Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 17: Bầu Trời Xanh



Trong Tri châu phủ tại Dung Châu Thành, ngọn đèn dầu cháy sáng suốt đêm.

Tri châu Kỳ Ngọc Tùng bất quá chỉ chợp mắt một canh giờ (2 tiếng) đã thức dậy, gọi người tới hỏi, mới biết đám người Hà Nghĩa Sinh vẫn còn chưa trở về, hắn đổ một thân mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng bất an.

Tạm chấp nhận chén trà lạnh trên bàn ngửa đầu uống cạn, Kỳ Ngọc Tùng đi qua đi lại trong thư phòng đến khi sắc trời dần dần chuyển trắng, Triệu quản gia phụng mệnh đến miếu Sơn Thần tìm hiểu rốt cuộc mới chạy về phủ.

“Đại nhân! Đã xảy ra chuyện!”

Triệu quản gia thở hồng hộc vào cửa, khuôn mặt thô ráp đầy mồ hôi, đôi chân không đứng lại trực tiếp nhào xuống mặt đất.

“Hà Nghĩa Sinh đâu?”

Kỳ Ngọc Tùng hơi xoay người, không thấy ngoài cửa có người nào khác.

“Đại nhân……”

Triệu quản gia môi run rẩy, hắn nằm trên mặt đất cũng không dậy, “Hà Nghĩa Sinh cùng hơn 80 người hắn mang đi, tất cả đều bị giết!”

“Cái gì?”

Cơ thịt trên mặt Kỳ Ngọc Tùng run rẩy.

“Khi thuộc hạ đến, đã không còn một người sống.” Triệu quản gia vẫn chưa tận mắt nhìn thấy cảnh trại sơn phỉ trên Hạnh Vân sơn chìm trong biển lửa, nhưng hôm nay lại thấy miếu Sơn Thần ngập lửa, hắn không khỏi nhớ tới hắc y thiếu niên kia, đến lúc này, hắn mới cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

“Phu nhân.”

Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng gọi, Kỳ Ngọc Tùng nâng mắt, liền thấy vạt áo màu vàng cam lay động ở ngạch cửa, một đôi chân mang giày thêu bước vào cửa.

Kỳ Ngọc Tùng một đêm chưa trở về phòng, lúc này chợt thấy sắc mặt phu nhân hắn tái nhợt, liền hỏi, “Phu nhân, nàng có chỗ nào không khoẻ sao?”

Nào ngờ nàng liếc hắn, ngay sau đó bùm một tiếng quỳ xuống, “Thiếp có một chuyện, phải báo cùng lão gia.”

“Nàng làm gì vậy? Mau đứng lên.”

Lúc này trong lòng Kỳ Ngọc Tùng đã vô cùng rối loạn, lại thấy phu nhân trước nay tính tình ương ngạnh, bây giờ giống như lão hổ bị rút răng, hư móng, lại càng cảm thấy quái dị, hắn vội cúi người muốn đỡ nàng dậy, lại bị nàng gạt tay ra.

“Việc này cũng không thể trách thiếp, muốn trách, phải lão gia người!” Hốc mắt Kỳ phu nhân nói hồng liền hồng, “Nếu không phải lão gia người kết thù với người khác ở bên ngoài, quà tặng sinh thần Vệ Quốc Công phu nhân cũng sẽ không bị lấy……”

Sắc mặt Kỳ Ngọc Tùng chợt biến, “Quà mừng sinh thần cô mẫu bị lấy?”

“Hôm qua người không ở trong phủ, người nọ ép thiếp ăn một thứ, nói là độc dược, lại muốn ta giao ra quà mừng sinh thần kia,” Kỳ phu nhân rất ít khi thấy bộ dáng âm trầm của Kỳ Ngọc Tùng, lúc này nàng cũng có chút bị dọa sợ, ấp úng đáp lại một câu, nước mắt rơi xuống cũng quên dùng khăn lau, “Lão gia, hắn nói, nếu thiếp dám lộ ra lập tức sẽ làm thủng ruột của thiếp, không được chết tử tế……”

Kỳ Ngọc Tùng nắm chặt ngón tay rồi buông ra, hắn nhắm mắt, hít sâu một hơi, “Vậy hiện giờ, sao nàng lại dám nói?”

Kỳ phu nhân rơi nước mắt lã chã, “Người một đêm không trở về phòng, thiếp cũng sợ tới mức một đêm không dám ngủ, lúc trời còn chưa sáng, có người bán hoa từ cửa sau đưa tới một lọ thuốc cho nhũ mẫu, nói là có người kêu hắn đưa tới cho thiếp.”

“Thiếp mở ra nhìn, lại giống độc dược đã ăn hôm qua,” Kỳ phu nhân tức giận đến mức cơ hồ muốn vò rách khăn tay, “Thiếp mới sai người đi mời đại phu đến xem, mới biết thứ đó nào phải độc dược giải dược gì, rõ ràng chỉ là viên đường tiểu hài nhi ngoài phố ăn!”

“Phu nhân!”

Kỳ Ngọc Tùng chỉ cảm thấy giữa mày mình giật giật lên, hắn đầy bụng lửa giận lại kiềm chế không bộc phát, “Độc dược sao có thể ngọt? Nàng thật là……”

“Lão gia từng ăn qua độc dược chưa? Người làm sao biết không ngọt?” Kỳ phu nhân khóc lóc phản bác.

“Nàng……” Kỳ Ngọc Yùng đè đè huyệt Thái Dương, lúc này xương sống lưng hắn đều lạnh toát, “Phu nhân, người uy hiếp nàng, chính là một thiếu niên tuổi chừng mười sáu mười bảy?”

Kỳ phu nhân dùng cái khăn nhăn nhúm thấm nước mắt trên mặt, “Thiếu niên bao nhiêu tuổi thì thiếp không biết, hắn mang đấu lạp che mất khuôn mặt, thiếp không nhìn rõ được gì hết.”

Kỳ Ngọc Tùng sau khi nghe xong, một tay chống lên án thư sau một lúc lâu không nói gì, cuối cùng gọi thị nữ ngoài cửa tiến vào đỡ Kỳ phu nhân đang khóc sướt mướt trở về.

“Đại nhân, xem ra tiểu tử kia đã biết thân phận ngài rồi……” Trong thư phòng yên tĩnh một lát, Triệu quản gia mới tìm về giọng nói của mình.

“Hắn làm như vậy, đơn giản chính là muốn nói với ta điều này.”

Kỳ Ngọc Tùng đỡ trán, khuôn mặt anh khí lộ rõ mỏi mệt, “Không thể ngờ tuổi tác hắn còn nhỏ, lại có tâm kế cùng bản lĩnh như vậy, còn dạy ngược lại ta…… Cống nhầm thuyền giặc.”

Hắn tự cho mình mưu tính hoàn hảo, lại không ngờ xảy ra biến số cuối cùng là thiếu niên thần bí kia.

Quà chuẩn bị cho sinh thần Vệ Quốc công phu nhân, cơ hồ đã tiêu phí của hắn một khoản tiền không nhỏ, món vật đó không đơn giản như 50 lượng vàng Triệu quản gia hứa trả cho thiếu niên kia, hiện giờ, 50 lượng vàng vẫn còn, quà sinh thần lại không có.

“Khó trách hắn kéo ngày này qua ngày nọ, nhất định phải đến đêm qua mới bằng lòng động thủ.” Đến lúc này, Kỳ Ngọc Tùng rốt cuộc mới phát giác, rốt cuộc mình đã chọc nhầm một tôn sát thần như thế nào, “Mộng Thạch vô dụng với hắn, khi hắn đồng ý việc này, chỉ sợ cũng đã đoán ra ta muốn lấy mạng hắn.”

Thật đúng là có thù tất báo.

“Chỉ là đại nhân, quà mừng sinh thần kia phải làm thế nào cho đúng đây? Ngài từ Ngọc Kinh bị biếm quan đến Dung Châu đã hơn một năm, về sau này, khi nào ngài mới có thể trở về Ngọc Kinh?”

Triệu quản gia đầy mặt ngưng trọng.

“Nàng rốt cuộc vẫn là cô mẫu ta,” Kỳ Ngọc Tùng ngồi xuống ghế thái sư sau bàn, cả người vô lực tựa lưng vào ghế, ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ rọi từng tia từng tia trên mặt hắn, hắn từ từ thở dài, “Thừa dịp thời gian còn chưa tới, lại chuẩn bị một món khác đi.”

Chỉ là... rốt cuộc không thể lấy ra thêm nhiều bạc như vậy để làm món đồ khác được nữa.

Triệu quản gia thấp giọng nói vâng trước, rồi cẩn thận hỏi, “Còn Mộng Thạch……”

“Người nhất định phải tìm, nhưng không được lộ ra ngoài,” Kỳ Ngọc Tùng ngồi thẳng, biểu tình hắn nghiêm túc mà lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Triệu quản gia, “Hiện giờ thiếu niên kia rốt cuộc cũng coi như đã nắm được nhược điểm của ta.”

Hắn còn phải nghĩ lại cách ứng phó, nếu không một khi có tiếng gió thổi đến bên tai Chuyển vận sứ, hắn chẳng những sẽ bởi vậy kết thù với Tôn gia, chỉ sợ còn sẽ rước thêm rất nhiều chuyện phiền toái nữa.

Mà Mộng Thạch, bất luận như thế nào hắn đều phải tìm trở về.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Sáng sớm mùa đông, sắc trời lộ ra một mảng xanh biếc dày đặc, trên sơn đạo vang lên tiếng vó ngựa, Thương Nhung mê mê mang mang, cuộn tròn trong lòng ngực một người, từ từ mở to đôi mắt.

Gió ướt lạnh, núi xa xanh ngắt điểm xuyết từng cụm trăng trắng, nàng mơ màng nhìn một lát, lại ngẩng đầu lên.

Mũ áo choàng trượt xuống một ít, chiếc cằm thiếu niên trắng nõn ánh vào mi mắt.

Chiết Trúc cúi đầu, không ngờ lông mi nàng nhẹ nhàng cọ qua cằm hắn, có chút ngứa, hắn tựa hồ dừng một chút, đơn giản ngẩng đầu không nhìn nàng nữa, chỉ nói: “Ta chỉ kêu ngươi uống rượu thêm can đảm, không kêu ngươi uống sạch nó.”

Tiếng nói hắn lạnh như gió tuyết, vẻ mặt Thương Nhung trồi lên một ít quẫn bách, nàng rũ đầu xuống, nói: “Hồ lô của ngươi rất nhỏ, ta chỉ uống có hai ngụm đã hết sạch rồi.”

Nhưng mà, nàng uống chính là hai ngụm lớn.

Cũng không biết hắn từ chỗ nào mua được hoa nhưỡng*, ngọt thanh lại mang mùi hoa, uống vào cũng không gắt yết hầu, ngược lại nhu nhuận thoải mái, nhưng không nghĩ tới, tác dụng của nó tuy chậm lại rất lớn, đây là lần thứ hai nàng uống rượu, khó tránh khỏi say khướt.

*hoa nhưỡng: rượu ủ từ gạo + hoa

Thương Nhung không nghe thiếu niên nói chuyện, chỉ nghe hắn hừ cười một tiếng không rõ ý vị, nàng lập tức nhớ tới chuyện trên Hạnh Vân sơn.

Hắn chỉ uống hai ngụm rượu nhỏ đã say choáng váng.

Thương Nhung vội muốn ngẩng đầu, không đề phòng hắn bỗng nhiên chụp lại mũ áo choàng vào trên đầu nàng.

Tầm mắt bị che phân nửa, nàng cũng thấy không rõ biểu tình của hắn, đành phải nói, “Chiết Trúc, về sau ngươi muốn uống rượu nào, ta đều mua cho ngươi.”

“Về sau?”

Chiết Trúc nhướng mày, rũ mắt nhìn chằm chằm mũ áo choàng tuyết trắng viền lông thỏ của nàng.

Nắng sớm từ từ lên, tiếng gió cũng rõ ràng, Thương Nhung ừ một tiếng, vươn tay khoa tay múa chân nói với hắn, “Ít nhất, về sau chúng ta còn hai quyển sách thật dày như vầy nữa đó.”

Hai quyển sách thật dày như vầy.

Lời nói kỳ quái dừng bên tai Chiết Trúc, hắn bỗng nhiên cười khẽ, “Nói như thế, ngươi phải tốn không ít thời gian mới có thể viết xong cho ta?”

Thương Nhung nghĩ nghĩ, ba phải nói, “Tóm lại là cần chút thời gian.”

Nàng có tâm tư của chính mình không thể nói ra, cũng không muốn bị hắn nhìn thấu.

Thất thần một lát, nàng chợt nghe phía sau có tiếng nhỏ vụn dễ nghe truyền đến, bất quá chỉ một cái chớp mắt, ngón tay trắng nõn thon dài của thiếu niên nắm một vật đưa đến trước mắt nàng.

Thương Nhung nhìn nhìn, thì ra là một cây trâm Cung Tiên Khóa Ngọc Nga ánh vàng rực rỡ, cung tiên bằng vàng ròng được tạo hình tinh tế tỉ mỉ, tiên nga bằng bạch ngọc được khảm trong song cửa sổ càng sinh động như thật, minh châu được khắc thành mây mù nâng cung tiên, phía dưới là các dây tua rua bằng vàng ròng cùng đá quý, khi va chạm phát ra âm thanh thanh thúy như giọt mưa đập vào trên lan can.

Thương Nhung ngửa đầu nhìn mặt mày sạch sẽ của thiếu niên trong sương lạnh, lông mi mảnh dài của hắn dính đầy bông tuyết: “Thích không? Cho ngươi chơi?”

Thương Nhung sinh ra trong hoàng gia, một tuổi đã vào cung, từng có ngàn loại vạn loại bảo vật quý hiếm đưa đến trước mắt nàng, sao nàng không biết cây trâm Cung Tiên Khóa Ngọc Nga lúc này Chiết Trúc nắm trong tay, có giá trị như thế nào.

Nhưng mà, cố tình lại là một vật chết vô nghĩa.

“Ta không cần.” Thương Nhung khẽ nhíu mày: “Kiểu dáng gì già dặn quá, ta không thích.”

“Ta thấy cũng đúng.”

Chiết Trúc tùy ý đáp một tiếng, một lọn tóc hơi phất qua gương mặt trắng nõn của hắn, vẻ mặt hắn không hề biến đổi, chỉ là dưới mí mắt có một quầng thâm mệt mỏi, hắn hơi lười nói chuyện, nhưng vẫn nói ngắn gọn: “Vậy nấu chảy nó đi mua rượu.”

Nói xong, hắn tùy ý ném cây trâm vào túi đựng đồ linh tinh treo bên yên ngựa.

Nhưng hắn bỗng nhiên lại đưa dây cương cho nàng.

Thương Nhung không rõ nguyên do, ngẩng đầu lại thấy thiếu niên ngáp một hơi, hắn cúi đầu tới cùng nàng nhìn nhau, nàng thấy rõ đuôi mắt hắn ửng lên một mảnh hồng nhạt, đôi mắt nhìn nàng cũng giống như dính sương mù ẩm ướt.

Nàng mấp máy môi, cái gì cũng chưa nói, thấp thỏm nắm chặt dây cương, nhưng lúc này trên sơn đạo hoàn toàn vắng vẻ, không có ngựa xe khách qua đường tới lui, con ngựa cũng đi rất chậm.

Có lẽ là tiếng vó ngựa đều đều khiến người dễ buồn ngủ, nàng nghe thấy tiếng gió giữa núi rừng, cũng nghe thấy tiếng hít thở của thiếu niên gần trong gang tấc, càng thêm nhanh và đều.

Đột nhiên, vai nàng bỗng nặng trĩu.

Sống lưng Thương Nhung cứng đờ, chậm rãi, nàng nghiêng mặt, thấy cằm thiếu niên đặt trên đầu vai nàng.

Lông mi hắn vừa dày vừa dài, như nét than chì dưới ánh mặt trời, càng khiến khuôn mặt trắng nõn của hắn lộ ra xa cách lạnh lùng, chỉ có nốt ruồi ngay đuôi mắt hắn mới có chút sinh động.

Có gió mang theo một sợi tóc nàng nhẹ nhàng phất qua mặt hắn, Thương Nhung duỗi tay, gió xuyên qua kẽ ngón tay, nàng niết sợi tóc trở về.

Lại quay mặt đi, nàng nhìn vào màn sương lạnh lẽo, nơi đó thấp thoáng có những ngọn núi mờ ảo, và bầu trời dường như cũng trong xanh.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...