Lạc Cư (Đam Mỹ Thú Nhân)
Chương 87: Cái kết cho kẻ ác
Xác của Biêu được đưa vào đình, nhịp trống báo tin buồn chưa một lần vang lên lần này đã được gõ.
Khi nghe thấy nhịp trống lạ toàn bộ Phụ và tiểu thú nhân đang trị thương cho đồng bạn mình tại nhà Vân đều ngưng tay, một số thú nhân đã được băng bó cũng đứng vụt dậy.
Họ cảm thấy lòng bồn chồn khó yên. Một số nhịn không được mang theo thương tích phóng về đình, phía sau theo không ít phụ và tiểu thú nhân.
Khi họ tới đình, nhìn Biêu yên bình nằm kia tất cả đều bật khóc, nhóm thú nhân thì đỡ hơn chỉ đỏ mắt nhìn, vài ông bạn già phát sốc, cả người như còm xuống.
Người mới sáng ra còn cười cùng họ vậy mà ngày chưa tàn đã đi rồi, nằm kia thân mình đầy máu lạnh lẽo.
Phương sau khi điều người đi liền trở lại đây, anh ra lệnh cho một vài người lấy nước tắm sạch thân thể Biêu.
Trong nhóm các tiểu thú nhân theo tới đây, Thinh người theo Biêu sinh sống lại không khóc, trong khi các bạn mình vây quanh đều thấm đẫm nước mắt, khóc nấc lên.
Thinh đờ đẫn bước lại gần xác Biêu, cậu bé cởi bỏ áo ngoài rách bươm của ông, thấm nước cùng các thú nhân lau sạch thân thể Biêu.
Đứng cùng nhóm bạn, Đông nhìn Thinh biểu hiện như thế lo lắng không thôi.
Chốc sau, sau khi toàn thân Biêu đã sạch, một tấm vải trắng được đắp lên cho ông, Thinh đứng bật dậy phóng nhanh lao qua đoàn người chạy về nhà.
Thấy vậy Bom và Đông liền chạy theo, cả hai lo lắng bạn mình sẽ nghĩ quẩn.
Nhưng không, Thinh chạy về nhà mang ra bộ áo dài màu xanh đậm, đôi mắt đỏ hoe nhưng quyết không rơi giọt nào, phóng qua hai người trở lại đình.
Trước con mắt đầy thương xót của mọi người, Thinh lẳng lặng từ từ khoác bộ áo dài lên thân Biêu, từ từ làm từng phần một. Sau khi hoàn thành toàn thân Biêu được khoác lên tà áo tộc mình, đầu quấn khăn chữ nhất sang quý, khóe môi ông chưa một lần kéo xuống, cong lên nằm kia yên bình.
Thinh khoác xong áo cho ông liền quỳ gối yên lặng bên linh cữu không nói một lời, phía sau nhóm bạn cậu cũng lẳng lặng quỳ theo, như hậu bối đưa tiễn trưởng bối của mình, trang trọng, lặng thinh, cũng đầy bi thương.
Những Phụ lớn hơn thì cố gắng nhịn lại nỗi đau, trở lại nơi Vân phụ cô chữa trị cho các thú nhân bị thương.
Lúc này ngoài cửa thành vang lên tiếng huýt lớn của Tân. Ngay lập tức những ai không bận lắm đều lao ra.
Ở đình Bom và Đông cùng một vài tiểu thú nhân cũng vội chạy đi.
Tân bay vào thành đáp đất hóa hình ngay trước nhà Vân, anh ôm Lĩnh phóng vội vào, vừa chạy vừa hét:
“Vân đâu, mau lên!”
Nghe tiếng Vương Vân vội dừng tay phóng ra, ngay khi nhìn thấy toàn thân thấm đẫm máu của Lĩnh Vân hốt hoảng, một số phụ theo sau hít một hơi khí lạnh vào trong.
Vân vội đi tới dìu Lĩnh, cùng Tân đặt cậu lên giường, tiến hành kiểm tra cho cậu.
Càng kiểm tra Vân càng nhíu mày, cánh tay cô run lên đôi mắt nhìn chăm chăm phần thân dưới đẫm máu của cậu.
Vài phút sau cô hít vào một hơi thật sâu run giọng nói:
“Lĩnh đang mang thai, nhưng rất tiếc đứa bé đã không thể giữ, sức khỏe cậu ấy bây giờ đang rất yếu, tôi chỉ có thể cứu được cậu ấy, đứa trẻ đã đi rồi!”
Lời Vân vừa dứt, cánh tay đang ôm Lĩnh của Tân siết chặt, anh khàn giọng:
“Ta đưa em ấy về nhà được chứ?”
“Được.” Vân nói, “tôi sẽ đem thuốc qua, cậu ấy cần nghỉ ngơi và uống thuốc, ăn đồ ăn lỏng là được.”
Tân ngay khi nghe xong lời Vân liền ôm Lĩnh đi nhanh về nhà, theo sau là Bom và Đông, hai đứa trẻ đỏ mắt nhưng miệng lại mím chặt không nói gì.
Bom vốn cà lơ phất phơ thì giờ đây lại im lặng chững chạc lớn lên trông thấy.
Đi chậm sau chốc lát hai đứa trẻ không ai bảo ai phóng nhanh, lao lên trước Vương chạy về nhà, không ai nói gì mỗi đứa một tay chuẩn bị nước ấm để Tân tắm sạch máu trên người Lĩnh.
Tân mang lĩnh về phòng hai người, đặt cậu lên giường, anh cúi xuống cụm trán mình vào trán cậu, cổ họng gầm gừ những tiếng đau đớn như thú nhân bị thương.
Anh siết lấy cậu, từng câu nói xin lỗi không ngừng vang lên, đôi tay run rẩy đi xuống phần bụng cậu nhưng không dám đụng vào, rồi lại đi lên vai cậu di tay nơi những móng vuốt nhọn đâm vào tạo thành từng lỗ nhỏ trên da thịt, run tay vuốt lấy.
Chuyện ngày hôm nay là do sơ suất của anh, họ cứ nghĩ nơi này an toàn, không canh chừng bảo vệ nghiêm ngặt. Tính phòng vệ vốn từng được coi trọng sắp xếp tỉ mỉ của họ khi còn ở núi băng, thì giờ khi ở đây họ lại lơ là không làm kĩ.
Đây là lỗi của họ, cái lỗi lơ là thiếu phòng bị. Đây là lỗi của anh!
Ngay lúc này bên ngoài lên vang lên tiếng gõ cửa, Tân lau nhanh nước mắt bước ra, anh đón lấy thau nước ấm từ tay Bom trở về phòng lau sạch người cho Lĩnh, mặc cho cậu bộ đồ sạch sẽ.
Lúc này Vân cũng vừa lúc mang thuốc qua, cô giao nó cho Tân rồi rời đi. Cô rất muốn ở đây chăm Lĩnh nhưng ngoài kia người cần cô trị thương quá nhiều.
Tân cho Lĩnh uống thuốc xong liền ra ngoài, nói với hai đứa trẻ:
“Đông em đi nấu chút cháo cho anh Lĩnh, chờ anh ấy tỉnh lại cho anh ấy ăn. Còm Bom em ở lại có gì phụ Đông sắc thuốc chăm anh Lĩnh.”
Hai đứa trẻ trịnh trọng gật đầu.
Tân rời nhà đi thẳng ra cổng thành.
Lúc này đoàn thú nhân Niên cũng đem người bị thương của Chim Sóc về, theo sau họ là nhóm thú nhân Lạc Cư với lũ chim đen, toàn bộ chúng đều bị trói gô ném xuống đất.
Tân ra lệnh đưa người tộc Chim Sóc vào nhà khách chờ trị thương, anh đi tới đứng trước những thân mình không còn nguyên vẹn, cùng những thú nhân đầy mình bị thương tích của tộc Chim Đen.
“Tại sao lại sống như thế này hả?” Anh lạnh giọng hỏi chúng.
Một trong số tên còn sức cười lên, gằn giọng mà rằng:
“Tại sao chúng tao lại phải sống khổ sống sở, chui rút khắp nơi trong khi chúng nó, và cả bọn mày nữa lại được sống ngang nhiên dưới ánh mặt trời, chúng tao không tin vào thần thú, chúng tao thà tin vào chính mình, ai không tốt với bọn tao đều phải chết.”
Lúc này Niên bước lên chất vấn:
“Vậy thú nhân tốt với bọn mày thì sao?”
Tên kia cười đê hèn:
“Tốt với bọn tao thì cũng thế thôi, tốt nhưng lại thờ thần thú tất cả đều phải chết, hơn nữa bọn tao chỉ mượn chơi một vài Mẫu của tụi mày thôi làm gì căng-”
Lời của hắn bị cắt đột ngột bởi móng vuốt sắc nhọn của Niên nện qua.
Tân nhìn chúng với con mắt thương hại, anh nói:
“Chúng mày có biết Lạc Cư tao trước kia không khác gì chúng mày không, bị coi là thú nhân lạc loài, nhưng đến bây giờ chúng tao lại có được nhà, được ấn kí. Bọn mày có biết tại sao không!?”
Những tên thú nhân tộc Chim Đen đang thoi thóp nghe vậy liền nhìn qua.
Tân tiếp:
“Bởi vì chúng tao tôn trọng thần thú, sống yêu thương nhau, tôn trọng các tộc nhân khác dù họ ghét bỏ tụi tao. Và điều đó đã khiến ngài thương trả lại tụi tao ấn kí, cho tụi tao nơi sống đẹp nhất thú thế.”
Tân vừa dứt lời một số thành viên Chim Đen liền khóc nấc lên, một vài tên trong đó thì cười như điên, tên thủ lĩnh chỉ còn hơi tàn thì hừ hừ vài tiếng trong cổ họng.
Chim Đen từng tôn thờ thần thú, nhưng vì quá khổ không chịu đựng nổi mà nổi loạn, giết đi những thú nhân ghét mình, chiếm hang động của họ, đốt bộ lạc họ, cướp Phụ và Mẫu của họ. Nhiều năm qua dù vấy bẩn bao nhiêu Mẫu bao nhiêu Phụ họ vẫn không có nổi một thế hệ sau.
Cuối cùng họ bị chính liên minh tộc chim ở nơi họ sinh sống liên kết lại đánh bại ném xuống biển, trôi dạt tới nơi này.
Tôn thờ thần thú, sống tốt sẽ có được kết quả như tên Lạc Cư kia nói sao!?
Nhưng giờ có muốn sống khác cũng đã quá muộn rồi!
Những gì cần nói đã nói xong, Tân ra lệnh chặt cây làm bè, lấy dây rừng trói chúng lên bè thả ra biển.
Anh giao chúng cho thần thú tùy ngài định đoạt số phận tiếp theo của chúng.
Những chiếc bè cây đơn giản không chứa thức ăn nước uống mang lũ thú nhân Chim Đen ra biển, trôi lênh đênh nhiều ngày không dại vào bất cứ nơi nào giống như cách chúng đến Tộc Chim Sóc.
Sau nhiều ngày lênh đênh trên biển, dù có thoát khỏi trói buộc của dây rừng, chúng cũng không thể nào thoát khỏi trói buộc xác thịt là đói và khát. Chúng bắt đầu chết dần chết mòn, những cái xác đồng bạn bốc mùi hôi thối nằm khắp nơi xung quanh.
Một vài tên còn sức vì đói mà ăn lấy xác bạn mình, thời gian trôi đi những các xác chết sẵn đã hết, chúng bắt đầu quay qua tàn sát lẫn nhau, ăn nhau cho tới khi tất cả đều chết hết giữa biển khơi.
Một kết cục thật là bi thảm.
Và khi cái bè chứa những mẩu xác người còn sót lại, cùng xương người dạt vào vùng núi băng tuyết của các tộc chim trời, mưa lớn bắt đầu đổ xuống, núi băng từ từ tan ra, đẩy cái bè trôi đi dọc về hướng các tộc chim.
Một vài sợi dây vốn từng trói buộc thú nhân Chím Đen rơi bên mạng bè, trượt qua đá cạn bên dưới vô tình móc vào hòn đá có chứa hình vẽ Đông để lại, tha nó cùng trôi đi.
Nước dâng không ngừng quét qua chiếc bè lấy hết xương người, rửa sạch từng vệt máu và thịt hư thối, trả lại một diện mạo bình thường cho nó, rồi đẩy nó trôi dần, trôi dần về nơi nó phải làm nhiệm vụ của mình – tộc Chim Đỏ.
Khi nghe thấy nhịp trống lạ toàn bộ Phụ và tiểu thú nhân đang trị thương cho đồng bạn mình tại nhà Vân đều ngưng tay, một số thú nhân đã được băng bó cũng đứng vụt dậy.
Họ cảm thấy lòng bồn chồn khó yên. Một số nhịn không được mang theo thương tích phóng về đình, phía sau theo không ít phụ và tiểu thú nhân.
Khi họ tới đình, nhìn Biêu yên bình nằm kia tất cả đều bật khóc, nhóm thú nhân thì đỡ hơn chỉ đỏ mắt nhìn, vài ông bạn già phát sốc, cả người như còm xuống.
Người mới sáng ra còn cười cùng họ vậy mà ngày chưa tàn đã đi rồi, nằm kia thân mình đầy máu lạnh lẽo.
Phương sau khi điều người đi liền trở lại đây, anh ra lệnh cho một vài người lấy nước tắm sạch thân thể Biêu.
Trong nhóm các tiểu thú nhân theo tới đây, Thinh người theo Biêu sinh sống lại không khóc, trong khi các bạn mình vây quanh đều thấm đẫm nước mắt, khóc nấc lên.
Thinh đờ đẫn bước lại gần xác Biêu, cậu bé cởi bỏ áo ngoài rách bươm của ông, thấm nước cùng các thú nhân lau sạch thân thể Biêu.
Đứng cùng nhóm bạn, Đông nhìn Thinh biểu hiện như thế lo lắng không thôi.
Chốc sau, sau khi toàn thân Biêu đã sạch, một tấm vải trắng được đắp lên cho ông, Thinh đứng bật dậy phóng nhanh lao qua đoàn người chạy về nhà.
Thấy vậy Bom và Đông liền chạy theo, cả hai lo lắng bạn mình sẽ nghĩ quẩn.
Nhưng không, Thinh chạy về nhà mang ra bộ áo dài màu xanh đậm, đôi mắt đỏ hoe nhưng quyết không rơi giọt nào, phóng qua hai người trở lại đình.
Trước con mắt đầy thương xót của mọi người, Thinh lẳng lặng từ từ khoác bộ áo dài lên thân Biêu, từ từ làm từng phần một. Sau khi hoàn thành toàn thân Biêu được khoác lên tà áo tộc mình, đầu quấn khăn chữ nhất sang quý, khóe môi ông chưa một lần kéo xuống, cong lên nằm kia yên bình.
Thinh khoác xong áo cho ông liền quỳ gối yên lặng bên linh cữu không nói một lời, phía sau nhóm bạn cậu cũng lẳng lặng quỳ theo, như hậu bối đưa tiễn trưởng bối của mình, trang trọng, lặng thinh, cũng đầy bi thương.
Những Phụ lớn hơn thì cố gắng nhịn lại nỗi đau, trở lại nơi Vân phụ cô chữa trị cho các thú nhân bị thương.
Lúc này ngoài cửa thành vang lên tiếng huýt lớn của Tân. Ngay lập tức những ai không bận lắm đều lao ra.
Ở đình Bom và Đông cùng một vài tiểu thú nhân cũng vội chạy đi.
Tân bay vào thành đáp đất hóa hình ngay trước nhà Vân, anh ôm Lĩnh phóng vội vào, vừa chạy vừa hét:
“Vân đâu, mau lên!”
Nghe tiếng Vương Vân vội dừng tay phóng ra, ngay khi nhìn thấy toàn thân thấm đẫm máu của Lĩnh Vân hốt hoảng, một số phụ theo sau hít một hơi khí lạnh vào trong.
Vân vội đi tới dìu Lĩnh, cùng Tân đặt cậu lên giường, tiến hành kiểm tra cho cậu.
Càng kiểm tra Vân càng nhíu mày, cánh tay cô run lên đôi mắt nhìn chăm chăm phần thân dưới đẫm máu của cậu.
Vài phút sau cô hít vào một hơi thật sâu run giọng nói:
“Lĩnh đang mang thai, nhưng rất tiếc đứa bé đã không thể giữ, sức khỏe cậu ấy bây giờ đang rất yếu, tôi chỉ có thể cứu được cậu ấy, đứa trẻ đã đi rồi!”
Lời Vân vừa dứt, cánh tay đang ôm Lĩnh của Tân siết chặt, anh khàn giọng:
“Ta đưa em ấy về nhà được chứ?”
“Được.” Vân nói, “tôi sẽ đem thuốc qua, cậu ấy cần nghỉ ngơi và uống thuốc, ăn đồ ăn lỏng là được.”
Tân ngay khi nghe xong lời Vân liền ôm Lĩnh đi nhanh về nhà, theo sau là Bom và Đông, hai đứa trẻ đỏ mắt nhưng miệng lại mím chặt không nói gì.
Bom vốn cà lơ phất phơ thì giờ đây lại im lặng chững chạc lớn lên trông thấy.
Đi chậm sau chốc lát hai đứa trẻ không ai bảo ai phóng nhanh, lao lên trước Vương chạy về nhà, không ai nói gì mỗi đứa một tay chuẩn bị nước ấm để Tân tắm sạch máu trên người Lĩnh.
Tân mang lĩnh về phòng hai người, đặt cậu lên giường, anh cúi xuống cụm trán mình vào trán cậu, cổ họng gầm gừ những tiếng đau đớn như thú nhân bị thương.
Anh siết lấy cậu, từng câu nói xin lỗi không ngừng vang lên, đôi tay run rẩy đi xuống phần bụng cậu nhưng không dám đụng vào, rồi lại đi lên vai cậu di tay nơi những móng vuốt nhọn đâm vào tạo thành từng lỗ nhỏ trên da thịt, run tay vuốt lấy.
Chuyện ngày hôm nay là do sơ suất của anh, họ cứ nghĩ nơi này an toàn, không canh chừng bảo vệ nghiêm ngặt. Tính phòng vệ vốn từng được coi trọng sắp xếp tỉ mỉ của họ khi còn ở núi băng, thì giờ khi ở đây họ lại lơ là không làm kĩ.
Đây là lỗi của họ, cái lỗi lơ là thiếu phòng bị. Đây là lỗi của anh!
Ngay lúc này bên ngoài lên vang lên tiếng gõ cửa, Tân lau nhanh nước mắt bước ra, anh đón lấy thau nước ấm từ tay Bom trở về phòng lau sạch người cho Lĩnh, mặc cho cậu bộ đồ sạch sẽ.
Lúc này Vân cũng vừa lúc mang thuốc qua, cô giao nó cho Tân rồi rời đi. Cô rất muốn ở đây chăm Lĩnh nhưng ngoài kia người cần cô trị thương quá nhiều.
Tân cho Lĩnh uống thuốc xong liền ra ngoài, nói với hai đứa trẻ:
“Đông em đi nấu chút cháo cho anh Lĩnh, chờ anh ấy tỉnh lại cho anh ấy ăn. Còm Bom em ở lại có gì phụ Đông sắc thuốc chăm anh Lĩnh.”
Hai đứa trẻ trịnh trọng gật đầu.
Tân rời nhà đi thẳng ra cổng thành.
Lúc này đoàn thú nhân Niên cũng đem người bị thương của Chim Sóc về, theo sau họ là nhóm thú nhân Lạc Cư với lũ chim đen, toàn bộ chúng đều bị trói gô ném xuống đất.
Tân ra lệnh đưa người tộc Chim Sóc vào nhà khách chờ trị thương, anh đi tới đứng trước những thân mình không còn nguyên vẹn, cùng những thú nhân đầy mình bị thương tích của tộc Chim Đen.
“Tại sao lại sống như thế này hả?” Anh lạnh giọng hỏi chúng.
Một trong số tên còn sức cười lên, gằn giọng mà rằng:
“Tại sao chúng tao lại phải sống khổ sống sở, chui rút khắp nơi trong khi chúng nó, và cả bọn mày nữa lại được sống ngang nhiên dưới ánh mặt trời, chúng tao không tin vào thần thú, chúng tao thà tin vào chính mình, ai không tốt với bọn tao đều phải chết.”
Lúc này Niên bước lên chất vấn:
“Vậy thú nhân tốt với bọn mày thì sao?”
Tên kia cười đê hèn:
“Tốt với bọn tao thì cũng thế thôi, tốt nhưng lại thờ thần thú tất cả đều phải chết, hơn nữa bọn tao chỉ mượn chơi một vài Mẫu của tụi mày thôi làm gì căng-”
Lời của hắn bị cắt đột ngột bởi móng vuốt sắc nhọn của Niên nện qua.
Tân nhìn chúng với con mắt thương hại, anh nói:
“Chúng mày có biết Lạc Cư tao trước kia không khác gì chúng mày không, bị coi là thú nhân lạc loài, nhưng đến bây giờ chúng tao lại có được nhà, được ấn kí. Bọn mày có biết tại sao không!?”
Những tên thú nhân tộc Chim Đen đang thoi thóp nghe vậy liền nhìn qua.
Tân tiếp:
“Bởi vì chúng tao tôn trọng thần thú, sống yêu thương nhau, tôn trọng các tộc nhân khác dù họ ghét bỏ tụi tao. Và điều đó đã khiến ngài thương trả lại tụi tao ấn kí, cho tụi tao nơi sống đẹp nhất thú thế.”
Tân vừa dứt lời một số thành viên Chim Đen liền khóc nấc lên, một vài tên trong đó thì cười như điên, tên thủ lĩnh chỉ còn hơi tàn thì hừ hừ vài tiếng trong cổ họng.
Chim Đen từng tôn thờ thần thú, nhưng vì quá khổ không chịu đựng nổi mà nổi loạn, giết đi những thú nhân ghét mình, chiếm hang động của họ, đốt bộ lạc họ, cướp Phụ và Mẫu của họ. Nhiều năm qua dù vấy bẩn bao nhiêu Mẫu bao nhiêu Phụ họ vẫn không có nổi một thế hệ sau.
Cuối cùng họ bị chính liên minh tộc chim ở nơi họ sinh sống liên kết lại đánh bại ném xuống biển, trôi dạt tới nơi này.
Tôn thờ thần thú, sống tốt sẽ có được kết quả như tên Lạc Cư kia nói sao!?
Nhưng giờ có muốn sống khác cũng đã quá muộn rồi!
Những gì cần nói đã nói xong, Tân ra lệnh chặt cây làm bè, lấy dây rừng trói chúng lên bè thả ra biển.
Anh giao chúng cho thần thú tùy ngài định đoạt số phận tiếp theo của chúng.
Những chiếc bè cây đơn giản không chứa thức ăn nước uống mang lũ thú nhân Chim Đen ra biển, trôi lênh đênh nhiều ngày không dại vào bất cứ nơi nào giống như cách chúng đến Tộc Chim Sóc.
Sau nhiều ngày lênh đênh trên biển, dù có thoát khỏi trói buộc của dây rừng, chúng cũng không thể nào thoát khỏi trói buộc xác thịt là đói và khát. Chúng bắt đầu chết dần chết mòn, những cái xác đồng bạn bốc mùi hôi thối nằm khắp nơi xung quanh.
Một vài tên còn sức vì đói mà ăn lấy xác bạn mình, thời gian trôi đi những các xác chết sẵn đã hết, chúng bắt đầu quay qua tàn sát lẫn nhau, ăn nhau cho tới khi tất cả đều chết hết giữa biển khơi.
Một kết cục thật là bi thảm.
Và khi cái bè chứa những mẩu xác người còn sót lại, cùng xương người dạt vào vùng núi băng tuyết của các tộc chim trời, mưa lớn bắt đầu đổ xuống, núi băng từ từ tan ra, đẩy cái bè trôi đi dọc về hướng các tộc chim.
Một vài sợi dây vốn từng trói buộc thú nhân Chím Đen rơi bên mạng bè, trượt qua đá cạn bên dưới vô tình móc vào hòn đá có chứa hình vẽ Đông để lại, tha nó cùng trôi đi.
Nước dâng không ngừng quét qua chiếc bè lấy hết xương người, rửa sạch từng vệt máu và thịt hư thối, trả lại một diện mạo bình thường cho nó, rồi đẩy nó trôi dần, trôi dần về nơi nó phải làm nhiệm vụ của mình – tộc Chim Đỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương