Kinh Thế Kiếm Thần
Chương 16: Lão Nhân Thần Bí
Đến đây, Lạc Thiên chỉ nhìn thấy một lão nhân đầu tóc bạc trắng, tay cầm quải trượng đầu rồng, sống động như thật, chỉ cần chớp mắt một cái, nó sẽ thoát khỏi tay lão đầu mà bay lên. Quanh người lão có những luồng ánh sáng tường hòa, mùi thơm thảo dược thoang thoảng.Lão nhân nhìn ngắm trời đất hồi lâu, mới quay qua hỏi Lạc Thiên còn đứng đó-Ngươi nói, con người vì sao phải tu tiên.Giọng lão nhân hòa ái vang lên, khiến cho Lạc Thiên không tự chủ được mà suy nghĩ, một lát sau hắn mới đáp- Ta không biết vì sao bọn họ phải tu tiên, có lẽ vì trường sinh, có lẽ vì sức hấp dẫn khó cưỡng, có lẽ là vì không có lựa chọn nào khác. Nhưng đối với ta, sống trong một gia tộc tu tiên, ta nếu không thể tu tiên, vậy chỉ có thể xếp vào giai tầng hạ đẳng, chỉ có thể cam chịu sống qua ngày. Ta tu tiên chỉ vì muốn mình được mạnh mẽ, bảo vệ những người xứng đáng được bảo vệ. Nhưng sau đó, thứ sức mạnh ta có, lại khiến ta càng khát khao có được nhiều hơn nữa, muốn khám phá bí mật ẩn sâu dưới lớp vỏ bọc yên bình này.Lão nhân vẫn ôn hòa như trước, cũng không đáp lại câu trả lời của hắn đúng hay sai thế nào mà lại hỏi tiếp.- Vậy ngươi nói xem người tu tiên lấy sức mạnh từ đâu- ah. Không phải là mượn dùng sức mạnh từ thiên địa sao- Ngươi nói cũng không sai, mượn dùng thiên địa chỉ là một cách mà thôi, nhưng muốn chân chính mạnh mẽ, muốn từ trong đám người trổ hết tài năng thì chỉ có thể dựa vào tự thân mà thôi.Sức mạnh từ chính cơ thể của ngươi, mới khiến ngươi có thể càng tiến xa hơn, mượn dùng cũng sẽ có lúc đến giới hạn. Nếu không ngươi nói, vì sao nhiều người chỉ có thể dừng lại ở một cấp độ nào đó, có thể do thiên phú không đủ, không thể đạo, càng có thể do thân thể bọn họ chỉ có thể tu đến trình độ đó, nếu cố tiếp tục đột phá, khả năng lớn nhất chính là tan xác mà chết. Tuy nói như vậy, nhưng không có nghĩa ngươi không được mượn dùng của thiên địa. Tự thân ngươi mạnh, thì sẽ càng mượn được nhiều lực lượng. Ngươi thử nghĩ đi. Một người với thân thể yếu đuối, có thể mượn được nhiều sức mạnh hơn một tráng sĩ cao to sao.- Ah. Hóa ra, tự thân mạnh mẽ mới là vương đạo, nhưng làm sao có thể khiến cho cơ thể mạnh mẽ hơn được nữa đây. Ta đã rất chăm chỉ rèn luyện đó.- Ha ha. Những cách mà ngươi làm, chỉ giúp ngươi nâng cao 1 phần trăm thể lực mà thôi. Ngươi nên nhớ, khả năng của con người là vô tận. Vì sao người bình thường không thể tu tiên, bởi vì họ đánh mất tiên căn, cơ thể cách biệt với linh khí đất trời, cho người có mang họ tiến vào động tiên cũng không thể thay đổi. Người tu tiên có tiên căn, phù hợp với đại đạo, độ phù hợp càng cao, thì tốc độ tu luyện càng nhanh và ngược lại.Nói xong bèn gnungw mắt đánh giá Lạc Thiên một cái.- Xin tiền bối chỉ điểm- Trong thiên địa này, không thiếu thiên tài địa bảo có thể giúp ngươi gia tăng sức mạnh thân thể, nhưng còn tùy thuộc vào cơ duyên của ngươi, khả ngộ bất khả cầu. Hơn nữa, công pháp ngươi tu luyện phù hợp cũng sẽ giúp ngươi gia tăng đáng kể. Chỉ có điều, hiện tại chúng đều có khả năng bị chôn vùi sau vụ đại chiến đó.Nhắc đến đó, vẻ mặt lão nhân hiện lên nét hồi tưởng và sợ hãi. Lạc Thiên càng thêm khẳng định, năm đó đã có một sự thật kinh thiên nào đó bị chôn vùi xuống, những nguy cơ vẫn ẩn giấu khắp nơi, ngay cả cao tầng của đại lục cũng không thể thăm dò được. Bọn họ muốn che giấu điều gì, không ai biết được. Hơn nữa còn liên quan đến Hỗn độn tinh mà khí linh lúc trước vừa nhắc tới đã phải chịu cấm chế phản phệ. Cái thế giới này càng ngày càng thần bí, càng khơi dậy quyết tâm của Lạc Thiên. Còn đang mải mê suy nghĩ, một cuốn sách bay tới trước mặt Lạc Thiên, không chờ hắn phản ứng đã biến thành luồng ánh sáng nhập vào mi tâm hắn.- Ta không có công pháp nào phù hợp ngươi. Cuốn sách này, nó có thể sẽ giúp ích cho ngươi, đây chính là tâm huyết cả đời của lão phu, coi như tặng cho ngươi.Lạc Thiên chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, một lượng tin tức khổng lồ cứ thế nhập vào trong trí óc hắn. Từng trang từng trang như in sâu vào trí nhớ, bày biện ra trước mắt vậy.- Sách này cũng quá thần kì đi, giá như lúc trước còn đi học mà có cuốn sách như vậy, không phải là mình sẽ trở thành thần đồng quốc tế sao. Ha ha.Nhìn thấy Lạc Thiên còn đang ngẩn người cưới ngô nghê, lão nhân cũng mặc kệ hắn, Nói xong, bước về phía trước thong dong như không có sự việc nào trên đời có thể ảnh hưởng tới lão.- Đa tạ tiền bối. Ta có thể gặp lại tiền bối nữa hay không.Lão nhân chỉ mỉm cười, mà không hề quay đầu lại.- Quả nhiên, cao nhân đều có phong phạm của cao nhân. Nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại.Phía trước xuất hiện một cánh cửa ánh sáng, đoán rằng sẽ lại bước tiếp đến một thử thách mới, Lạc Thiên không hề chần chừ mở cửa bước vào. Chỉ thấy ù một tiếng, hắn lại đã quay trở lại khung cảnh quen thuộc, vẫn là núi tuyết trắng xóa, vẫn là hàn đàm lạnh thấu tâm can, nhưng hiện tại, hắn lại thấy có chút ấm áp. Cơ thể ngâm trong hồ mới hoạt động trở lại, liền thấy khí linh bộ dạng ông cụ non bước tới.- Không tệ không tệ, ấy thế mà cũng kiên trì được 15 ngày. Ta còn tưởng, 5 ngày ngươi sẽ không chịu được mà đi đời rồi chứ.- Ha ha.Lạc Thiên cũng nghe ra sự vui mừng khó nén của khí linh, không thèm so đo với hắn, im lặng đứng ở 1 bên.- Thế nào. Không lấy được cái gì sao.- Có nói ngươi cũng không biết đâu- Ah, nói nghe thử.- Một cuốn sách.- Chỉ là một cuốn sách, còn tỏ vẻ thần bí gì chứ.- Nói ngươi cũng không biết mà- Nói đi. Là sách gì.- Đan tâm kí- Ah. Đan tâm, đan tâm. Ah hù chết ta, lão già đó có thể cho ngươi thứ tốt vậy sao.- Có vẻ tốt thật a.- Ngu xuẩn. Chính là tâm huyết cả đời của một đan đạo đế vương tuyệt thế vô song. Ngươi nói ngươi có phải ngu hay không.- Ah. Ta còn chưa kịp xem qua a.- Khoan vội đi. Cái đó sau này từ từ rồi xem cũng không vấn đề gì. Có nó, con đường ngươi đi cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Không ngờ được lão già ki bo kia lại có thể tặng nó cho ngươi. Xem ra nhân duyên của ngươi cũng không tệ lắm. Ah cũng đúng, nếu không sao có thể là người được chọn làm chủ nhân tiếp theo của ta chứ.- Ngươi đang lẩm bẩm gì đó- Không. Không có gì. Mau theo ta, ta có thứ này cho ngươi xem.- Hảo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương