Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Nơi trước đó nghỉ chân bị Thất Sát và Thập Anh theo dõi, Công Nghi Trưng đưa Yến Tiêu tới một chỗ khác ẩn nấp.
Hai người kia bị thương không nhẹ, Công Nghi Trưng cũng không lo lắng bị bọn họ tìm được, chỉ là nếu xảy ra tranh đấu lần nữa, sẽ bất lợi với việc Yến Tiêu dưỡng thương.
Công Nghi Trưng tìm được một cái huyệt động, vừa đặt Yến Tiêu xuống đất, thì nghe thấy nàng phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, mày nhíu chặt, mắt chậm rãi mở ra, nhìn về phía Công Nghi Trưng đang lôi kéo cổ tay áo của mình.
Công Nghi Trưng giải thích nói: “Trên vai cô bị thương không nhẹ, huyết nhuyễn trùng chui vào trong cơ thể cô, ta phải lấy ra giúp cô, chỉ đành đắc tội rồi.”
Yến Tiêu dựa lưng vào vách đá, trên mặt tái nhợt lộ ra một tia mỉm cười: “Cơ thể của ta đâu phải ngươi chưa từng thấy, có cái gì đáng để ý.”
Vẻ mặt của Công Nghi Trưng vừa dị thường vừa nghiêm trọng, không chấp nhận câu trêu đùa của Yến Tiêu, hắn nới lỏng cổ áo của Yến Tiêu, lộ ra da thịt trắng nõn như ngọc, dưới xương quai xanh lộ ra một miệng vết thương dữ tợn, da thịt quay cuồng, máu tươi thấm ướt đạo bào, nhìn thấy ghê người.
Nếu không phải Yến Tiêu chắn ở sau lưng hắn, huyết nhuyễn trùng này chắc chắn sẽ chui vào trong cơ thể hắn.
Công Nghi Trưng hít sâu một hơi, lòng bàn tay phải sáng lên một ánh sáng nhạt, hắn mang lòng bàn tay đặt lên trên miệng vết thương, nghe thấy Yến Tiêu phát ra một tiếng kêu rên, ngay sau đó lại cau mày nhắm chặt hai mắt.
Huyết nhuyễn trùng theo mạch máu của nàng di chuyển, nếu không kịp thời lấy ra, cuối cùng sẽ chui vào tim. Nếu tu vi cao thâm, có lẽ có thể tự mình ép ra, nhưng Yến Tiêu liên tiếp bị thương còn chưa bình phục, Thần Khiếu lại bị phong ấn, chỉ có thể dựa vào ngoại lực của Công Nghi Trưng nhổ bỏ huyết trùng ra, quá trình này đau đớn gấp trăm lần.
Máu chảy ngược, huyết trùng ở trong cơ thể đấu đá lung tung, cả người Yến Tiêu lúc nóng lúc lạnh, chốc lát như rơi xuống động băng, chốc lát như thiêu đốt cơ thể, huyết trùng cắn chặt mạch máu không chịu rời khỏi, khiến nàng giống như rơi vào hang côn trùng, cắn xé trái tim đến tận xương.
Công Nghi Trưng đương nhiên biết này có bao nhiêu khó nhẫn nhịn, lại không ngờ rằng Yến Tiêu không nói một lời, chỉ có không thể tự ức run rẩy và mồ hôi lạnh bại lộ sự đau đớn của nàng.
Dày vò giằng co như vậy nửa khắc, huyết trùng mới từ trong miệng vết thương chui ra, trong nháy mắt bị Công Nghi Trưng phất tay tiêu diệt.
Hô hấp của Yến Tiêu từ từ bình phục, mở mắt ra nhìn về phía Công Nghi Trưng, suy yếu cười nói: “Đạo trưởng vì sao có biểu cảm này, ta đắc tội ngươi khi nào?”
Công Nghi Trưng không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ im lặng bôi thuốc cho nàng, huyết trùng trên người mang theo thi độc, cùng hỏa độc trong cơ thể Yến Tiêu xung khắc, bởi vậy cần dùng thuốc trị thương khác với trước đây. Hắn thấm chút thuốc mỡ màu tím nhạt, dừng một chút, nói: “Thuốc mỡ này có thể loại bỏ thi độc, chỉ là sẽ đau một ít.”
Lông chim dính thuốc mỡ dừng ở chỗ bị thương, lưng Yến Tiêu tức khắc cứng đờ, rồi lại chậm rãi thả lỏng, cười nói: “Chỉ như này? Ha … không đau.”
Công Nghi Trưng nói: “Cậy mạnh.”
Đó là đau đớn xâm lấn vào cơ bắp và xương cốt, sao có thể nhẹ nhàng bâng quơ như thế.
Yến Tiêu gượng gạo tinh thần, nhưng giọng nói lại khó nén suy yếu: “Thi độc cỏn con, ta qua vài ngày là có thể hóa giải, cần gì dùng thuốc … Ngươi có phải cố ý trả thù không?”
Công Nghi Trưng nói: “Hai loại độc tố ở trong cơ thể tàn sát bừa bãi, không dùng thuốc giải độc, có tổn hại cho cơ thể.”
Yến Tiêu lung lay sắp đổ, nhẹ giọng oán hận một câu: “Còn không phải ngươi làm hại …”
Lời còn chưa dứt, mắt đã khép lại, thân thể mất đi chống đỡ, mềm mại ngã về phía trước, ngà vào trong lòng Công Nghi Trưng.
Công Nghi Trưng rũ mắt nhìn, vẻ mặt phức tạp nhìn khuôn mặt tái nhợt không một tia huyết sắc của nàng, trong ảo cảnh nhìn thấy nghe thấy, từng màn lướt qua trong đầu. Hắn nhẹ nhàng kéo cổ áo Yến Tiêu lên, giúp nàng sửa soạn lại quần áo, dù cẩn thận, cũng khó tránh đụng tới miệng vết thương, khiến Yến Tiêu ở trong hôn mê nhẹ nhàng nhíu mày, hô hấp cũng nặng vài phần.
Công Nghi Trưng để nàng ngửa mặt gối lên trên đầu gối của mình, tay trái ngưng tụ linh lực, nhẹ nhàng phủ lên trên Thần Khiếu của nàng. Linh lực mạnh mẽ ùa vào trong cơ thể nàng, điều trị hơi thở hỗn loạn trong kinh mạch.
Hô hấp mỏng manh như lông chim lần lượt lướt qua cổ tay của hắn, lông mi dày vô thức run lên, Công Nghi Trưng mới chú ý đến một giọt nước mắt dính trên mặt, giống như giọt sương đè nặng cánh bướm, nặng nề không thể chịu nổi.
Làm sao Diêm Tôn có nước mắt, chỉ là những tinh thể được cơ thể tiết ra tự nhiên do đau đớn.
Công Nghi Trưng nhìn chăm chú hồi lâu, nhịn không được nâng tay còn lại lên lau ướt át trên lông mi của nàng.
Đợi nội thương của Yến Tiêu tốt hơn một chút, hắn mới nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất, bản thân nâng bước rời khỏi huyệt động.
Công Nghi Trưng ngẩng đầu nhìn trời, biển lửa luyện ngục ánh chiếu mây dày cuồn cuộn như biển máu, hắn trong hoảng hốt nghĩ tới một điều, người đời đều nói quỷ không có bóng, hiện giờ nghĩ lại, đó là vì ánh sáng đến từ mặt đất, nếu như thế, trên mặt đất sẽ không có bóng người.
Không có bóng, liền trở thành quỷ trong mắt người đời.
Một số người do ác nên trở thành quỷ, mà có một số người sinh ra đã không có lựa chọn nên rơi vào vô gian.
Khoảnh khắc chỉ còn cách Thần Khiếu của Yến Tiêu một tấc kia, hắn thu hồi tay.
Hắn tò mò nghĩ đến, Diêm Tôn mười vạn ác quỷ sợ hãi, trong lòng nàng sợ hãi lại là cái gì?
Vì thế hắn xoay người đi vào trong vô gian luân hồi của nàng.
Ban đầu trong nháy mắt, hắn còn tưởng rằng mình trở về hiện thực, về tới cái huyệt động kia, bị vạn quỷ đồng khóc bao phủ, nhưng ngay sau đó liền nhận ra không phải như vậy.
Tiếng khóc là từ phía sau truyền đến, bóng ma phía trước cất giấu một bóng dáng nhỏ gầy, tiểu cô nương ôm đầu gối ngồi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt vùi vào giữa hai đầu gối, trên mặt nhiễm vết máu, lộ ra một đôi mắt sợ hãi bất an, mặt mày rõ ràng có ba bốn phần tương tự với Yến Tiêu.
Lúc này ngoài hàng lang truyền tới tiếng bước chân, Công Nghi Trưng nhìn theo tiếng động, nhìn thấy hai nam tử dung mạo tiều tụy đi đến, mà khoảnh khắc nhìn thấy hai người này, Tiểu Yến Tiêu giấu mình càng sâu hơn, sau lưng dính sát vào vách đá, hận không thể chui vào khe đá.
Nhưng mà huyệt động này lớn như vậy, lại có thể trốn đi đâu, hai người kia liếc mắt liền nhìn thấy Yến Tiêu, đi nhanh về phía nàng.
“Đây là phôi thai tốt mà ngươi nói?” nam tử tóc thưa thớt giọng nói thô bạo hỏi một câu, vươn tay về phía Yến Tiêu, túm lấy tóc nàng giống như xách một con thỏ.
Yến Tiêu cũng giống như một con thỏ, run bần bật, không dám phát ra tiếng kêu, cũng không dám phản kháng.
“Không sai, mấy ngày nay ta ở trên người nàng thử không ít độc, ngươi thấy thế nào?” tên nam nhân khác môi biến thành màu đen vẻ mặt hưng phấn nói.
“Ăn độc dược của ngươi mà chưa chết?” nam tử đầu trọc cũng có chút kinh ngạc.
“Không những không chết, còn mở ra Thần Khiếu.” năm tử môi đen nói rồi vỗ đầu Yến Tiêu một cái, một luồng ánh sáng chợt lóe sáng, “Sư huynh, nàng ta thể chất rất đặc biệt, sức tự lành cực mạnh, hy vọng của chúng ta nói không chừng có thể đặt ở trên người nàng ta.”
Trong mắt nam tử đầu trọc hiện lên một tia sáng: “Đã chết ba mươi mấy tên, cuối cùng gặp được một tên tốt.” Nam tử đầu trọc buông Yến Tiêu, nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng đen vàng, “Nhóc con, vận khí của ngươi tốt, có thể bái Khô Sơn Ngũ Quỷ chúng ta làm thầy.”
Yến Tiêu dường như không nghe hiểu bọn họ nói, như cũ sợ hãi bất an mà co rúm lại.
Tên nam tử môi đen kia đi đến một bên, cau mày ở trong một đám trẻ con khóc nỉ non chọn lựa, lẩm bẩm nói: “Sư huynh, hôm nay lại chết ba tên quỷ nô.”
“Chết rồi thì bán cho Tấn Vân Ngũ Thao, cũng đáng mấy hồng tiêu thạch, lão tam nhà bọn họ có tật xấu, thích ăn tiểu hài tử.” nam tử đầu trọc tùy ý nói, thấy mắt Yến Tiêu lộ vẻ sợ hãi, hắn cười nói, “Yên tâm, ngươi và bọn chúng không giống nhau, chúng ta sẽ không bán ngươi cho Tấn Vân Ngũ Thao.”
Đầu trọc vừa nói vừa túm lấy sợi xích sắt quanh cổ Yến Tiêu lên, lôi kéo nàng đi ra ngoài giống như một con chó, không lâu sau thì tới một cái huyệt động khác, đợi ở nơi đó còn có ba lão quỷ khác, một người trong đó râu tóc bạc trắng, còng lưng, từ từ già đi, khiến người nhìn không ra là nam hay nữ.
Hai mắt vẩn đục liếc nhìn về phía Yến Tiêu, giọng nói già nua vang lên: “Đây là phôi thai tốt lão ngũ nói có thể luyện làm thể xác?”
Đầu trọc cười nói: “Ta vừa rồi rót linh lực vào thử xem, tư chất quả thực rất tốt, có mấy người chúng ta dụng tâm bồi dưỡng, không đến mười năm là có thể đột phá Nguyên anh, đến lúc đó sư tỷ có thể đoạt xá thân thể của nàng.”
“Thời gian của ta không còn nhiều, các ngươi phải nhanh lên.” bà lão vươn năm ngón tay móng vuốt quỷ ra, nhéo chiếc cằm thon gọn của Yến Tiêu, nghiêm nghị nói, “Mang thân thể của ta chăm sóc cho tốt, đừng để chết.”
Ba quỷ còn lại vội vàng gật đầu.
Khô Sơn Ngũ Quỷ, trong ghi chép nói năm người bọn họ tự lập môn phái, ai cũng có sở trường riêng, trong đó lợi hại nhất chắc là đại sư tỷ Hồng Dặc, trên tay mạng người vô số, được xưng là Hồng Y Quỷ. Mà bốn quỷ phía dưới, nhị quỷ tàn độc khát máu, được xưng là La Sát Quỷ; tam quỷ tham dâm háo sắc, được xưng là Lệ Sắc Quỷ; tứ quỷ tên là Y Quỷ, mượn danh làm nghề y giết hại vô số người bệnh; ngũ quỷ tên là Độc Quỷ, cùng bốn quỷ kia là một giuộc, lấy người sống thử độc.
Công Nghi Trưng nhìn tướng mạo của mấy người, đại khái trùng khớp với ghi chép trong sách, quỷ đầu trọc đó chính là Y Quỷ, quỷ môi đen còn lại là Độc Quỷ, chỉ là không ngờ rằng Khô Sơn Ngũ Quỷ này nhận Yến Tiêu làm đồ đệ, là vì đoạt xá thể xác của nàng.
Quỷ nô sinh ra ở Âm Khư không sợ lệ khí, bởi vậy đoạt xá thân thể quỷ nô, cho tới nay đều là chuyện những tên ác quỷ đó tha thiết ao ước. Khô Sơn lão quỷ thọ mệnh sắp tận, không biết từ nơi nào học được phương pháp đoạt xá, dường như đối với việc này rất tin tưởng, đem việc này giao cho bốn quỷ còn lại làm.
“Quỷ nô tư chất tốt như vậy, tốc độ tu hành quá nhanh, về sau sợ rằng chúng ta không thể áp chế được.” Lệ Sắc Quỷ nói.
“Sợ cái gì, hiện tại đóng hồn đinh vào người nàng trước, nàng sẽ không dám có chút ý niệm phản kháng nào với chúng ta.” Y Quỷ cười khà khà, lòng bàn tay ngưng tụ một cây hồn đinh.
Những quỷ nô sống sót sau khi bị sàng lọc sẽ trở thành âm binh, âm binh không sợ lệ khí, căn cốt tu hành rất tốt, vì tránh cho âm binh cắn ngược lại, những tên quỷ nô này ngày đầu tiên trở thành âm binh liền bị người đóng hồn đinh vào trong Thần Khiếu, cả đời không dám phát lên một tia lòng phản nghịch đối với kẻ sở hữu hồn đinh.
“Tương tự đều phải mười tuổi mới có thể đóng hồn đinh, nhóc con này còn quá nhỏ, chịu được đau đóng hồn đinh sao?” Lệ Sắc Quỷ hỏi.
“Ngay cả độc của Độc Quỷ cũng có thể chịu được, đóng hồn đinh chắc cũng có thể.” Y Quỷ nói rồi phất tay, một luồng linh lực ngưng thành xiềng xích gắt gao trói buộc Yến Tiêu, khiến nàng không thể động đậy.
Hồn đinh bén nhọn chậm rãi đến gần trán của Yến Tiêu, Yến Tiêu hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, tròng mắt như lưu ly phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của hồn đinh, ngay sau đó, bén nhọn hoàn toàn đi vào trán, hung hăng đóng vào trong Thần Khiếu.
Từ đầu đến cuối Yến Tiêu im lặng co rúm lại, mãi đến giờ phút này cuối cùng không kìm nén được nữa, phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, tứ chi không nhịn được run rẩy lên, đại não kịch liệt đau đớn dường như muốn nứt ra, thất khiếu chậm rãi chảy ra máu đỏ tươi chói mắt.
La Sát Quỷ thích thú nhìn: “Loại chuyện đóng hồn đinh này thật là xem hoài không chán, ngươi ra tay nhanh quá, nên để ta làm.”
Y Quỷ cười ha ha nói: “Ngươi có rất nhiều cơ hội, phải đem nàng luyện thành thể xác khiến sư tỷ vừa lòng, không thể thiếu ngươi ra một phần lực.”
Mặc dù đau đến hôn mê bất tỉnh, Yến Tiêu rơi vào hôn mê cũng không thể chạy thoát khỏi ác mộng, nàng chỉ là từ cơn ác mộng này rơi vào cơn ác mộng khác, một chiếc hồn đinh này với nàng mà nói, không phải bắt đầu, càng không phải kết thúc.
Độc Quỷ làm không biết mệt mà bón độc dược cho nàng. Kỳ hoa dị thảo ở Âm Khư không giống với nhân gian, mỗi loại đều có độc tính và dược tính, Độc Quỷ và Y Quỷ mỗi ngày thay nhau bón độc thảo cho nàng, nhìn nàng đau đến thất khiếu đổ máu, ruột bị đâm thủng, dạ dày thối rữa, đau đớn muốn chết, Y Quỷ mới ra tay cứu trị cho nàng.
“Lần này có thể tiếp nhận lượng độc dược nhiều hơn lần trước một nửa.” Độc Quỷ tấm tắc nói, “Nói không chừng có thể đem nàng luyện thành độc vương bách độc bất xâm trong lời đồn.”
“Luyện độc vương ít phải trăm năm, sư tỷ không chờ được lâu như vậy.” Y Quỷ nói, “Nhưng uống thuốc độc mười năm, thế gian này hẳn là không có độc dược gì có thể giết chết nàng.”
Khi hai người nói chuyện, La Sát Quỷ đi đến, nhìn thoáng qua Yến Tiêu hơi thở thoi thóp quỳ rạp trên mặt đất, nhíu mày nói: “Lại làm cho nửa sống nửa chết, làm sao ta dạy nàng tu hành.”
Y Quỷ kéo tay áo Yến Tiêu, lộ ra vết sẹo to như cái bát trên cánh tay, cười lạnh nói: “Nửa sống nửa chết đều là chúng ta làm sao, ngươi lại lén cắt thịt nàng ăn.”
La Sát Quỷ không cho là đúng nói: “Ngươi không phải có Sinh Cơ Cao sao, ta chỉ ăn một miếng nhỏ, qua mấy ngày nàng sẽ mọc ra thôi.”
Y Quỷ hùng hùng hổ hổ nói: “Sinh Cơ Cao rất dễ điều chế sao? Còn nữa, đây chính là thể xác sư tỷ muốn, ngươi cũng dám ăn.”
Độc Quỷ nhắc nhở một câu: “Trông chừng Lệ Sắc Quỷ, đừng để hắn làm bẩn khối thể xác này, bằng không sư tỷ tức giận sẽ đem hắn gọt thành gậy người.”
La Sát Quỷ xách Yến Tiêu nhẹ như lông chim lên, nghênh ngang đi ra ngoài. “Loại chuyện gọt gậy người này, đến lúc đó giao cho ta.”
Uống thuốc độc ngày này qua ngày khác, lăng trì, hết lần này đến lần khác bị kéo ra khỏi bờ vực của cái chết, muốn sống không được, muốn chết không xong. Thân thể của nàng bắt đầu thích ứng với các loại độc thảo, chịu tổn thương cũng thực mau là có thể tự lành. Đây cũng không phải chuyện tốt gì, sẽ chỉ khiến Độc Quỷ và Y Quỷ hưng phấn hơn, cũng khiến nàng chịu tra tấn trầm trọng hơn.
Bọn họ chỉ coi nàng thành một món đồ chơi không bị hỏng, một con súc vật mặc người xâu xé, nàng không có tên của mình, bởi vì nàng nhất định phải trở thành một Hồng Y Quỷ khác.
Đôi mắt phượng đen nhánh và trống rỗng vô thần ngước lên, nhìn ngọn lửa lay động trên vách đá, ánh lửa không chiếu tới đôi mắt của nàng, nàng cũng không nhìn thấy Công Nghi Trưng đang đứng trước người.
Công Nghi Trưng cong gối ngồi xổm xuống, lúc này mới cảm nhận được lòng bàn tay lạnh lẽo.
Có thể nói cảnh tượng thảm thiết lần lượt khắc sâu vào trong tâm trí của hắn, hắn không thể tưởng tượng được một đứa trẻ non nớt như vậy làm sao có thể ở trong hình phạt khốc liệt sống sót. Cảnh tượng đẫm máu so với dòng chữ lạnh băng càng thêm chấn động lòng người, dù biết rõ là giả dối, là hồi ức, nhưng hắn không nhịn được muốn ra tay đánh gãy những khổ hình đó, muốn bảo vệ đứa trẻ kia.
Lúc La Sát Quỷ cắt lấy máu thịt của nàng, hắn giết La Sát Quỷ, nhưng mà mọi thứ không thay đổi, xung quanh tối sầm lại, ngay sau đó, nàng vẫn như cũ máu thịt mơ hồ mà xuất hiện ở bên trong huyệt động.
Lúc Độc Quỷ ép nàng uống kịch độc, hắn cũng ngăn cản, nhưng nàng như cũ không thể chạy thoát khỏi đau đớn uống thuốc độc. Kịch độc ở trong máu va chạm, cả người nàng co rúm lại, trên cánh tay gầy trơ cả xương nổi lên mạch máu, bóng dáng màu đen di chuyển trong mạch máu.
Y Quỷ không nhanh không chậm quan sát, thấy nàng hơi thở thoi thóp gần chết lần lượt kéo trở về.
Công Nghi Trưng không nhịn được nhớ tới ngày ấy ở tửu quán — ngày ngày uống độc, thói quen mà thôi.
Lúc ấy hắn cho rằng ngày ngày uống độc trong miệng Yến Tiêu, là sắp tới ngày uống rượu, mãi đến lúc này mới hiểu, tại sao độc tính Đoạn Hồng Trần không hề ảnh hưởng đến nàng, bởi vì thân thể của nàng sớm thành thói quen với độc tính mãnh liệt hơn.
Thậm chí, nàng cũng quen với những đau đớn sống không bằng chết đó, tu sĩ tầm thường khó có thể chịu đựng đau, với nàng mà nói chỉ là việc mỗi ngày nhất định phải trải qua. Nàng không sợ nhảy xuống biển lửa luyện ngục, xương tay đứt từng khúc cũng mặt không đổi sắc, độc tính tàn sát bừa bãi cũng nói cười vui vẻ, tất cả đều chỉ vì nàng tập mãi thành thói quen.
Đâu có lực lượng nào có thể đạt được mà không phải trả giá, nhưng có một số cái giá phải trả quá đau đớn.
Ánh sáng đột nhiên lóe lên giữa các ngón tay, phản chiếu mắt trận.
Chính là ở giữa mày Yến Tiêu.
Công Nghi Trưng thất thần nhìn hai tròng mắt đen nhánh của nàng.
Cho nên … Yến Tiêu sợ hãi nhất, không phải Khô Sơn Ngũ, mà là bản thân nàng?
Không!
Trong lòng Công Nghi Trưng căng thẳng — nàng sợ hãi, là bản thân tồn tại.
Là muốn sống không được, muốn chết không xong.
Ở đoạn ngày tháng không thấy ánh mặt trời kia, chuyện nàng khát vọng nhất, chính là có thể bất tri bất giác chết đi, không cần mở mắt chính là địa ngục, nhắm mắt vẫn là ác mộng.
Công Nghi Trưng vốn có thể tốn nhiều thời gian hơn để đánh thức Yến Tiêu trong hồi ức, nhưng vào một khắc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy không cần phải vậy.
Hà tất khiến nàng tỉnh táo trải qua hồi ức, không bằng cứ như vậy kết thúc cơn ác mộng này, và nàng tỉnh lại cũng sẽ không nhớ rõ mọi chuyện xảy ra trong mộng. Đến nỗi sẽ phải chịu tổn thương, hắn sẽ giúp nàng chữa khỏi.
Hắn chậm rãi vươn tay, xoa Thần Khiếu giữa mày của đứa trẻ, thành toàn điều nàng khát vọng nhất trong đoạn thời gian đó — Chết đi.