Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 18: Đôi Bóng



Sơn đạo dài dằng dặc, tiếng vó ngựa vang lên chầm chậm, tay Thương Nhung nắm chặt dây cương, trong sương mù lạnh lẽo giữa rừng núi thâm u cũng mơ màng buồn ngủ, nhưng đột nhiên, "Ầm" một tiếng, vật nặng rơi xuống đất.

Nàng hoảng sợ, cùng lúc đó, thiếu niên vốn đang dựa vào đầu vai nàng, cũng bỗng dưng cảnh giác mở đôi mắt đen láy.

Mang theo vài phần buồn ngủ mông lung chưa tiêu tan, biểu tình của hắn vừa sắc bén mà lại cảnh giác.

Thương Nhung tùy ý nhìn lại, chỉ thấy Mộng Thạch đạo sĩ vốn đang nằm vắt ngang trên lưng ngựa, lúc này đã trượt xuống đất, đầu tóc tán loạn che đi nửa bên khuôn mặt, hắn vẫn bất tỉnh nhân sự như cũ.

"Tìm chỗ ngủ một giấc trước đã."

Chiết Trúc thả lỏng, hắn chậm rì rì ngáp một cái, đôi mắt càng thêm mờ hơi nước, tiếng nói cũng lộ ra vài phần khàn khàn uể oải.

Nơi đây núi rừng tươi tốt, thường xuyên có thợ săn lên núi săn bắt, Chiết Trúc không hề mất tí sức lực nào đã tìm được một ngôi nhà cũ trong núi, có lẽ từ lâu đã không có ai ở, nên khi đẩy cửa ra, ập vào mặt là một đám bụi bẩn.

Thương Nhung che mũi ho khan, lại thấy Chiết Trúc xách cổ áo đạo sĩ kia sải bước đi vào cửa, sau đó tùy tay ném, thân mình đạo sĩ mềm nhũn, trực tiếp dựa vào chân tường.

Phòng tuy đơn sơ chật chội, nhưng tốt xấu cũng có một cái giường tre, một bàn một ghế, đóng cửa lại, cũng có thể tạm thời che chắn gió tuyết trong núi.

Cổ họng Thương Nhung vừa khô vừa ngứa, vào tới đây vốn đã ho khan một hồi, lúc này thấy trong phòng tích tụ bụi bẩn lại ho khan lợi hại hơn, nàng nhìn thấy Chiết Trúc đi đến cạnh giường tre, vén thẳng tấm mành bằng lụa mỏng bám đầy bụi lên.

Dáng người hắn cao dài, thấp thoáng hiện ra trong tấm mành lụa mỏng, hắn tùy tay xốc đôi đệm chăn rách nát ném sang một bên, ước chừng bởi vì có đệm chăn che đậy mà trên giường tre lại vẫn sạch sẽ, hắn lập tức muốn nằm xuống.

Từng hạt bụi nhỏ hiện rõ trong vầng sáng chiếu từ cửa sổ vào, bỗng dưng hắn quay đầu, mành lụa xanh mỏng manh hơi đong đưa, như mặt hồ bị gió thổi qua.

Rõ ràng chỉ cách một lớp mành đang đong đưa như sóng gợn, cũng không nhìn rõ khuôn mặt hắn, nhưng Thương Nhung vẫn nhận ra hắn đang nhìn nàng, nàng nhất thời không hiểu có chuyện gì, thậm chí còn mân mê môi, cố nén khô ngứa trong cổ họng.

Rốt cuộc nàng cũng không nhịn được, không tiếp tục ho khan, nhưng lại hắt xì một cái thật mạnh.

Có lẽ Chiết Trúc đã vô cùng buồn ngủ, khóe mắt hắn đỏ hoe, nhưng cũng không biết vì sao lại xốc mành lên đi ra ngoài, nhẹ liếc đôi mắt mơ màng hơi nước của Thương Nhung một cái, nhưng cũng không nói gì, trực tiếp đi thẳng ra cửa.

Thương Nhung không rõ nguyên do, vội đi theo hắn.

Khi nàng vừa tới nơi này, cũng có nhìn thấy dòng suối bên trong khe núi trống trải, mà lúc này, nàng lại đi theo Chiết Trúc trở lại đây.

"Chiết Trúc......"

Thương Nhung không biết hắn đang nhìn gì trong khe suối, mới vừa lên tiếng gọi hắn, lại thấy hắn dùng lực nhảy, phi thân vào giữa dòng suối, chuôi kiếm lập lòe ánh sáng dưới ánh mặt trời, lưỡi kiếm nhanh chóng vạch ra một đường giữa dòng nước.

Nàng chỉ thấy vạt áo đen của hắn uyển chuyển bay nhẹ theo gió, giây lát sau hắn đã vững vàng đáp xuống bên bờ suối.

Thiếu niên nâng chuôi kiếm trong tay lên, hai con cá nằm ngay ngắn trên lưỡi kiếm, ánh mặt trời lọt vào trong đôi mắt cong cong của hắn, những đốm sáng xinh đẹp như đang nhảy múa.

Thương Nhung ngơ ngẩn nhìn hắn.

Trở lại ngôi nhà cũ trong núi, đạo sĩ vẫn bất tỉnh dựa vào chân tường, mà Thương Nhung ngồi trên ghế đã lau khô, nhìn Chiết Trúc dùng củi chất đống ngoài cửa đốt lò bếp đã được lau chùi sạch sẽ, nấu một nồi canh cá.

Trong túi chứa đồ lặt vặt treo trên lưng ngựa có một ống trúc, bên trong chứa muối hạt trắng như tuyết, cho nên lúc này nồi canh cá mới có hương vị tươi ngon.

Thương Nhung ngửi được hương vị cực kỳ thơm kia, liền nhìn chằm chằm nồi canh đã được nấu sôi sùng sục, Chiết Trúc múc ra một chén, giương mắt thoáng nhìn vẻ mặt kia của nàng liền cảm thấy buồn cười, đặt chén canh cá trước mặt nàng, "Thứ trên mặt ngươi đeo cũng đã lâu, chắc cũng sắp sửa bong ra rồi, ngươi cứ tháo xuống đi, ăn canh trước đã."

Thương Nhung tháo mặt nạ ra, cầm chén canh nóng lên, nhìn hắn xoay người đi vào sau tấm mành lụa, âm thanh kẽo kẹt vang lên trong chớp mắt, vậy là hắn đã nằm lên chiếc giường tre kia.

Cổ họng khô khốc vì gió đã đỡ hơn chút ít vì chén canh cá ấm áp, Thương Nhung ngồi trên ghế, miệng nhỏ nhấp nhấp uống vào từng ngụm canh cá, cặp mắt nàng chốc lát nhìn tường gỗ mục nát lởm chởm đá, chốc lát nhìn áo tơi treo trên tường, lát sau lại nhìn ván gỗ nứt nẻ dưới chân.

Nàng nhìn đạo sĩ ở chân tường, hắn vẫn nằm ở tư thế như khi Chiết Trúc ném hắn vào đây, không hề động đậy dù chỉ một chút.

Động tác cực nhẹ buông chén không xuống, Thương Nhung đứng dậy, bước chân đi cũng thực nhẹ, nàng thật cẩn thận đi đến trước mặt đạo sĩ kia, nhìn chằm chằm khuôn mặt bụi bẩn tràn đầy của hắn một lát, nàng ngồi xổm người xuống, làn váy in hoa văn nhẹ nhàng phủi đất.

Nàng ngập ngừng vươn một ngón tay tới gần chóp mũi đạo sĩ, hơi thở đều đều như gió nhẹ lướt qua đốt ngón tay nàng, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại đứng lên, dời bước đi lấy chiếc áo tơi treo trên tường.

Áo tơi bị treo có chút cao, nàng phí một hồi sức lực mới gỡ xuống được, nàng quay mặt qua chỗ khác, dùng sức giũ cho lớp bụi bám bên ngoài chiếc áo tơi rơi ra, ngừng thở chờ những hạt bụi trôi nôi kia dần dần tản ra trong ánh sáng, nàng mới đi đến trước mặt đạo sĩ, đặt áo tơi dày nặng lên trên người hắn.

Xoay người lại, nàng thấy hơi nóng trong nồi đất trên bếp đã tản bớt, nàng quay đầu lại nhìn nhìn đạo sĩ, lại nhìn nhìn bóng dáng thiếu niên, rồi cầm lấy nắp nồi đất trên bàn đậy vào nồi.

Trong lò được đốt bằng gỗ vụn thay vì than mịn, gỗ vụn cháy lại tàn rất nhanh, cho nên Thương Nhung liền ngồi vào trước bàn, học theo Chiết Trúc thường xuyên bỏ gỗ vào bếp lò.

Nàng vẫn luôn lặng im, trong phòng thỉnh thoảng chỉ có tiếng tách tách của những đốm lửa bắn ra khỏi bếp lò, cửa sổ tràn ngập gió tuyết, cả phòng im ắng.

Thương Nhung một tay chống cằm, theo thói quen đọc thầm Đạo kinh, hơi ấm từ bếp lò làm đầu óc nàng chậm chạp, trong ánh lửa nhấp nháy, nàng mơ hồ nhớ tới đống lửa đỏ hồng đêm qua.

Thiếu niên mang theo huyết tinh đầy người đỡ khuỷu tay nàng, mới khiến cho nàng không bị ngã từ trên tảng đá xuống, ánh lửa sáng ngời chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng trắng trẻo của thiếu niên.

Hoàn mỹ không tì vết, nhưng lại nhuộm vết máu đỏ thắm.

"Đều uống hết?"

Cánh tay khác của thiếu niên cầm hồ lô ngọc vừa nhặt được từ dưới đất lên, hàng lông mi dày vừa nhấc, giọng nói như dính sương tuyết của hắn chợt có thêm một tia ngạc nhiên.

Thương Nhung không nói chuyện, chỉ nỗ lực mở to mắt nhìn mặt hắn, một lát sau, lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng chạm đến gương mặt hắn, khi trong ánh mắt hắn càng lộ rõ vẻ kinh ngạc, nàng từng chút, từng chút chà lau sạch sẽ vết máu trên mặt hắn.

Cuối cùng, nàng xòe bàn tay ra, cho hắn xem màu hồng giữa các ngón tay nàng.

Thanh âm "bụp bụp " bỗng dưng truyền đến, Thương Nhung lấy lại tinh thần, chỉ thấy nồi đất trên bếp lò bị nàng cho thêm quá nhiều củi đang sôi sùng sục, canh cá từ nồi đất trào ra ngoài, chảy xuôi vào trong bếp lò phát ra tiếng "xèo xèo".

Nàng có chút hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi duỗi tay nắm lấy cái nắp, lòng bàn tay bị nóng đau xót, nàng chật vật rụt tay về, khi đứng lên lại đụng vào chân bàn.

Đầu gối đau lợi hại, nàng cũng không rảnh quan tâm, vội vã đi tìm khăn vải tới, lại nghe ngay chỗ chân tường vang lên tiếng ho nặng nề, nàng quay đầu lại, thấy đạo sĩ kia nhăn mặt, sắp sửa mở mắt.

Nàng sờ sờ mặt mình, lập tức hoảng hốt bỏ mặc nồi đất đang sôi trào, cầm lấy mặt nạ trên bàn, nhanh chóng xốc mành lụa vọt vào bên trong.

"Chiết Trúc!"

Nàng còn chưa tới mép giường đã gọi hắn dồn dập.

Thiếu niên trên giường tre sớm đã tỉnh từ lúc nồi canh cá bắt đầu sôi, lúc này hắn mở to mắt, thấy nàng hoang mang rối loạn chạy tới, lại nghe động tĩnh bên ngoài mành, hắn liền biết đạo sĩ kia đã tỉnh.

Ngồi dậy, Chiết Trúc lấy ra một hộp gỗ từ trong túi bên cạnh, nói ngắn gọn: "Ngồi lại đây."

Thương Nhung lập tức ngồi xuống tại mép giường, nhìn hắn lấy ra từ trong hộp một tấm mặt nạ hoàn toàn mới, nàng liền ngoan ngoãn ngẩng mặt, chờ hắn.

Đạo sĩ Mộng Thạch mới vừa thanh tỉnh, lại bị một cơn đau đầu hoa mắt đánh ập tới, hắn lắc lắc đầu, miễn cưỡng mở to đôi mắt, lúc này mới phát giác mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Hắn vô cùng cảnh giác chống vách tường, lảo đảo đứng dậy, còn chưa kịp cẩn thận đánh giá gian phòng ở, đã nghe được một giọng nói cực kỳ trẻ: "Tỉnh?"

Tiếng nói kia trong trẻo lại dễ nghe.

Mộng Thạch nâng đôi mắt lên, xuyên qua mành lụa mỏng đang lay động, mơ hồ nhìn thấy hai bóng dáng.

"Các ngươi là ai?"

Mộng Thạch che lại ngực của mình, mới phát hiện trên người mình chẳng hiểu sao lại dính không ít bùn đất ẩm ướt.

"Người cứu mạng ngươi."

Thiếu niên tựa hồ vẫn còn vài phần buồn ngủ chưa tiêu hết, cho nên thanh âm vẫn nghe ra lười biếng.

"Mộng Thạch ta bất quá chỉ là một đạo sĩ nghèo túng......" Mộng Thạch mới nói lời này ra khỏi miệng, lại nghĩ tới ngày hôm trước cai ngục đã nói với hắn, hắn tạm dừng lại một chút, ngay sau đó buồn bã cười, "Không, hiện giờ chỉ sợ ngay cả đạo sĩ cũng không phải."

Hắn lần thứ hai ngẩng đầu, "Không biết người như ta đối với công tử mà nói, lại có giá trị gì? Vậy mà có thể khiến ngươi phí thời gian cứu ta ra khỏi tử ngục?"

"Đạo trưởng quảng kết thiện duyên, cho dù không có ta, cũng sẽ có người khác cứu ngươi." Chiết Trúc vừa nói, vừa dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn mép mặt nạ lên thái dương Thương Nhung.

Hơi thở hắn gần như thế, Thương Nhung nghe hắn nói những lời này, không khỏi mở to đôi mắt nhìn hắn, mà khi hắn bắt gặp ánh mắt nàng, nàng nhanh chóng rũ mắt xuống.

"Người khác? Làm gì có người khác," Mộng Thạch không biết tình huống bên trong, hắn chỉ nghe thiếu niên nói một câu này liền lắc đầu, nhìn về sắc trời ngoài cửa sổ, "Nếu không có công tử, chỉ sợ hôm nay là ngày chết của ta."

Mà Chiết Trúc khi nghe thấy hắn nói những lời này, liền biết trước đó Kỳ Ngọc Tùng vẫn chưa thông báo gì với hắn, hắn thậm chí còn không biết Kỳ Ngọc Tùng muốn cứu hắn.

Hắn không nhanh không chậm dán mặt nạ cho Thương Nhung, hơi nhếch môi, nói, "Sở dĩ ta cứu ngươi, kỳ thật là bởi vì ta có chút ân oán với Kỳ Ngọc Tùng, tri châu Dung Châu phủ."

Có ân oán cũ với Kỳ Ngọc Tùng, tri châu Dung Châu phủ?

Mộng Thạch sửng sốt.

"Ta cứu ngươi ra, chứng tỏ Kỳ Ngọc Tùng hắn thất trách, kể từ đó, vị Chuyển Vận sứ kia của Tôn gia làm sao dễ dàng buông tha cho hắn, ngươi nói -- có phải không?"

Thiếu niên chậm rãi nói.

"Chỉ vì cái này?" Mộng Thạch vẫn có chút do dự.

"Nếu không thì sao?"

Rốt cuộc Chiết Trúc đã dán xong mặt nạ cho Thương Nhung, ngón tay hắn nhẹ nhàng nhéo một cái vào gáy nàng, lạnh lẽo khiến Thương Nhung mở to mắt.

Chiết Trúc nhẹ hất cằm ra hiệu với nàng, đôi mắt kia sáng rỡ lại trong trẻo.

Thương Nhung cũng không biết vì sao, gương mặt có chút nóng lên, nàng vội cúi đầu lấy từ túi tiền bên hông một cây chì kẻ mày, ngoan ngoãn đưa cho hắn.

"Mộng Thạch đạo trưởng, ta cần nhắc nhở ngươi, hiện giờ ngươi chẳng những là kẻ thù Tôn gia hận không thể bầm thây trăm mảnh, mà còn là phiền toái Kỳ Ngọc Tùng cần phải giải quyết gấp."

Đầu cây chì kẻ mày hơi thô, Chiết Trúc cà cà tại mép giường.

"Rốt cuộc công tử muốn nói gì?"

Lúc này Mộng Thạch cũng nhìn không rõ thiếu niên kia, hắn nhíu mày, nâng bước muốn đi vào bên trong mành, lại không đề phòng một chiếc lá mỏng màu bạc đâm thủng mành lụa, bay ra tới, sượt qua gương mặt hắn cắm sâu vào vách tường sau lưng.

Hai chân Mộng Thạch tức khắc như bén rễ, không nhúch nhích được một bước.

"Không có gì."

Hắn nghe thấy bên trong mành lần thứ hai truyền đến tiếng thiếu niên kia: "Chỉ muốn hỏi ngươi một chút, đến tột cùng ngươi muốn chết, hay muốn sống?"

Sau lưng Mộng Thạch đã toát ra mồ hôi lạnh, nhưng rốt cuộc hắn cũng có bản lĩnh giết ba người Tôn gia chỉ trong một đêm, lúc này hắn vẫn chưa có biểu hiện sợ hãi nào, ngược lại rất bình tĩnh lại thản nhiên: "Nếu có thể sống, ai muốn chết?"

Thật bất ngờ, sau khi nghe xong câu này của hắn, Chiết Trúc bỗng dưng khẽ cười một tiếng.

Thương Nhung nghe thấy hắn cười liền hơi ngẩng đầu, chì kẻ mày Chiết Trúc vừa mới chạm vào lông mày nàng, lại quẹt thành một đường mờ trên mí mắt.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, biết tiếng cười này của hắn, là đang cười nàng.

"Vì sao công tử bật cười?"

Mộng Thạch ở ngoài mành hỏi.

Mà Thương Nhung nhìn chằm chằm Chiết Trúc, độ cong khóe mắt hắn càng sâu, ánh mắt hắn dừng trên mặt nàng, lại trả lời Mộng Thạch: "Có thể sống lại không muốn sống, cũng không phải không có."

Lòng bàn tay hắn khẽ chạm mí mắt mỏng manh của nàng, khiến cho đôi mắt nàng không ngừng di chuyển theo động tác của hắn, còn hắn không chút để ý chà lau dấu vết trên mí mắt nàng: "Nơi này có sẵn một người."

Mộng Thạch nghe tiếng giương mắt nhìn, cách tấm mành lụa, hắn mơ hồ thấy thiếu niên ngồi dựa trên giường, mà cô nương kia ngồi ngay mép giường.

Trong tay hắn nắm một thứ, Mộng Thạch thấy hắn chậm rãi phát họa lông mày cô nương kia, cũng đoán ra vật đó hẳn là một cây chì kẻ mày.

Mành lụa mỏng phấp phới như gợn sóng, một đôi bóng người ngồi đối diện nhau, cửa sổ tràn ngập ánh sáng rực rỡ.

nhamy111: thực ra tui rất thích cặp đôi này, cũng muốn đẩy nhanh tiến độ ra chương, nhưng bản convert của truyện rất khó nhai. Tui vừa gặm bản convert, vừa gặm bản tiếng Trung google dịch thành tiếng Anh, nên một chương truyện tầm 3000 chữ ngốn của tui mất mấy ngày, chương edit xong rồi mà tui còn thấy nó sượng sượng sao đó, thành ra mong mấy bà đừng chê ha, cứ thong thả đọc nha.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...