Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến
Chương 24
Người ra đi đã đi thật xa theo con đường hành trình Nam - Bắc. Người ở lại vẫn không hề hay biết.
Ở ngực, sau khi dính thêm vết thương từ phát súng của Hải Băng. Dương Duy có dấu hiệu sốt. Anh nằm mê man trên giường, miệng thì thào gọi mãi một cái tên: “Ngọc…Dao.”
Hóa ra, anh đang mơ. Một giấc mơ chia phôi ngay trên cung đường dài anh đã bỏ lỡ cô chiều hôm ấy. Từ xa, anh thấy cô lên một chiếc xe rồi cứ thế theo người ta rời bỏ thành phố.
“Dương Duy, hai chúng ta vì người thứ ba mà gặp gỡ. Chuyện tình này đã định liệu trước…sẽ vỡ tan. Em đi đây, chúc anh cùng người cũ nối lại câu ước thề.”
“Em à, đừng đi! Đừng rời bỏ anh, Ngọc Dao! Anh yêu em mà!”
Dương Duy trán vã mồ hôi, miệng ú ớ mãi một cái tên khắc tinh của Hải Băng khiến đôi tay cô ta đang chườm mát cho anh phải chững lại.
Đôi mắt cô ta chợt sắc lạnh. Hai bàn tay nổi đầy gân xanh. Trong một khoảnh khắc ngắn, biểu cảm căm phẫn trên gương mặt tinh xảo đã biến mất chỉ còn lại một chữ: đau.
Cô ta không cam! Vì cớ gì, anh vốn là của cô. Một chuyện tình đẹp như mơ khiến ai cũng ngưỡng mộ, mới chia xa, cô ta chưa từng quên mà anh đã có người khác thay thế?
Không! Người đã của Hải Băng thì ai cũng đừng mong chiếm đoạt!
Cô ta cầm tay anh, áp má mình vào sườn má anh, thủ thỉ: “Dương Duy, em đây! Em đã về bên anh rồi đây! Từ giờ, anh và em, hai đứa mình không chia, không lìa nữa.”
Tay anh chợt siết chặt bàn tay cô ta. Mi tâm thôi đau khổ, trên bờ môi tái nhợt lập tức dướn một đường cong.
Anh thì thào như tiếng sóng vọng vào trời đêm: “Em! Anh rất yêu em!”
“Em cũng yêu anh rất nhiều, Dương Duy!” Hải Băng áp luôn đôi môi căng mọng lên bờ môi mà cô ta hằng ao ước được hôn.
Đập vào trí óc và trái tim cô ta là một trời rúng động và lưu luyến. Nhưng với người đang nằm thì không. Có lẽ, mùi vị mà Dương Duy nếm được không phải mùi vị anh đang nhớ. Một thực tế đập thẳng vào đại não khiến đôi mắt đang nhắm nghiền chợt mở to.
Trước mắt Dương Duy, vẫn gương mặt, đôi mắt, bờ môi ấy…nhưng đối với anh, người này không phải người anh đang bày tỏ nỗi lòng tương tư.
Ánh mắt anh cứng đơ, mọi hành động liền dừng lại tỏ ý bất hợp tác, anh nghiêng đầu né tránh và nói luôn: “Hải Băng…hãy tự trọng!”
Hải Băng đang khao khát một nụ hôn từ người cô ta yêu. Nhận ra anh đã tỉnh và đang từ chối cô ta một cách quá rõ ràng.
Cô ta tức giận, ôm mặt anh ép nhìn trực diện: “Dương Duy, anh nhìn cho rõ và cảm nhận rõ cho em, em mới là người con gái trong lòng anh!” Cô ta tiếp tục áp sát hoàn thành nốt nụ hôn bỏ dỡ.
“Hải Băng! Hãy tỉnh táo lại đi!” Dương Duy đẩy mạnh hai bờ vai.
Sự cự tuyệt này làm Hải Băng càng điên, cô ta hét thẳng vào mặt anh: “Không phải anh nhầm cô ta là em sao?” Cô ta thật không dám tin: Mình thế mà không thể thay thế ngược lại cô ta!
Anh cười đắng chát. Giơ bàn tay đang truyền dịch rút mạnh chiếc kim truyền. Rồi đẩy Hải Băng ra khỏi cơ thể mình: “Thân phận chúng ta giờ đã khác, cô là đang ôm em rể mình đấy, biết không hả?”
“Cái gì? Em rể sao?” Hải Băng như nghe một câu nghịch lý không thể chấp nhận được. Cô ta gào lên: “Dương Duy! Tôi không có đứa em gái cướp người yêu của chị!”
“Không ai cướp cái gì của cô cả! Là tôi đã thay đổi! Tôi yêu Ngọc Dao! Chúng tôi đã kết hôn, cô ấy đang mang bảo bối con của chúng tôi. Cuộc đời Dương Duy có thể từng yêu hai người nhưng vợ thì chỉ có một, cô nghe rõ rồi chứ?”
“…” Hải Băng há hốc mồm, mắt mở to nhìn trân trân vào mặt anh.
“Hải Băng, quá khứ đã là quá khứ! Chúng ta từng bên nhau. Tôi từng yêu cô, cũng từng đau khổ vì mất cô. Nhưng tất cả đã qua rồi! Chúng ta hãy sống vì thực tế!”
Từng câu, từng lời anh nói như một nhát dao cứa thẳng vào trái tim yêu say đắm của Hải Băng. Cô ta mơ hồ cảm nhận được máu ở tim mình gần cạn sạch. Cô ta sắp không trụ nổi được nữa rồi!
“Cô đi đi! Từ giờ, chúng ta hãy sống tử tế cho chính bản thân mình!”
“Sống cho chính bản thân mình?” Hải Băng cười mà như khóc: “Sao anh không nói câu này sớm hơn! Nói khi chúng ta vừa gặp lại ý?”
"Cô là đang cố chấp dây dưa hả? Chẳng phải tôi đã nói, tôi đã kết hôn, chúng ta hợp tác với nhau vì nhiệm vụ. Cô giúp tôi bắt tàn dư. Tôi giúp cô lấy lại cơ ngơi nhà họ Võ từ tay Thiên An sao? Ngay từ đầu đã là một giao dịch thì khi đã hoàn thành chúng ta cũng nên kết thúc trong vui vẻ!
Cô đi đi! Đừng làm ảnh hưởng đến Ngọc Dao!" Dương Duy lật tấm chăn, xuống giường. Anh muốn đi thăm cô. Xem cô đã tỉnh chưa?
Vết thương ở ngực vì sự kích động của anh đã rịn máu thấm đỏ ra lớp băng gạc y tế. Hải Băng thấy sợ. Cô ta vội vàng chặn anh: “Dương Duy, coi chừng vết thương! Anh nằm nghỉ đi, em không nói gì nữa! Đợi anh khỏe rồi quyết định.”
Cô ta lo cho anh. Sợ vết thương lại toét miệng giống vết thương cũ vừa bình phục. Ấy vậy mà, Dương Duy lại mạnh tay gạt cô ta qua bên: “Tránh ra!” Anh phải đi kiểm tra Ngọc Dao như thế nao? Phải tận mắt thấy cô và giữ cô bằng mọi giá.
Cú xô quá tay đó của Dương Duy làm Hải Băng bẽ bàng nhận ra: Anh là đang sợ ả đàn bà vốn là thế thân kia tỉnh ngủ!
Cô ta nói thật to sau bóng lưng loạng choạng của anh: “Cô ta biến mất rồi, không còn ở đây nữa đâu mà anh tìm vô ích!”
Ở ngực, sau khi dính thêm vết thương từ phát súng của Hải Băng. Dương Duy có dấu hiệu sốt. Anh nằm mê man trên giường, miệng thì thào gọi mãi một cái tên: “Ngọc…Dao.”
Hóa ra, anh đang mơ. Một giấc mơ chia phôi ngay trên cung đường dài anh đã bỏ lỡ cô chiều hôm ấy. Từ xa, anh thấy cô lên một chiếc xe rồi cứ thế theo người ta rời bỏ thành phố.
“Dương Duy, hai chúng ta vì người thứ ba mà gặp gỡ. Chuyện tình này đã định liệu trước…sẽ vỡ tan. Em đi đây, chúc anh cùng người cũ nối lại câu ước thề.”
“Em à, đừng đi! Đừng rời bỏ anh, Ngọc Dao! Anh yêu em mà!”
Dương Duy trán vã mồ hôi, miệng ú ớ mãi một cái tên khắc tinh của Hải Băng khiến đôi tay cô ta đang chườm mát cho anh phải chững lại.
Đôi mắt cô ta chợt sắc lạnh. Hai bàn tay nổi đầy gân xanh. Trong một khoảnh khắc ngắn, biểu cảm căm phẫn trên gương mặt tinh xảo đã biến mất chỉ còn lại một chữ: đau.
Cô ta không cam! Vì cớ gì, anh vốn là của cô. Một chuyện tình đẹp như mơ khiến ai cũng ngưỡng mộ, mới chia xa, cô ta chưa từng quên mà anh đã có người khác thay thế?
Không! Người đã của Hải Băng thì ai cũng đừng mong chiếm đoạt!
Cô ta cầm tay anh, áp má mình vào sườn má anh, thủ thỉ: “Dương Duy, em đây! Em đã về bên anh rồi đây! Từ giờ, anh và em, hai đứa mình không chia, không lìa nữa.”
Tay anh chợt siết chặt bàn tay cô ta. Mi tâm thôi đau khổ, trên bờ môi tái nhợt lập tức dướn một đường cong.
Anh thì thào như tiếng sóng vọng vào trời đêm: “Em! Anh rất yêu em!”
“Em cũng yêu anh rất nhiều, Dương Duy!” Hải Băng áp luôn đôi môi căng mọng lên bờ môi mà cô ta hằng ao ước được hôn.
Đập vào trí óc và trái tim cô ta là một trời rúng động và lưu luyến. Nhưng với người đang nằm thì không. Có lẽ, mùi vị mà Dương Duy nếm được không phải mùi vị anh đang nhớ. Một thực tế đập thẳng vào đại não khiến đôi mắt đang nhắm nghiền chợt mở to.
Trước mắt Dương Duy, vẫn gương mặt, đôi mắt, bờ môi ấy…nhưng đối với anh, người này không phải người anh đang bày tỏ nỗi lòng tương tư.
Ánh mắt anh cứng đơ, mọi hành động liền dừng lại tỏ ý bất hợp tác, anh nghiêng đầu né tránh và nói luôn: “Hải Băng…hãy tự trọng!”
Hải Băng đang khao khát một nụ hôn từ người cô ta yêu. Nhận ra anh đã tỉnh và đang từ chối cô ta một cách quá rõ ràng.
Cô ta tức giận, ôm mặt anh ép nhìn trực diện: “Dương Duy, anh nhìn cho rõ và cảm nhận rõ cho em, em mới là người con gái trong lòng anh!” Cô ta tiếp tục áp sát hoàn thành nốt nụ hôn bỏ dỡ.
“Hải Băng! Hãy tỉnh táo lại đi!” Dương Duy đẩy mạnh hai bờ vai.
Sự cự tuyệt này làm Hải Băng càng điên, cô ta hét thẳng vào mặt anh: “Không phải anh nhầm cô ta là em sao?” Cô ta thật không dám tin: Mình thế mà không thể thay thế ngược lại cô ta!
Anh cười đắng chát. Giơ bàn tay đang truyền dịch rút mạnh chiếc kim truyền. Rồi đẩy Hải Băng ra khỏi cơ thể mình: “Thân phận chúng ta giờ đã khác, cô là đang ôm em rể mình đấy, biết không hả?”
“Cái gì? Em rể sao?” Hải Băng như nghe một câu nghịch lý không thể chấp nhận được. Cô ta gào lên: “Dương Duy! Tôi không có đứa em gái cướp người yêu của chị!”
“Không ai cướp cái gì của cô cả! Là tôi đã thay đổi! Tôi yêu Ngọc Dao! Chúng tôi đã kết hôn, cô ấy đang mang bảo bối con của chúng tôi. Cuộc đời Dương Duy có thể từng yêu hai người nhưng vợ thì chỉ có một, cô nghe rõ rồi chứ?”
“…” Hải Băng há hốc mồm, mắt mở to nhìn trân trân vào mặt anh.
“Hải Băng, quá khứ đã là quá khứ! Chúng ta từng bên nhau. Tôi từng yêu cô, cũng từng đau khổ vì mất cô. Nhưng tất cả đã qua rồi! Chúng ta hãy sống vì thực tế!”
Từng câu, từng lời anh nói như một nhát dao cứa thẳng vào trái tim yêu say đắm của Hải Băng. Cô ta mơ hồ cảm nhận được máu ở tim mình gần cạn sạch. Cô ta sắp không trụ nổi được nữa rồi!
“Cô đi đi! Từ giờ, chúng ta hãy sống tử tế cho chính bản thân mình!”
“Sống cho chính bản thân mình?” Hải Băng cười mà như khóc: “Sao anh không nói câu này sớm hơn! Nói khi chúng ta vừa gặp lại ý?”
"Cô là đang cố chấp dây dưa hả? Chẳng phải tôi đã nói, tôi đã kết hôn, chúng ta hợp tác với nhau vì nhiệm vụ. Cô giúp tôi bắt tàn dư. Tôi giúp cô lấy lại cơ ngơi nhà họ Võ từ tay Thiên An sao? Ngay từ đầu đã là một giao dịch thì khi đã hoàn thành chúng ta cũng nên kết thúc trong vui vẻ!
Cô đi đi! Đừng làm ảnh hưởng đến Ngọc Dao!" Dương Duy lật tấm chăn, xuống giường. Anh muốn đi thăm cô. Xem cô đã tỉnh chưa?
Vết thương ở ngực vì sự kích động của anh đã rịn máu thấm đỏ ra lớp băng gạc y tế. Hải Băng thấy sợ. Cô ta vội vàng chặn anh: “Dương Duy, coi chừng vết thương! Anh nằm nghỉ đi, em không nói gì nữa! Đợi anh khỏe rồi quyết định.”
Cô ta lo cho anh. Sợ vết thương lại toét miệng giống vết thương cũ vừa bình phục. Ấy vậy mà, Dương Duy lại mạnh tay gạt cô ta qua bên: “Tránh ra!” Anh phải đi kiểm tra Ngọc Dao như thế nao? Phải tận mắt thấy cô và giữ cô bằng mọi giá.
Cú xô quá tay đó của Dương Duy làm Hải Băng bẽ bàng nhận ra: Anh là đang sợ ả đàn bà vốn là thế thân kia tỉnh ngủ!
Cô ta nói thật to sau bóng lưng loạng choạng của anh: “Cô ta biến mất rồi, không còn ở đây nữa đâu mà anh tìm vô ích!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương