Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Xuân thu thệ, khô vinh dị. Thiều quang mạn, nhật nguyệt tân*.
(*Xuân thu trôi qua, sự thịnh suy thay đổi. Thời gian trôi chậm, mặt trăng mặt trời mới.)
Tuyên khắc bên trên pháp khí là pháp trận cao thâm khó hiểu nhất, thế gian này người có năng lực thúc giục ít ỏi không có mấy. Hai chữ xuân thu tuy bình thường, nhưng lại ẩn chứa thời gian pháp tắc.
Lấy quạt làm dù, che trời đổi ngày.
Lúc trận xuân thu mở ra, tất cả thời gian quanh mình đều sẽ ngừng trệ, mà hắn chính là chúa tể duy nhất.
Nhưng mà cùng lúc khai trận, Tống Thiên Sơn đồng dạng phát động Bi Linh Huyết trận, hai loại sức mạnh của pháp trận kịch liệt va chạm, vặn vẹo không gian, Công Nghi Trưng chỉ cảm thấy chân mình trống rỗng, thân thể đột nhiên ngã xuống, khi định thần lại, thì phát hiện mình rơi xuống một nơi quen thuộc.
Chuyển Luân Điện!
Công Nghi Trưng nhìn khắp nơi, tức khắc trong lòng trầm xuống.
Nơi này không phải Chuyển Luân Điện thật sự, mà là ảo cảnh.
Bi Linh Huyết trận có ba tầng lực lượng, ngàn thi huyết trùng, vạn quỷ đồng khóc, vô gian luân hồi. Tống Thiên Sơn bị bức đến tuyệt cảnh, chỉ đành kéo mọi người vào trong ảo cảnh luân hồi. Người rơi vào ảo cảnh sẽ mất đi ký ức, bắt đầu lặp lại những khoảnh khắc đau đớn nhất, sợ hãi nhất trong cuộc đời mình, coi chiến đấu xảy ra trước đó đều trở thành một giấc mộng, vô tri vô giác ở trong ảo cảnh rơi vào hôn mê, trở thành thịt cá mặc người xâu xé.
May mắn đúng lúc trận xuân thu mở ra, Tống Thiên Sơn chịu ảnh hưởng của trận xuân thu lúc này chắc đã rơi vào trong ngừng trệ, không thể giết bọn họ. Công Nghi Trưng cũng được trận xuân thu che chở, luôn luôn có thể duy trì ý thức tỉnh táo. Ba người còn lại không may mắn như vậy, chỉ có thể bị buộc cuốn vào trong luân hồi.
Mà muốn phá giải trận này, cách đơn giản nhất chính là ở trong luân hồi đánh thức đối phương, để người trong trận khôi phục ký ức.
Lúc này trước Chuyển Luân Điện trong ảo cảnh tụ tập không ít người, vô số bóng người từ nơi xa vọt tới, dòng người chen chúc xô đẩy, không biết đang nhìn cái gì.
Công Nghi Trưng nhất thời không thể phân biệt được đây là ảo cảnh của ai, chỉ có thể sóng chiều nào xoay chiều đó, âm thầm quan sát.
Bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa vang lên tiếng ồn ào, đám người sôi nổi tản ra hai bên, Công Nghi Trưng nhìn theo tiếng, thì nhìn thấy một bóng dáng cường tráng đi về phía Chuyển Luân Điện, đi theo phía sau còn có mấy chục người hung thần ác sát.
Công Nghi Trưng bừng tỉnh hiểu ra, đây là ảo cảnh của Thất Sát.
Với Vô Thường Sử hắn không có lòng cứu người, chỉ nghĩ tìm được Yến Tiêu trước, bởi vậy liền muốn rời khỏi ảo cảnh này, nhưng lúc xoay người, lại nghe thấy tiếng mở cửa điện ở sau lưng.
“Diêm Tôn, là Diêm Tôn …” tiếng người bên cạnh bàn luận một mảnh, hàm chứa vài phần tò mò, vài phần sợ hãi.
“Nàng ta làm sao dám xưng tôn ở Âm Khư …”
Công Nghi Trưng dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía bóng người trên bậc thang.
Người nọ một bộ váy dài xanh đậm, mặt nạ vàng đỏ, mảnh khảnh như một cây liễu mềm mại, ở dưới bối cảnh màu máu có vẻ lạc quẻ, rồi lại khiến người không rời mắt được.
Thất Sát ngẩng đầu trầm giọng nói: “Âm binh Uổng Tử Điện thống lĩnh Thất Sát, phụng lệnh điện chủ đưa lên hạ lễ, chúc mừng tân điện chủ Chuyển Luân Điện lên ngôi.”
Lời nói vừa dứt, mấy tên âm binh đằng sau liền cầm hộp bảo vật tiến lên.
Yến Tiêu nhẹ giọng cười, giọng điệu mang trào phúng nói: “Điện chủ Uổng Tử Điện vậy mà không dám tới dự tiệc sao, kêu một tên âm binh tới?”
Thất Sát cũng không tức giận, nghiêm mặt nói: “Điện chủ có chuyện quan trọng trong người.”
Yến Tiêu xua tay: “Thôi, hắn tránh được nhất thời, không trốn được cả đời.” Nàng cúi đầu cẩn thận liếc nhìn Thất Sát, “Nếu bảo ngươi tới, phúc khí này liền rơi xuống đầu ngươi, trên yến hội này, bổn tọa để lại cho ngươi một chỗ.”
Thất Sát hô hấp cứng lại, nhưng không dám làm trái, chỉ có thể cúi đầu đi lên bậc thang.
Trong Chuyển Luân Điện, mười điện chủ tới sáu vị, điện chủ Thượng Tam Điện chỉ phái thống lĩnh âm binh đến đây. Âm Khư có quy củ cũ, mỗi lần thập điện đổi chủ, đểu sẽ mở tiệc chiêu đãi chín điện còn lại, nhưng điện chủ Thượng Tam Điện tu vi cao nhất, chưa chắc sẽ cho những người khác mặt mũi. Huống chi lần này tân điện chủ Chuyển Luân Điện rất quỷ dị, lại là một tên xuất thân từ quỷ nô, trước đây càng là chưa bao giờ nghe qua. Trên thiệp mời gửi tới điện chủ còn lại, thình lình viết ba chữ —Tá thi yến, mà tân điện chủ càng dõng dạc, tự xưng Diêm Tôn.
Đây vừa nghe liền có quỷ, điện chủ Thượng Tam Điện đương nhiên không muốn đích thân đến, chỉ phái âm binh đến tìm hiểu thực hư.
Nữ tử thanh y thong thả đi lên bảo tọa, rõ ràng là một bộ dáng phong lưu xinh đẹp, nhưng lại mang đến cho người hai bên một cảm giác áp bức mãnh liệt.
“Chư vị điện chủ thu xếp công việc bớt chút thời giờ giá lâm, bổn tọa lòng tràn đầy vui mừng, đặc biệt sai người dày công chuẩn bị thịnh yến.”
Yến Tiêu nhẹ nhàng vỗ tay, có người bưng hộp đồ ăn nối đuôi nhau đi vào, đem từng mâm thịt bày biện ở trước mặt mọi người.
Đó là những khối thịt tươi mang máu, trên máu thịt vẫn có linh lực sáng rọi còn sót lại, rõ ràng là vừa rồi mới từ trên thân người cắt xuống, hơn nữa chắc là tu sĩ Nguyên anh.
Mọi người sắc mặt thay đổi lớn, đưa mắt nhìn nhau, không dám cầm đũa.
Yến Tiêu mỉm cười chậm rãi nói: “Chư vị không cần khách khí, đây là máu thịt của Khô Sơn Ngũ Quỷ, vì khoản đãi chư vị điện chủ, cắt đều là bộ phận tươi ngon nhất.”
Khô Sơn Ngũ Quỷ đều là tu sĩ kỳ Nguyên anh, linh lực ẩn chứa trong máu thịt không thể so sánh với những thứ tầm thường. Năm người này vốn là tâm phúc của điện chủ Chuyển Luân Điện, Chuyển Luân Điện đổi chủ, năm người này không thể may mắn thoát khỏi cũng là nằm trong dự đoán, chỉ là mọi người không ngờ đến Diêm Tôn thanh y này thế mà lại tàn nhẫn như thế, không giết ngay mà lại cắt thịt lăng trì, mở tiệc chiêu đãi thập điện.
Mặc dù đều là ác nhân cực kỳ hung ác, nhưng không phải ai cũng có thói quen xấu xa là ăn thịt đồng loại, mọi người sắc mặt khó ai, ngay cả điện chủ yêu tộc cũng lo lắng trong thịt có cổ quái.
Yến Tiêu thấy vậy cũng không giận, ung dung uống ngụm rượu, khẽ cười nói: “Xem ra chư vị không chịu hãnh diện, nhưng cũng không sao. Không ăn yến hội, vậy chúng ta nói chuyện chính sự. Lý do lần này ta mời chư vị đến đây, đơn giản nhất, chính là bổn tọa muốn làm chủ thập điện, cho nên chư vị nên nhường chỗ một chút.”
Lời vừa nói ra, tức khắc dấy lên nhiều người tức giận, kẻ tính tình dữ dằn lập tức đứng lên giận dữ nói: “Đừng tưởng rằng lên làm điện chủ Chuyển Luân Điện là có thể không để các điện chủ khác vào mắt! Ngươi cho rằng vài miếng thịt người có thể dọa được chúng ta sao!”
Yến Tiêu cười lạnh một tiếng: “Thật là rượu mời không uống lại thích uống rượt phạt. Bổn tọa mời các ngươi tới, là cho các ngươi cơ hội sống cuối cùng, một câu cuối cùng, nhường hay không nhường?”
Người nọ bộ mặt dữ tợn, không hề trả lời câu hỏi của Yến Tiêu, lập tức rút pháp khí ra đánh về phía Yến Tiêu.
Nhưng Yến Tiêu chỉ nhẹ nhàng nâng mắt nhìn, người nọ liền cứng đờ ở giữa không trung, ngay sau đó đầu nổ thành một đám sương máu, cơ thể rơi xuống đất, máu tươi như suối chảy, theo bậc thang ào ạt chảy xuống.
Biến cố này đột ngột không kịp phòng bị, mọi người sợ ngây người, thậm chí không ai thấy rõ Yến Tiêu ra tay như thế nào, cũng không cảm nhận được bất kỳ linh lực nào dao động, nàng chỉ là nhìn thoáng qua, một trong những điện chủ thập điện liền chết không hề có sức phản kháng.
Yến Tiêu cúi người về phía trước, dựng thẳng một ngón tay thon dài như củ hành non mịn lên, môi đỏ hơi cong lên: “Tên thứ nhất.”
Ánh mắt tử thần nhìn lướt qua từng khuôn mặt kinh hãi kia, dịu dàng hỏi: “Ai muốn làm tên thứ hai?”
Không ai trả lời, cũng không ai nhúc nhích.
Yến Tiêu nhẹ nhàng lướt qua xác chết trên mặt đất, đi về phía những người bên dưới. Nhưng mà có người hoảng sợ, xoay người chạy đến phía ngoài đại điện, hắn còn chưa kịp chạy đến cửa, đầu đã nứt toạc thành sương máu.
“Tên thứ hai.”
“Tên thứ ba.”
“Tên thứ tư.”
Trên điện loạn thành một mảnh, linh khí tung hoành, chúng điện chủ hợp lực ý đồ mạt sát vị màu xanh đậm kia, nhưng mà những cảnh tượng kinh hoàng cứ lặp đi lặp lại, những điện chủ quát tháo Âm Khư thậm chí không biết đã xảy ra chuyện gì, xiềng xích của tử thần đã tròng lên cổ.
Thân ảnh thong dong đi qua, từng mảnh sương máu lần lượt nổ tung, giống như một hồi pháo hoa long trọng buông xuống cung nghênh Diêm Tôn.
Bước chân nàng dừng ở trước mặt Thất Sát, nam tử cường tráng thân cao bảy thước này quỳ rạp xuống đất, đầu cúi xuống cực thấp, thậm chí không dám nhìn mặt giày góc áo của nàng, những giọt mồ hôi lớn làm ướt nền đất lạnh lẽo, hòa cùng dòng máu đang chảy.
“Bổn tọa nhớ rõ, ngươi là âm binh của Uổng Tử Điện.” giọng nói của Yến Tiêu lạnh lùng mà lướt qua ngực Thất Sát, khiến hắn không rét mà run.
Hắn khiêm tốn cúi đầu nói: “Thuộc hạ là âm binh của Diêm Tôn.”
Yến Tiêu ngoài ý muốn ‘ồ’ một tiếng, ngay sau đó cười nói: “Rất tốt.”
Một quyển sách màu lam trống rỗng xuất hiện ở trước mặt hắn, Yến Tiêu lại cười nói: “Nhỏ một giọt máu lên bên trên, từ đây ngươi chính là Vô Thường Sử của bổn tọa.”
Thất Sát nhìn quyển sách kia, chỉ thấy mặt trên viết ba chữ to màu đen — Sổ Sinh Tử.
Ngày hôm đó, cảnh tượng luyện ngục trên Chuyển Luân Điện đã in sâu vào trong tâm trí hắn, gần như trở thành tâm ma của hắn. Suốt cuộc đời, hắn không dám gợi lên một chút tâm tư làm trái nào.
Hắn thống lĩnh âm binh giết vào Uổng Tử Điện, nhìn thấy điện chủ khống chế sống chết của bọn họ hóa thành bọt máu, nghe được Diêm Tôn nói: “Thất Sát, thả quỷ nô của Uổng Tử Điện ra. Âm binh quỷ nô thập điện, từ đây nằm dưới trướng bổn tọa, mà ngươi, liền giúp bổn tọa khống chế Uổng Tử Điện này.”
Chủ của thập điện, tất cả đều bị tiêu diệt, Vô Thường Sử mới được Yến Tiêu sai khiến lần nữa, trở thành móng vuốt giúp nàng thống trị Âm Khư.
Thất Sát mở địa lao Uổng Tử Điện ra, thả những quỷ nô bị cầm tù ở đây. Hắn thật cẩn thận bế một con mèo hơi thở thoi thóp lên, da lông vốn nên ánh hồng như lửa mất đi ánh sáng, vết thương chằng chịt đã có dấu hiệu thối rữa. Mèo nhỏ ở lòng bàn tay hắn cuộn tròn thành một cục nho nhỏ, chỉ có phập phồng mỏng manh biểu hiện nó còn sống.
Thất Sát tay ôm mèo nhỏ, quỳ gối xuống đất, trán dán sát mặt đất, thành kính nói: “Khẩn cầu tôn chủ cứu nàng.”
Hắn không biết Diêm Tôn lạnh lùng giết người như ma này sẽ đáp ứng thỉnh cầu lớn mật của hắn hay không, chính mình cả gan làm loạn sẽ khiến đối phương tức giận và nổi lên sát ý hay không, nhưng đây là hy vọng duy nhất của hắn.
Biển lửa luyện ngục bên trên Âm Khư vĩnh viễn tràn ngập nóng rực khiến người phát cuồng, nhưng hắn trước sau như ở trong động băng, mà mèo nhỏ này là sinh mệnh duy nhất hắn cảm nhận được ấm áp.
Mèo nhỏ rời khỏi lòng bàn tay hắn, rơi vào trong lồng ngực của Yến Tiêu, đầu ngón tay lướt qua sống lưng mỏng manh phập phồng của nó, chỉ cần nhẹ nhàng bóp một chút, sinh mệnh nhỏ yếu này sẽ như ánh nến vụt tắt.
Thất Sát đắm chìm ở trong sợ hãi và kinh hoàng, thật lâu sau mới nghe thấy phía trên truyền tới một tiếng cười khẽ: “Căn cốt không tồi, con mèo này, bổn tọa nuôi.”
Về Diêm Tôn khủng bố, Công Nghi Trưng trước đây chỉ nhìn thấy nó trong ghi chép của Thần Tiêu Phái, mà hồi ức của Thất Sát khiến hắn cảm nhận được trực quan hơn sự thờ ơ của Yến Tiêu đối với mạng người.
Mạng người với nàng mà nói, dường như chỉ là một cái tên không có độ ấm trên Sổ Sinh Tử, giơ tay vung lên, thì sẽ hủy diệt. Những máu thịt đầm đìa, thi thể mờ ảo đó, ở trong mắt nàng đều là hư vô. Thất Sát sinh ra ở Âm Khư, đã chứng kiến nhiều cảnh tượng khiến người ta sợ hãi, nhưng mà trên Chuyển Luân Điện kia không biết từ đâu dựng lên lực lượng, sát ý không thể ngăn cản, tựa như uy áp và khó lường của thần minh, trở thành một trong những ký ức sợ hãi nhất in sâu trong trái tim hắn.
Khó trách mười năm trước Đạo Minh như rơi vào địch lớn, bảy tông cử ra vô số tu sĩ cao giai đi đến Bắc Hải, ở xung quanh Âm Khư bày ra phòng tuyến rất mạnh, giám sát nhất cử nhất động của Âm Khư, thì ra đều là vì phòng bị Diêm Tôn rời khỏi Âm Khư, nguy hại nhân gian. Không thể tiếp xúc đến Sổ Sinh Tử, Đạo Minh cũng không biết pháp khí nghịch thiên này rốt cuộc đến từ đâu, nơi phát ra lực lượng lại là cái gì, khi đối mặt với nó nên ngăn cản ra sao.
Cũng may điều bọn họ sợ hãi vẫn chưa xảy ra, Diêm Tôn hình như không có ý định san bằng nhân gian, mười năm qua vẫn luôn ở trong Âm Khư, đóng chặt cửa Diêm La Điện, trở thành một thanh kiếm treo trên đầu Đạo Minh, không biết khi nào sẽ rơi xuống. Rất nhiều người cho rằng, Sổ Sinh Tử chắc là thiên tài địa bảo được sinh ra dưới hoàn cảnh đặc thù của Âm Khư, chỉ ở Âm Khư mới có thể phát huy sức mạnh, rời khỏi Âm Khư sẽ cắt đứt nơi phát ra lực lượng. Cái suy đoán này được phần lớn mọi người tán thành, dần dần bố phòng xung quanh Âm Khư cũng triệt bỏ hơn phân nửa, chỉ để lại lác đác mấy tên tu sĩ duy trì vận hành pháp trận phòng ngự.
Công Nghi Trưng sớm nghe nói Diêm Tôn khát máu tàn nhẫn, nhưng không ai nhắc qua Diêm Tôn là một nữ tử, tựa hồ ở trước mặt lực lượng khủng bố như vậy, giới tính cũng không quan trọng, giống như mặt nạ của nàng, nàng che giấu khuôn mặt của mình, đem bản thân hóa thành một ký hiệu, trở thành ảo tưởng mọi người sợ hãi nhất.
Chỉ có hắn cơ duyên tình cờ nhìn thấy dung mạo thật của nàng, nàng trọng thương thoạt nhìn hết sức yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt phai nhạt vài phần diễm sắc, lại càng khiến người mềm lòng. Yến Tiêu cười nhạo hắn trông mặt mà bắt hình dong, có lẽ nói đúng, hắn vô thức nghĩ rằng, có lẽ lời đồn chưa chắc là thật, những người khác nói ngoa, nữ tử minh diễm động lòng người như vậy làm sao có thể là người khát máu tàn nhẫn không chuyện ác nào mà không làm.
Mãi đến lúc này, mượn hồi ức của Thất Sát, thấy được cảnh tượng Yến Tiêu giẫm đạp mạng người, hắn mới ý thức được — Lời đồn là sự thật.
Hắn nhìn thấy chính là Yến Tiêu, mà không phải Diêm Tôn chân chính.
Hợp tác với Diêm Tôn rốt cuộc là đúng hay sai …
Một tia mềm mại trong lòng ở trong do dự dần dần trở nên lạnh lùng, tâm tư cứu Yến Tiêu cũng phai nhạt đi.
Với tu vi của hắn, tìm được mắt trận phá trận không khó, chỉ là người trong trận dường như bị người đánh thức từ một cơn ác mộng, chắc chắn tâm trí đã bị tổn thương nặng nề, và Yến Tiêu trước đó thương thế chưa lành, thương mới tật cũ, dậu đổ bìm leo, sợ rằng sẽ bị thương nặng hơn.
Công Nghi Trưng tay kết ấn, một luồng ánh sáng nhu hòa từ lòng bàn tay khuếch tán ra, chiếu sáng nơi mắt trận.
Hắn ngước mắt lên, thấy được Yến Tiêu mặt đeo mặt nạ ở trong ánh sáng nhu hòa, đôi mắt phượng không ai dám nhìn thẳng kia dường như có hỏa quang lay động, trong song đồng đen nhánh lạnh băng nổi lên một tia ý cười nhợt nhạt.
Nàng nhìn báo miêu hỏa văn ở trước mắt khôi phục sức sống, khẽ cười nói: “Về sau, ngươi tên là Thập Anh.”
Mèo nhỏ như cầu lửa nhảy lên đầu gối của nàng, lấy lòng mà li3m láp đầu ngón tay non mịn của nàng.
Công Nghi Trưng vươn tay về phía Yến Tiêu trong ảo cảnh — thì ra nỗi sợ hãi của người trong trận, chính là chỗ mắt trận.
Thất Sát sợ hãi chính là Yến Tiêu, cho nên chỉ cần giết Yến Tiêu này, trận có thể phá giải.
Với người trong trận mà nói, như Thất Sát, vĩnh viễn không dám có sát tâm với Yến Tiêu, mà với hắn mà nói, chỉ cần nhẹ nhàng duỗi tay ra…
Một trận ánh sáng mạnh chiếu sáng huyệt động, trận xuân thu và Bi Linh Huyết trận đồng thời biến mất, mấy người từ trong trận thoát thân đồng thời hộc máu tươi, mền nhũn ngã xuống đất.
Tống Thiên Sơn cũng không tốt lắm, huyết nhuyễn trùng trên người hắn đều đã biến mất, át chủ bài ra hết, đã hết bản lĩnh, chỉ có thể nhân cơ hội những người khác bị thương hốt hoảng bỏ chạy.
Nhưng Công Nghi Trưng lại lông tóc vô thương, dễ như trở bàn tay ngăn cản đường đi của Tống Thiên Sơn.
“Ngươi mạnh mẽ phá trận, vì sao không có việc gì!” Tống Thiên Sơn gương mặt dữ tợn nhìn Công Nghi Trưng, không dám tin mà quát.
Công Nghi Trưng nhàn nhạt nhìn hắn một cái: “Giao Dẫn Phượng Tiêu ra.”
Tống Thiên Sơn nghiến răng nghiến lợi: “Ta giao Dẫn Phượng Tiêu ra, ngươi thả ta đi.”
Công Nghi Trưng nói: “Đây không phải thương lượng, ta đã đồng ý với nàng, giết ngươi.”
Tống Thiên Sơn nghe vậy đồng tử chợt co rút lại: “Là ai muốn giết ta?”
Công Nghi Trưng không đáp, lại hỏi: “Kẻ sai khiến ngươi là ai?”
“Ta không biết, hắn chỉ cho ta một cái tín vật.” Tống Thiên Sơn thò tay vào trong lồng ngực, muốn móc tín vật ra, nhưng vào lúc này, một tay khác duỗi về phía Công Nghi Trưng, ý đồ đánh úp. Hộ thể cương khí của Công Nghi Trưng phát sáng, Tống Thiên Sơn thốt ra một tiếng hét thảm, cả người bay về phía sau, máu tươi từ khóe môi không ngừng tràn ra, hai mắt trợn lên, không còn sự sống.
Công Nghi Trưng cúi người kiểm tra, từ trong lồng ngực hắn tìm được ba đoạn Dẫn Phượng Tiêu, còn có một món đồ rất quen thuộc — lệnh bài màu tím của Thần Tiêu Phái.
Trong lòng Công Nghi Trưng trầm xuống, đây là tín vật chỉ có chưởng giáo và trưởng lão mới có, mỗi một tấm lệnh bài đều được ghi chép trong sổ sách, không thể dễ dàng cho người ngoài. Người mang lệnh bài này giao cho Tống Thiên Sơn, không phải chưởng giáo, trưởng lão, đương nhiên cũng là người có quan hệ sâu đậm với Thần Tiêu Phái.
Công Nghi Trưng cất đồ vật vào trong túi, xoay người đi đến bên người Yến Tiêu.
Nàng hôn mê bất tỉnh, vai trái máu thịt ở miệng vết thương không rõ ràng, là trước đó giúp Công Nghi Trưng chắn thương gây ra, khóe môi tràn máu, tâm trí bị thương, là bởi vì hắn mạnh mẽ phá trận.
Công Nghi Trưng cúi người bế Yến Tiêu lên, không liếc nhìn Thất Sát và Thập Anh hôn mê, xoay người rời khỏi động.