Kinh Thế Kiếm Thần
Chương 17: Bí Mật Sau Cánh Cổng
1 người 1 khí linh bước chân có phần vội vã tiến về phía trước, thông đạo tối tăm, quanh co đi sâu xuống lòng đất, chỉ thấy phía trước le lói một đốm sáng như kim chỉ nam dẫn lối cho họ. Lạc Thiên đến giờ phút này cũng tràn ngập tò mò, không biết tên khí linh giời ơi đất hỡi này lại có trò mới gì. Đi thêm được gần một canh giờ nữa, phía trước bỗng sáng hẳn lên, hiện lên trước mặt Lạc Thiên là cánh cổng to lớn, xung quanh ảo ảnh cổ thú lượn lờ như thực như mộng, tiếng gầm rú vang trời, gợi lên thịnh cảnh một thời. Khí linh ngây ngốc đứng nhìn, mắt đẫm lệ. Đây đều là những thần thú khi xưa cùng với nó và chủ nhân chinh chiến tứ phương a~. Nay đều chỉ còn lại những tàn hồn phiêu dật. Lạc Thiên muốn hé miệng nói vài câu an ủi, nhưng cổ họng lại không thể phát ra thanh âm nào. Nỗi đau này, hắn đã thể ngộ mấy trăm vạn năm nay, an ủi thì có ích gì chứ. Khí linh thân thể lung lay một hồi rồi cuối cùng trầm tĩnh lại. Thanh âm hắn trầm xuống nói. Đây chính là bảo tàng vạn cổ người người đều muốn có được mà chủ nhân để lại cho ngươi. Nói ngươi a~ tốt số thật sự là không sai. Chủ nhân không còn, tiện nghi tiểu tử ngươi rồi. Mau theo taLạc Thiên lòng không chút gợn sóng, cất bước theo sau, vừa đi vừa quan sát khí linh. Chỉ thấy khí linh tới sát đại môn, hai tay kết ấn, Lạc Thiên chăm chú nhìn cũng không thể hình dung được động tác hắn đang thực hiện, chỉ thấy từng đạo tàn ảnh quấn quanh, tốc độ kết ấn ngày càng nhanh, khí linh 1 tay chỉ thiên, 1 tay chỉ địa hô to:Khai.Cánh cửa bất động trăm vạn năm hiện lên một hắc động, ánh mắt nhìn tới như bị kéo mất thần hồn vào bên trong tối tăm hư vô. Lạc Thiên hoảng sợ vội định thần lại mới thấy, bản thân bất chi bất giác đã xuyên qua cánh cổng mà vào thế giới khác. Đây hẳn là một thế giới khác cũng không sai. Có cây có cối, có muông thú, có thiên địa, phiến thiên không này không hề có một sự khác biệt nào so với tinh cầu của hắn, chỉ có điều hắn không biết là nó có giới hạn đến đâu mà thôi. Hắn còn đang say sưa ngắm nhìn đã bị đánh thức bởi một giọng nói không mấy thân thiện bên cạnh. Ngắm đủ rồi chứ. Đủ rồi thì mau theo ta. Ta không có nhiều thời gian lãng phí đâu a~Này, ta chính là chủ nhân của ngươi a~, ngươi lại còn mất kiên nhẫn như vậy. Có tin sau này ta trị ngươi hay không?Khí linh hừ mũi xem thường lời đe dọa của hắn. Cất bước tiến về phía trướcNày, không gian ở đây có bao lớn vậy?1 vạn dặmVậy kho báu cất giấu ở đâu a~? Rộng như vậy, cứ đi bộ như này phải mất bao lâu chứ? Ngươi cái đồ keo kiệt, sao ngay cả pháp khí phi hành cũng không có vậy hả?Khí linh lại được dịp hừ mũi coi thường:Trong không gian của chủ nhân, ngươi muốn dùng pháp khí phi hành? Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ. Nếu không có sự cho phép của nhân, ai cũng đừng hòng bay lượn ở đây. Cho dù chủ nhân đã ngã xuống thì quy tắc mãi là quy tắc, không thể thay đổi. Chủ nhân chỉ cần dùng suy nghĩ của mình là có thể đến bất cứ nơi nào. Vậy còn cần pháp khí phi hành sao. Ngu xuẩnCòn đang hậm hực suy nghĩ, chỉ nghe khí linh bình thản nói:Tới.Lạc Thiên quan sát xung quanh, cũng không thấy đại môn hay gì khác a~ chỉ có bãi cỏ xanh chạy dài tới cuối chân trời.Khí linh tay phất một cái, một chiếc nhẫn hư ảo từ trong hư vô xuất hiện đụng vào khoảng không phía trước, nơi đó gợn sóng dập dờn rồi tách ra một lối nhỏ.Khí linh không nói một lời đã cuốn theo Lạc Thiên vào bên trong. Lạc Thiên theo quán tính lấy tay che mắt, chỉ thấy trước mặt chất đầy kì trân dị bảo, ánh sáng đủ màu hắt ra chiếu sáng cả một vùng. Lạc Thiên trước giờ chưa từng được nhìn thấy kho báu nào khổng lồ như vậy. So với bảo khố của Lạc gia, haha cái đó mà gọi là bảo khố gì chứ, chỉ là đồ bỏ đi.Khí linh cũng không quan tâm suy nghĩ của hắn, để mặc hắn đứng đó ngây ngốc. Hồi lâu sau, vẫn không thấy hắn có phản ứng, khí linh mới hậm hực hừ 1 tiếng.Cũng khó trách, có ai trần đời này lại có phước được ngắm nhìn bảo tàng của chủ nhân hắn chứ. Ai bảo tiểu tử này quá may mắn, là người được chủ nhân ký thác kì vọng. Nhiều kẻ không thể kìm nổi kích động mà lao tới, hắn đây tâm tính cũng coi như không tệ. Vừa nghĩ, vừa vuốt vuốt chiếc cằm trơn bóng của mình, nở nụ cười thỏa mãn.Đừng ngây ngốc ở đó nữa, những thứ này ngươi cũng không đủ cấp bậc để sử dụng. Tiếp tục tiến tới đi. Đó mới là nơi phù hợp ngươi hiện tại. Kho tàng công pháp, võ kỹ.Nói xong, khí linh phất phất tay, một cánh cửa nữa tự dưng mở ra. Bên trong là kho sách công pháp bày biện, như một kho tàng tri thức của nhân loại vậy. Cả phòng được phân làm hai khu riêng biệt, bên trên đề 2 chữ lớn: Công pháp, Võ kỹXem ra chủ nhân nơi này cũng là người ưa sự ngăn nắp, phân biệt đâu ra đó. Khí linh nhìn thấy sự say mê trong mắt hắn cũng không làm phiền, để hắn tự mình thể ngộ. Khí linh thoáng chốc thân thể uốn éo biến mất tại chỗ, chỉ để lại cho Lạc Thiên vài dòng chữ: Ta cần tiếp tục tịnh dưỡng, ngươi cứ ở tại đây chờ.Lạc Thiên cũng không để tâm đến sự biến mất của khí linh, giờ phút này ánh mắt hắn chỉ lo dán vào trên những cuốn sách đặt trên kệ. Thiết nghĩ, công pháp ta tu luyện quá thấp kém, phải đổi công pháp trước. Vừa nghĩ hắn vừa nhanh chân bước vào khu công pháp.Công pháp cấp Thần Anh Huyền m Thái Linh, Công pháp cấp Thần Anh Cửu Dương Chân Kinh, Công pháp cấp Thần Thai Thái m Nghịch Biến Thể, Công pháp cấp thần linh Chân Linh Thái Thế Công, công pháp tiên cấp Vĩnh Sinh Đại Đạo, Công pháp tiên cấp Thiên Loan Triều Phụng,....Thiên a. Nơi này công pháp cấp thấp nhất đã ở đại thừa cảnh. Qủa nhiên là bảo khố của cường giả a~. Một quyển này nếu lưu lạc bên ngoài, thật không biết sẽ kéo theo bao nhiêu tràng tranh đoạt gió tanh mưa máu đây a. Chậc chậc.Công pháp nơi này nhiều như vậy, không biết phải tìm tới khi nào chi bằng trực tiếp hỏi khí linh công pháp phù hợp.Tiểu… Bảo Bình ca. Ngươi đâu a~Tới lúc này, Lạc Thiên mới phát hiện, cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình hắn, làm gì còn bóng hình khí linh nào. Chỉ thấy 2 hai hàng chữ ngay ngắn thẳng tắp đập vào mặt “Ta cần tiếp tục tịnh dưỡng, ngươi cứ ở tại đây chờ”.Khí linh chết tiệt, lúc cần thì không thấy đâu. Đành phải tự mình lựa thôi.Lựa hoa mắt một hồi, cuối cùng Lạc Thiên nhìn thấy cuối kệ vài quyển sách cũ kỹ, bìa sách có vẻ rách nát hơn hẳn so với các những quyển khác. Lạc Thiên nheo mắt nhìn kỹ mới đọc được tên Phá Diệt Phần Thiên Công trung thừa cảnh công pháp, sờ qua mấy quyển khác đều là Phá Diệt Phần Thiên Công đại thừa cảnh và vô cực cảnh. Ah. Vô cực cảnh, thật sự cảnh giới này không phải chỉ là trong truyền thuyết sao. Thiên a~. “ Phá rồi lập, lập rồi phá. Hỏa là hóa thân của ta, ta chính là hỏa. Phần thiên diệt địa, không gì có thể tồn tại trong ta.”Điều kiện tu luyện: Hoả thuộc tính, Chí dương thần thể. Chí Dương thần thể là cái gì ta không biết nhưng hỏa thuộc tính thì ta có a~. Thử cái này xem sao.Hiện giờ đã chọn được công pháp, nhưng cấp bậc vẫn quá cao ta vẫn chưa thể tu luyện. Đi xem võ kỹ trước vậy.Cũng không khác khu công pháp là mấy, bên khu võ kỹ, cấp thấp nhất cũng từ đại thừa cảnh trở lên. Lạc Thiên nhìn đến hoa mắt, không biết qua bao lâu, trên tay hắn đã chất đống võ kỹ rồi. Cũng may võ kỹ không giới hạn cấp bậc, chỉ có điều, uy lực hiện tại thể hiện ra sẽ kém xa, song so với võ kỹ hắn đang dùng thì không biết mạnh hơn biết bao nhiêu lần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương