ngoài … anh thay quần áo đi.”
“Rút ‘xxx’ vô tình quá…” Người này sướng xong là mặc kệ anh sao? Anh còn cứng mà, Giang Dịch Thành húc vào hông cô ra hiệu.
Trần Chỉ Nhu không định quan tâm, cười: “Ai quan tâm đến anh, anh mau đi ra đi.”
Giang Dịch Thành không có cách gì với cô, vuốt mũi cô rồi đi ra ngoài.
Khác Thường - Sơn Khẩu
Chương 9: Xả nước (H)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương