Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 19: Bím Tóc



Mộng Thạch không dám lại tùy tiện xốc mành lụa mỏng kia lên nữa, ngửi được mùi canh cá đậm đà, hắn mới chú ý tới cái nồi đất trên bếp lò.

Nồi đất nấu canh cá không ngừng sôi sùng sục, hắn liền thuận tay lót ống tay áo, cầm nắp nồi lên đặt lại trên bàn, hương vị canh cá tươi mới nhất thời lan tỏa theo hơi nóng, khiến cho hắn nuốt nuốt cổ họng, cảm giác đói khát càng tăng.

Nhưng rốt cuộc hắn cũng không dám nhúc nhích, chỉ rũ mắt ngồi trước bàn kiên nhẫn chờ đợi.

Chỉ chốc lát sau, ban đầu Mộng Thạch nghe thấy một trận tiếng bước chân, hắn nâng mắt, lại thấy cô nương mặc váy lụa vén rèm ra tới.

Đó là một gương mặt sắc vàng ảm đạm.

Mộng Thạch im hơi lặng tiếng đánh giá lông mày lộn xộn của nàng, cùng với một vết màu xanh lơ cực nhẹ chưa được lau sạch trên mí mắt trái.

Dường như là màu sắc chì kẻ mày đã bị lau mờ.

Nhớ tới vừa rồi thiếu niên kia có cầm chì kẻ mày, lúc này Mộng Thạch lập tức suy đoán được khuôn mặt thiếu nữ, thậm chí lông mi của nàng cùng với một ít chấm lấm tấm rất nhỏ đều là cố ý vẽ nên.

Nhưng trong lòng hắn lại biết lúc này mình nên làm bộ không biết, đứng dậy hướng về thiếu nữ kia gật đầu, nhìn nàng múc ra hai chén canh cá, mỗi một chén đều có thịt cá được hầm đến mềm nhừ.

"Mời dùng."

Thương Nhung duỗi tay đưa một chén trong đó cho hắn.

"Đa tạ cô nương." Mộng Thạch nhận chén canh, vội vàng nói lời cảm tạ, rũ thấp mắt, hắn nhìn thấy tay nàng cũng có sắc vàng như mặt.

Đói vô cùng, Mộng Thạch vội vàng uống một ngụm canh cá, bị nóng đến môi đau, hắn "sít" một tiếng, vẫn còn đang nhai thịt cá mềm ngọt.

Lúc này, lại có tiếng bước chân truyền đến.

Mộng Thạch ngừng uống canh, ngẩng đầu nhìn hắc y thiếu niên đi ra từ phía sau mành, khuôn mặt này, tuấn tiếu đến mức rất gây chú ý, bên hông hắn có một thanh nhuyễn kiếm bạc xà cũng vô cùng bắt mắt.

"Ngươi quả thật rất hào phóng."

Đôi mắt Chiết Trúc dường như trời sinh mang ý cười, nhưng biểu tình lại lãnh đạm, đầu tiên hắn nhìn thoáng qua Mộng Thạch, ngay sau đó liếc về Thương Nhung.

Lời không đầu không đuôi này lại khiến cho Mộng Thạch nhất thời rất là xấu hổ, hắn bưng chén canh, uống không được, không uống cũng không được.

"Chúng ta uống cũng không hết."

Thương Nhung kéo hắn tới trước bàn, chỉ vào một chén khác trên bàn, "Canh do ngươi nấu, thịt cá cũng nên để ngươi ăn nhiều một chút."

Mộng Thạch nghe vậy, không khỏi so sánh thịt cá trong chén của mình cùng với chén canh khác trên bàn, có vẻ chén kia nhiều hơn một ít.

Chiết Trúc không nói chuyện.

Thương Nhung theo ánh mắt hắn, nhìn về phía tay mình đang nắm tay hắn.

Nàng giống như bị phỏng tay, vội vàng buông ra.

Mộng Thạch nghiêng mặt đi, yên lặng tiếp tục uống một ngụm canh.

Trong phòng chỉ có một cái ghế, Mộng Thạch tất nhiên không dám ngồi tiếp, vì thế chỉ có Chiết Trúc an ổn ngồi xuống, Thương Nhung và Mộng Thạch đều đứng một bên.

Chiết Trúc chậm rãi uống một ngụm canh, duỗi tay chọc nhẹ khuỷu tay Thương Nhung, "Vào bên trong ngồi đi."

Thương Nhung nhìn thoáng qua phía sau mành, cũng không nói gì, liền đi đến bên giường tre ngồi xuống, khi Chiết Trúc tìm hộp mặt nạ, y phục đồ vật linh tinh đều bị hắn lấy ra để toàn bộ trên giường.

Nàng dọn dẹp gọn gàng lại.

Mộng Thạch đứng bên ngoài mành, bưng chén canh đứng đó, cả người mỏi mệt, nhưng chén canh nóng này làm hắn có cảm giác sống lại một lần nữa, hắn nhìn về phía thiếu niên ngồi trước bàn, hỏi: "Không biết công tử chuyến này đi về hướng nào?"

"Thục Thanh."

Thiếu niên không hề nâng mắt.

Mộng Thạch gật gật đầu, cũng không ngượng ngùng, đặt chén canh xuống bàn, hướng về Chiết Trúc chắp tay: "Vậy xin hỏi công tử, có thể để ta đồng hành cùng với các ngươi được không? Tới Thục Thanh, ta lại tìm nơi ẩn thân."

Chiết Trúc rốt cuộc nghiêng mặt lại nhìn hắn.

"Được a."

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Từ đây mà đến Thục Thanh, còn cần khoảng nửa ngày lộ trình, trở lại trên con đường núi ướt dầm ướt dề, vào lúc này sương mù đã ít đi rất nhiều.

Mộng Thạch cưỡi ngựa cũng không thuần thục, chỉ dám nắm dây cương thật cẩn thận, đi theo phía sau Chiết Trúc cùng Thương Nhung, cũng không dám để ngựa chạy quá nhanh, Thương Nhung nghe tiếng vó ngựa, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn chiếc cằm của thiếu niên.

"Chiết Trúc, vì sao ngươi phải gạt hắn?"

Giọng nói nàng đè thấp đi rất nhiều.

Bất luận cái gọi là ân oán cũ với vị Kỳ tri châu kia, hay là Kỳ tri châu đã xem Mộng Thạch như phiền toái nhất định phải diệt trừ, đây đều là lời nói dối của Chiết Trúc đối với Mộng Thạch.

Chiết Trúc ước chừng đang suy nghĩ cái gì, vẫn chưa nghe rõ lời nàng vừa nói, hắn phục hồi tinh thần rũ mắt nhìn nàng, lại cúi đầu cách nàng gần hơn, "Cái gì?"

Hắn bỗng nhiên tới gần, khiến nàng co rúm lại một chút, mũ áo choàng trượt xuống một ít.

Thương Nhung buông mi mắt xuống, nói lại lần nữa.

"Ngươi không thấy hiếu kỳ, vì sao Kỳ Ngọc Tùng lại chấp nhận nguy hiểm, cứu một tên đạo sĩ đã bị Vô Cực tư gạch tên hả?" Giọng nói Chiết Trúc cũng học theo nàng, ép đến thật sự nhẹ, gần như vậy, chỉ có một mình nàng mới nghe được.

"Không hiếu kỳ."

Nàng đáp thật sự quyết đoán.

Chiết Trúc nghe tiếng dừng lại, nhưng mà lúc này nàng đã cúi đầu, hắn chỉ có thể thấy mái tóc đen nhánh của nàng, nhưng không cần phải nghĩ, nhất định bộ dáng của nàng là không hề hứng thú với cái gì cả.

"Nga."

Hắn nhẹ nhàng nhướng mày, "Mặt nạ này của ngươi cũng không thể thật sự thay đổi tướng mạo, hắn lại không phải là hạng người hời hợt gì đâu nha."

"Ngươi có thể hoàn toàn không có hứng thú với chuyện của hắn, nhưng không thể chắc chắn, đối với chuyện của ngươi, hắn cũng không có hứng thú."

Tiếng gió thổi vù vù, Thương Nhung nghe thấy giọng nói hắn, không khỏi duỗi tay chạm vào mặt nạ trên mặt mình.

"Không bằng, giết hắn?"

Giọng nói thiếu niên tựa như dụ dỗ, "Người chết là người không có lòng hiếu kỳ."

"Không được."

Thương Nhung hơi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh của thiếu niên, "Ta không có khả năng vì để mình an tâm, mà đi tổn hại tánh mạng người khác."

Là trước đây Tôn gia hại nữ nhi Mộng Thạch trước, nói đến cùng, hắn cũng không phải là hạng người đại gian đại ác.

"Ta biết, nhất định là ngươi đang suy nghĩ," Chiết Trúc nhìn kỹ nàng, chậm rãi, trong mắt mất đi vài phần hứng thú, "Giết hắn còn không bằng giết ngươi?"

Thương Nhung né tránh ánh mắt hắn, không nói nữa, mũ áo choàng hoàn toàn trượt xuống, khiến cho sợi dây buộc tóc đang đơn giản cố định mái tóc dài của nàng cùng trượt theo, nàng cau mày, vội vàng giữ lại mái tóc đang bay loạn theo gió, lại không đề phòng thiếu niên phía sau lần thứ hai nhét dây cương vào trong tay nàng.

Nàng muốn quay đầu lại nhìn, nhưng lại bị hắn nắm cằm.

"Đừng nhúc nhích."

Hắn buông ra nàng, Thương Nhung lại cảm giác được ngón tay hắn từng li từng tí, mơn trớn mái tóc nàng, thân thể nàng cứng đờ không nhúc nhích, bông tuyết tùy ý đánh vào lông mi nàng.

Chiết Trúc thong thả ung dung, hợp mái tóc dài đen nhánh của nàng vào trong tay, hỏi nàng: "Sao chải đầu cũng không biết nữa?"

"Chỉ là không biết thôi."

Đầu óc Thương Nhung rối loạn, tâm cũng loạn, một hồi lâu sau, nàng mới quẫn bách nhỏ giọng trả lời một câu.

Hắn không nói nữa, đốt ngón tay thon dài xuyên qua từng sợi tóc của nàng, nghiêm túc thắt cho nàng một bím tóc chỉnh tề xinh đẹp, lại tùy tay lấy sợi tơ trên tua rua đeo bên hông mình buộc lại cho nàng.

Màu sắc sợi tơ nổi trên y phục nàng, lông mi thiếu niên thấm vào vài phần vừa lòng, cười rộ lên, hắn dịch bím tóc đen nhánh đến trước vai nàng, nghiêng đầu hỏi nàng, "Đẹp không?"

Thương Nhung cúi mắt, nhìn chằm chằm sợi tơ màu xanh trúc ở đuôi tóc, chờ khi thiếu niên lại choàng lại mũ lên đầu nàng, nàng ngơ ngẩn một lát mới phát hiện ra, nhẹ giọng nói: "Đẹp."

Mộng Thạch chậm rãi cưỡi ngựa ở phía sau, mặc dù không nghe được hai người bọn họ đang nói cái gì, nhưng cũng mơ hồ nhìn thấy được, toàn bộ quá trình thiếu niên thắt bím tóc và cột tóc cho tiểu cô nương.

Gió thổi đến nỗi đôi mắt hắn phát sáp, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn tuyết đọng trên cỏ hoang một bên đường núi.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Khi sắc trời tối dần đi, bọn họ một hàng ba người dừng chân tại một thôn trang lân cận Thục Thanh, trong cái viện nho nhỏ lại giấu một mảnh rừng trúc xanh biếc, cổ xưa mà phong nhã.

Thục Thanh nổi tiếng nhất về danh sĩ*, mọi người ở Đại Yến đều biết.

*sĩ: học trò, người nghiên cứu học vấn. Đứng đầu trong bốn hạng dân: sĩ nông công thương. Danh sĩ: người nổi tiếng có học vấn

Nơi đây thi thoảng sẽ có văn nhân danh sĩ ẩn cư núi rừng, ngâm thơ làm phú, uống rượu kết bạn, thưởng thức trọn vẹn phong cảnh bốn mùa, bá tánh các thôn trang lân cận Thục Thanh không thể lĩnh hội được cái gọi là phong nhã, nhưng cũng biết bắt lấy kỳ ngộ, tu sửa phòng ốc trong núi, chuyên cung cấp nơi ở tạm cho những văn nhân sĩ tử, thường xuyên muốn tới nơi đó để trải nghiệm phong cảnh sơn dã.

Chiết Trúc hiển nhiên không phải văn nhân sĩ tử gì đó, nhưng hắn biết cải trang.

Thương Nhung nhìn hắn giấu đi nhuyễn kiếm, tháo bao cổ tay xuống, thế nhưng cũng có thể diễn thành bộ dạng thư sinh đến cực giống.

Chủ nhân nơi ở này là một vị phụ nhân tuổi chừng ba mươi bốn mươi, giọng nói nàng sang sảng, cũng rất hay nói, mang theo một chiếc đèn đưa ba người bọn họ bước vào trong viện, liền đốt nến cho từng cái đèn gỗ khắc hoa sen di chuyển ở lạch nước trong viện.

"Cái này gọi là cái gì... cái gì mà...... Khúc Thủy Lưu Thương," ước chừng phụ nhân cũng không biết bốn chữ kia được viết như thế nào, nàng có nói tiếp cũng có vẻ không thuận, quay đầu cười cười, "Là một vị lão tiên sinh thường đến chỗ này làm cho, chỉ là tuổi tác ông ấy lớn, mùa đông sẽ không tới."

Ngọn đèn dầu sáng ngời, nàng chú ý tới gương mặt đen thùi lùi của Mộng Thạch, "Vị này...... sao.. sao lại bị như vậy?"

"Không biết cưỡi ngựa, bị té xuống bùn."

Mộng Thạch cười xấu hổ, thanh âm nói chuyện có chút run, vì không để người phát hiện hắn vốn là một đạo sĩ, cho nên hắn sớm đã cởi cái đạo bào dơ không chịu nổi ném đi rồi.

Thương Nhung vốn muốn chia cho hắn một cái áo choàng, nhưng kế đó Mộng Thạch nhìn thấy trên áo choàng kia có thêu mấy đóa hoa nhỏ màu bạc, hắn trầm mặc trong chớp mắt, cuối cùng vẫn cự tuyệt.

Cứ như vậy chịu đựng bị đông lạnh suốt một đường.

"Nô gia liền đi nấu chút nước ấm, cho ba vị tẩy hơi lạnh." Phụ nhân tay chân lanh lẹ, nói xong liền đi phòng bếp nấu nước.

Viện này nhỏ, phòng ngủ cũng chỉ có hai gian, nhưng may mà trượng phu của phụ nhân đã đưa người tới, bê vào trong nhà chính một cái giường gỗ.

Mộng Thạch bị đông lạnh đến lợi hại, nước ấm đổ vào thau tắm, phụ nhân liền vội vàng gọi hắn đi đến một gian phòng khác nhỏ hẹp hơn rất nhiều, tắm rửa thay quần áo.

Chỉ còn Thương Nhung và Chiết Trúc ở trước hành lang nhà chính, phụ nhân đem xô nước cuối cùng đổ vào thau tắm, dùng ống tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán, "Xin lỗi, viện có chút nhỏ, nhà ở thật sự không đủ."

Chiết Trúc chẳng hề để ý đáp lời, hắn nhìn về phía Thương Nhung, nhẹ nâng cằm: "Đi a."

Khi Thương Nhung bước vào sau ngạch cửa, phụ nhân liền vội vàng khép lại cửa phòng từ bên ngoài.

Giữa phòng châm ba ngọn đèn, hơi nóng trong thau tắm trôi nổi lượn lờ, Thương Nhung vội muốn gột rửa tấm thân mệt mỏi phong trần này, nàng nhìn sợi tơ trên đuôi tóc, do dự một lát, cuối cùng vẫn tháo sợi tơ ra, lại gỡ bím tóc từng chút một, gỡ mặt nạ xuống, cởi y phục, nhưng vì cái ghế đặt cạnh thau tắm đã bị phụ nhân làm dính nước trong lúc vô tình, hai chân trần trụi của nàng dẫm lên đó, vô ý trượt chân, trực tiếp ngã vào thau tắm.

"Bùm" một tiếng, bọt nước tràn ra đầm đìa.

Thương Nhung chật vật ngoi ra khỏi mặt nước, nàng sặc sụa ho khan vài tiếng, lại nghe có người gõ nhẹ vào song cửa sổ, tiếp theo đó, là giọng nói nghi hoặc của thiếu niên: "Thương Nhung?"

Từng viên bọt nước đè ở lông mi, nàng vội lau mặt, nhìn về phía bóng dáng mơ hồ được chiếu ra ngoài cửa sổ, quẫn bách lên tiếng.

"Có phải ngươi muốn tự dìm chết mình không đó?" Hắn nói.

Thương Nhung nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, có chút xấu hổ buồn bực: "Không phải!"
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...