Lạc Cư (Đam Mỹ Thú Nhân)
Chương 88: Con từng ở đây này
Quay trở lại với Lạc Cư sau khi cho những tên thú nhân độc ác ra biển khơi, Tân trở lại thành, anh tới đình cúi chào đưa tiễn vị thú nhân lớn tuổi, và ban bố tang lễ dành cho ông, cử một vài thú nhân đi chọn vùng đất đẹp nhất, cao nhất có thể nhìn về thành Lạc Cư để chôn cất ông.
Sau đó anh đi tới nhà khách nơi tộc Chim Sóc được đưa về. Nhóm Chim Sóc có rất nhiều thú nhân bị thương, cũng có rất nhiều thú nhân đã qua đời.
Tân tìm tới gặp tộc trưởng của họ, chàng trai trẻ đã mất đi một tay, thân mình cũng đầy vết thương nhưng không tới mức nằm liệt không thể nói chuyện.
Lần đầu đối mặt với một vị được gọi là Vương của một tộc chim, người thanh niên tộc trưởng cúi đầu cực kì tôn trọng vị Vương của Lạc Cư này.
“Anh tính sắp xếp tộc nhân của mình thế nào?” Tân đi vào vấn đề.
Tộc trưởng Chim Sóc nhìn một vòng các thú nhân tộc mình đang được chăm sóc chữa trị vết thương dưới sự giúp đỡ của thầy thuốc tộc Chim Lạc, anh nhìn thấy cách chữa thương kì lạ của họ, đặc biệt là cách hàn gắn các bộ phận chân tay đã gãy, hay dùng một cây xương nhỏ may miệng vết thương đã rách...
Đây là cách chữa thương kì lạ anh chưa từng thấy, nó quá lạ nhưng có vẻ rất hiệu quả, máu được cầm nhanh chóng. Thậm chí anh từng nghe một vài thú nhân Chim Lạc nói rằng: Chờ qua vài tháng phần tay chân bị gãy sau khi bó bột kiểu đó sẽ sớm lành lại, hấp háy mắt không thể nào tin.
Nếu mọi chuyện được như vậy thì thầy thuốc nơi này cũng quá thần kì đi.
Anh nuốt nước bọt vài hơi khàn giọng:
“Trước tiên cho tôi gửi lời cảm ơn tới tộc anh. Và tiếp đó xin cho phép tộc tôi tá túc tại đây một thời gian, số người bị thương quá nhiều, thức ăn dự trữ qua mùa đông của chúng tôi đã hết không thể về lại nơi ở được. Chờ tất cả chúng tôi khỏe lại nhất định sẽ trả ơn Lạc Cư.”
Tân xua tay:
“Không cần trả ơn, tôi chỉ cần chung sống hòa bình. Ngoài ra những người đã chết của tộc anh, tôi khuyên nên làm đám tang cho họ.”
Nghe thấy từ lạ tộc trưởng Chim Sóc vội hỏi:
“Đám tang? Là gì, làm cho những thú nhân đã chết sao?”
Tân gật đầu:
“Ngày mai chúng tôi sẽ làm đám tang cho tộc nhân mình, anh có thể nhìn xem, nếu muốn hãy đưa tiễn những người thân của mình về với thần thú một cách trang trọng nhất như cách chúng sẽ tôi.”
Nói rồi anh quay lưng rời đi trở lại đình, cùng họp với các thú nhân ở góc sân.
“Việc lần này xảy ra một phần là do sự lơ là của chúng ta, nên ngay tối nay tất cả các thúc nhân bắt đầu thành lập đội tuần tra canh gác, chia nhau canh chừng cả ngày lẫn đêm quanh tộc. Chờ qua tang lễ Biêu thú nhân chúng ta sẽ lập đoàn đi thám thính kiểm tra kĩ vùng đất này, quyết không để chuyện như thế này xảy ra thêm lần nào nữa!”
Lời Tân nói nặng tựa ngàn cân bổ xuống từng thú nhân, họ biết họ đã sai trong chuyện này, một sự lơ là đổi về hai mạng người. Một thú nhân và một tiểu thú nhân còn chưa kịp đến với họ đã ra đi, đây là bài học xương máu của họ.
Sau khi phân công xong mọi việc Tân về nhà, lúc này Đông đã nấu xong bữa tối, Bom thì đi đưa cơm cho Thinh đang trông linh cữu ở đình.
“Anh Lĩnh tỉnh lại chưa em?” Tân bước vào và hỏi.
Đông lắc đầu, cậu chỉ vào nồi cháo trên bếp ra chỉ: - Em nấu cháo cho anh ấy rồi, trông từ chiều tới giờ anh ấy vẫn chưa tỉnh. Vương anh ấy sẽ không sao chứ?
Càng đưa tay mắt Đông càng đỏ, đôi vai cậu bé run lên, người cậu yêu thương nhất đang nằm trong phòng kia im lìm không dấu hiệu của sự sống, lúc đút thuốc cho anh cậu và Bom phải đút từng thìa nhỏ mới cho anh uống được, cả hai đều sợ anh ấy không qua khỏi.
Tân bước tới vươn tay vuốt đầu cậu bé.
“Không sao đâu, anh Lĩnh là người nhà của chúng ta, anh ấy sẽ không ra đi dễ dàng như vậy đâu.”
Nói lời an ủi xong Tân liền đi tắm rửa, thay một thân quần áo sạch sẽ về phòng mình.
Hơn ai hết anh là người lo lắng Lĩnh sẽ không qua khỏi, anh sợ cậu sẽ bỏ anh mà đi.
Tân đến bên giường nhìn Lĩnh âu yếm, anh vươn tay chạm vào cậu, chạm vào từng mảnh da nhợt nhạt bên ngoài của cậu, miệng không ngừng gọi tên cậu nói lời xin lỗi.
“Lĩnh, Lĩnh ơi! Anh xin lỗi!”
Rồi cúi xuống ôm lấy cậu, kéo cái đầu vốn từng có thể tự lăn vào ngực anh áp lại gần ngực mình, cánh tay to lớn vuốt ve mái tóc đỏ rực ảm đạm.
Ánh mắt của Tân đuổi theo ánh bạc của trăng đang dát xuống đất trời ngoài khung cửa sổ, gió rung cây nhẹ nhàng ôn hòa, nhưng lòng anh lại không ôn hòa như thế, nó chất chứa đầy nỗi niềm đau xót.
Đứa con của hai người đã ra đi khi chính cả hai chưa một ai biết đến sự tồn tại của nó. Đó là nỗi đau khó tả đến nhường nào.
Tân nhắm mắt hôn lên trán Lĩnh, anh ủ cậu trong lòng, lần nữa nói xin lỗi đến nhóc con đã ra đi của họ.
Lĩnh nằm yên trong lồng ngực Tân nhịp thở chậm chạp mỏng manh, nhưng bên trong cậu lại lạc vào một giấc mộng kì lạ. Cậu đang đi theo một đứa trẻ, đứa trẻ ấy nhỏ xíu chỉ bằng nắm tay cậu, nó dẫn cậu đi lòng vòng trong không gian tối thui.
Lĩnh cứ đi theo nó, cậu không hỏi gì cứ đi hoài đi hoài, cho tới khi đứa trẻ dừng lại và quay qua nhìn cậu, đôi mắt xanh đen ấy thật đẹp, đẹp đến quen thuộc, còn cả mái tóc màu bạc ngắn tũn trên đầu nữa, trông đứa trẻ kia thân thương đến lạ.
Lĩnh ngồi xuống, đối mặt với cậu nhóc.
“Em là ai?”
Đứa trẻ nhìn cậu, giọng trẻ con non nớt vang lên:
“Ba có đau không?”
Nghe thấy câu hỏi ấy, Lĩnh sựng người, một cơn đau bất thần nhói lên ở bụng cậu, Lĩnh nhìn bụng mình rồi nhìn qua cậu bé.
Đứa bé cười với cậu, cánh tay nhỏ bé chạm vào phần bụng cậu:
“Con từng ở đây này, nhưng lần này chưa được ba ạ! Con phải đi rồi, ba về với cha đi không người lại lo, nếu có duyên nhất định con sẽ lại về với ba, cảm ơn ba đã đi với con đoạn cuối con đường.”
Nước mắt Lĩnh tuôn rơi, lời đứa trẻ ấy làm tắc vòng họng Lĩnh, cậu muốn hỏi nó: Con là ai? Nhưng không thể nào thốt nên lời.
Bóng đứa trẻ dần tan đi, để lại những hạt bụi trắng tinh rơi trên người Lĩnh.
Cậu khóc nấc lên, cơn đau ở bụng đã ngưng rồi, nhưng cũng trở nên trống rỗng thiếu sót.
Cậu ôm lấy bụng mình trong tiếng khóc gọi ra thân phận đứa trẻ:
“Con à! Ba xin lỗi, ba không biết con đã tới!”
Đúng lúc này một vòng tay ấm áp ôm lấy cậu, cất tiếng gọi trầm ấm:
“Lĩnh!”
Lĩnh theo phản xạ nhìn qua, mắt cậu mở ra và trông thấy Tân đang lo lắng nhìn mình.
Cậu ôm lấy anh khóc lớn lên:
“Anh ơi đứa nhỏ đi rồi, em không biết nó đã tới, anh ơi nó đi rồi, đi thật rồi!”
Tân ôm ghì lấy cậu, anh đặt từng nụ hôn lên đỉnh đầu cậu, tay vuốt ve lưng cậu an ủi, đôi mắt anh đỏ hoe nhưng lại kìm không để một hạt bi thương nào rơi xuống.
“Anh biết, rồi nó sẽ về, nhất định!”
Lĩnh cứ thế ôm anh khóc lên, cậu khóc cho tới khi mệt mỏi lại lâm vào cơn mê man, mãi cho tới sáng hôm sau mới tỉnh dậy.
Bên giường Đông và Bom đang trông chừng cậu. Ngay khi thấy Lĩnh mở mắt hai đứa trẻ gần như khóc òa lên ôm chầm lấy cậu.
Lĩnh mỉm cười yếu ớt, một tay ôm một đứa, an ủi chúng:
“Không sao rồi, anh về rồi, anh không sao rồi!”
Bom buông tay ôm Lĩnh ra, quệt nước mắt, nhìn vào bụng cậu, nói lời răn dạy:
“Em trai ngốc anh chờ em, nhớ về sớm nhé!”
Đông cũng buông tay ôm Lĩnh từ từ chạm vào nơi bụng Lĩnh. Khi biết mình có em, nhưng đứa em đã đi rồi, cậu và Bom đã không tài nào ngủ suốt đêm qua.
Lĩnh vươn tay vuốt ve đầu hai đứa nhỏ nhà mình:
“Ừ em trai nghe thấy lời dặn của hai đứa rồi, nó sẽ sớm về thôi.”
Đông và Bom cùng gật đầu, rồi Bom chạy đi mang cháo vào cho anh.
Ngay lúc này ngoài đình vang lên nhịp trống.
Nhịp trống này Lĩnh biết, đó là nhịp báo tang, cậu hốt hoảng nhìn Bom.
“Chú Biêu đi rồi, bị lũ Chim Đen giết!” Cậu bé nghiến răng nói.
Lĩnh ôm lấy chén cháo vừa uống vừa rơi nước mắt. Cái chết sẽ đến là điều ai cũng biết, nhưng khi nó đến và đến theo hình thức bi thương này không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Uống xong chén cháo, cậu bảo hai đứa nhỏ:
“Hai em mặc đồ đẹp vào đi tiễn chú ấy thay anh một đoạn đường đi.”
Bom và Đông hơi chần chừ, vì dù sao chúng cũng nhận trách nhiệm chăm sóc Lĩnh từ tay Vương.
Nhận ra sự khó xử của hai đứa nhỏ, Lĩnh khuyên:
“Anh ổn rồi, chỉ là hơi mệt đi xa không được, hai em coi như thay anh đi tiễn chú ấy đoạn đường.”
Lúc này hai đứa nhỏ mới nghe lời rời khỏi phòng.
Lĩnh tựa mình vào đầu giường nhìn qua sáu cánh cửa sổ mở toang, dõi theo đoàn người mang Áo Dài đưa tiễn thú nhân lớn tuổi của họ về với thần thú.
Sau đó anh đi tới nhà khách nơi tộc Chim Sóc được đưa về. Nhóm Chim Sóc có rất nhiều thú nhân bị thương, cũng có rất nhiều thú nhân đã qua đời.
Tân tìm tới gặp tộc trưởng của họ, chàng trai trẻ đã mất đi một tay, thân mình cũng đầy vết thương nhưng không tới mức nằm liệt không thể nói chuyện.
Lần đầu đối mặt với một vị được gọi là Vương của một tộc chim, người thanh niên tộc trưởng cúi đầu cực kì tôn trọng vị Vương của Lạc Cư này.
“Anh tính sắp xếp tộc nhân của mình thế nào?” Tân đi vào vấn đề.
Tộc trưởng Chim Sóc nhìn một vòng các thú nhân tộc mình đang được chăm sóc chữa trị vết thương dưới sự giúp đỡ của thầy thuốc tộc Chim Lạc, anh nhìn thấy cách chữa thương kì lạ của họ, đặc biệt là cách hàn gắn các bộ phận chân tay đã gãy, hay dùng một cây xương nhỏ may miệng vết thương đã rách...
Đây là cách chữa thương kì lạ anh chưa từng thấy, nó quá lạ nhưng có vẻ rất hiệu quả, máu được cầm nhanh chóng. Thậm chí anh từng nghe một vài thú nhân Chim Lạc nói rằng: Chờ qua vài tháng phần tay chân bị gãy sau khi bó bột kiểu đó sẽ sớm lành lại, hấp háy mắt không thể nào tin.
Nếu mọi chuyện được như vậy thì thầy thuốc nơi này cũng quá thần kì đi.
Anh nuốt nước bọt vài hơi khàn giọng:
“Trước tiên cho tôi gửi lời cảm ơn tới tộc anh. Và tiếp đó xin cho phép tộc tôi tá túc tại đây một thời gian, số người bị thương quá nhiều, thức ăn dự trữ qua mùa đông của chúng tôi đã hết không thể về lại nơi ở được. Chờ tất cả chúng tôi khỏe lại nhất định sẽ trả ơn Lạc Cư.”
Tân xua tay:
“Không cần trả ơn, tôi chỉ cần chung sống hòa bình. Ngoài ra những người đã chết của tộc anh, tôi khuyên nên làm đám tang cho họ.”
Nghe thấy từ lạ tộc trưởng Chim Sóc vội hỏi:
“Đám tang? Là gì, làm cho những thú nhân đã chết sao?”
Tân gật đầu:
“Ngày mai chúng tôi sẽ làm đám tang cho tộc nhân mình, anh có thể nhìn xem, nếu muốn hãy đưa tiễn những người thân của mình về với thần thú một cách trang trọng nhất như cách chúng sẽ tôi.”
Nói rồi anh quay lưng rời đi trở lại đình, cùng họp với các thú nhân ở góc sân.
“Việc lần này xảy ra một phần là do sự lơ là của chúng ta, nên ngay tối nay tất cả các thúc nhân bắt đầu thành lập đội tuần tra canh gác, chia nhau canh chừng cả ngày lẫn đêm quanh tộc. Chờ qua tang lễ Biêu thú nhân chúng ta sẽ lập đoàn đi thám thính kiểm tra kĩ vùng đất này, quyết không để chuyện như thế này xảy ra thêm lần nào nữa!”
Lời Tân nói nặng tựa ngàn cân bổ xuống từng thú nhân, họ biết họ đã sai trong chuyện này, một sự lơ là đổi về hai mạng người. Một thú nhân và một tiểu thú nhân còn chưa kịp đến với họ đã ra đi, đây là bài học xương máu của họ.
Sau khi phân công xong mọi việc Tân về nhà, lúc này Đông đã nấu xong bữa tối, Bom thì đi đưa cơm cho Thinh đang trông linh cữu ở đình.
“Anh Lĩnh tỉnh lại chưa em?” Tân bước vào và hỏi.
Đông lắc đầu, cậu chỉ vào nồi cháo trên bếp ra chỉ: - Em nấu cháo cho anh ấy rồi, trông từ chiều tới giờ anh ấy vẫn chưa tỉnh. Vương anh ấy sẽ không sao chứ?
Càng đưa tay mắt Đông càng đỏ, đôi vai cậu bé run lên, người cậu yêu thương nhất đang nằm trong phòng kia im lìm không dấu hiệu của sự sống, lúc đút thuốc cho anh cậu và Bom phải đút từng thìa nhỏ mới cho anh uống được, cả hai đều sợ anh ấy không qua khỏi.
Tân bước tới vươn tay vuốt đầu cậu bé.
“Không sao đâu, anh Lĩnh là người nhà của chúng ta, anh ấy sẽ không ra đi dễ dàng như vậy đâu.”
Nói lời an ủi xong Tân liền đi tắm rửa, thay một thân quần áo sạch sẽ về phòng mình.
Hơn ai hết anh là người lo lắng Lĩnh sẽ không qua khỏi, anh sợ cậu sẽ bỏ anh mà đi.
Tân đến bên giường nhìn Lĩnh âu yếm, anh vươn tay chạm vào cậu, chạm vào từng mảnh da nhợt nhạt bên ngoài của cậu, miệng không ngừng gọi tên cậu nói lời xin lỗi.
“Lĩnh, Lĩnh ơi! Anh xin lỗi!”
Rồi cúi xuống ôm lấy cậu, kéo cái đầu vốn từng có thể tự lăn vào ngực anh áp lại gần ngực mình, cánh tay to lớn vuốt ve mái tóc đỏ rực ảm đạm.
Ánh mắt của Tân đuổi theo ánh bạc của trăng đang dát xuống đất trời ngoài khung cửa sổ, gió rung cây nhẹ nhàng ôn hòa, nhưng lòng anh lại không ôn hòa như thế, nó chất chứa đầy nỗi niềm đau xót.
Đứa con của hai người đã ra đi khi chính cả hai chưa một ai biết đến sự tồn tại của nó. Đó là nỗi đau khó tả đến nhường nào.
Tân nhắm mắt hôn lên trán Lĩnh, anh ủ cậu trong lòng, lần nữa nói xin lỗi đến nhóc con đã ra đi của họ.
Lĩnh nằm yên trong lồng ngực Tân nhịp thở chậm chạp mỏng manh, nhưng bên trong cậu lại lạc vào một giấc mộng kì lạ. Cậu đang đi theo một đứa trẻ, đứa trẻ ấy nhỏ xíu chỉ bằng nắm tay cậu, nó dẫn cậu đi lòng vòng trong không gian tối thui.
Lĩnh cứ đi theo nó, cậu không hỏi gì cứ đi hoài đi hoài, cho tới khi đứa trẻ dừng lại và quay qua nhìn cậu, đôi mắt xanh đen ấy thật đẹp, đẹp đến quen thuộc, còn cả mái tóc màu bạc ngắn tũn trên đầu nữa, trông đứa trẻ kia thân thương đến lạ.
Lĩnh ngồi xuống, đối mặt với cậu nhóc.
“Em là ai?”
Đứa trẻ nhìn cậu, giọng trẻ con non nớt vang lên:
“Ba có đau không?”
Nghe thấy câu hỏi ấy, Lĩnh sựng người, một cơn đau bất thần nhói lên ở bụng cậu, Lĩnh nhìn bụng mình rồi nhìn qua cậu bé.
Đứa bé cười với cậu, cánh tay nhỏ bé chạm vào phần bụng cậu:
“Con từng ở đây này, nhưng lần này chưa được ba ạ! Con phải đi rồi, ba về với cha đi không người lại lo, nếu có duyên nhất định con sẽ lại về với ba, cảm ơn ba đã đi với con đoạn cuối con đường.”
Nước mắt Lĩnh tuôn rơi, lời đứa trẻ ấy làm tắc vòng họng Lĩnh, cậu muốn hỏi nó: Con là ai? Nhưng không thể nào thốt nên lời.
Bóng đứa trẻ dần tan đi, để lại những hạt bụi trắng tinh rơi trên người Lĩnh.
Cậu khóc nấc lên, cơn đau ở bụng đã ngưng rồi, nhưng cũng trở nên trống rỗng thiếu sót.
Cậu ôm lấy bụng mình trong tiếng khóc gọi ra thân phận đứa trẻ:
“Con à! Ba xin lỗi, ba không biết con đã tới!”
Đúng lúc này một vòng tay ấm áp ôm lấy cậu, cất tiếng gọi trầm ấm:
“Lĩnh!”
Lĩnh theo phản xạ nhìn qua, mắt cậu mở ra và trông thấy Tân đang lo lắng nhìn mình.
Cậu ôm lấy anh khóc lớn lên:
“Anh ơi đứa nhỏ đi rồi, em không biết nó đã tới, anh ơi nó đi rồi, đi thật rồi!”
Tân ôm ghì lấy cậu, anh đặt từng nụ hôn lên đỉnh đầu cậu, tay vuốt ve lưng cậu an ủi, đôi mắt anh đỏ hoe nhưng lại kìm không để một hạt bi thương nào rơi xuống.
“Anh biết, rồi nó sẽ về, nhất định!”
Lĩnh cứ thế ôm anh khóc lên, cậu khóc cho tới khi mệt mỏi lại lâm vào cơn mê man, mãi cho tới sáng hôm sau mới tỉnh dậy.
Bên giường Đông và Bom đang trông chừng cậu. Ngay khi thấy Lĩnh mở mắt hai đứa trẻ gần như khóc òa lên ôm chầm lấy cậu.
Lĩnh mỉm cười yếu ớt, một tay ôm một đứa, an ủi chúng:
“Không sao rồi, anh về rồi, anh không sao rồi!”
Bom buông tay ôm Lĩnh ra, quệt nước mắt, nhìn vào bụng cậu, nói lời răn dạy:
“Em trai ngốc anh chờ em, nhớ về sớm nhé!”
Đông cũng buông tay ôm Lĩnh từ từ chạm vào nơi bụng Lĩnh. Khi biết mình có em, nhưng đứa em đã đi rồi, cậu và Bom đã không tài nào ngủ suốt đêm qua.
Lĩnh vươn tay vuốt ve đầu hai đứa nhỏ nhà mình:
“Ừ em trai nghe thấy lời dặn của hai đứa rồi, nó sẽ sớm về thôi.”
Đông và Bom cùng gật đầu, rồi Bom chạy đi mang cháo vào cho anh.
Ngay lúc này ngoài đình vang lên nhịp trống.
Nhịp trống này Lĩnh biết, đó là nhịp báo tang, cậu hốt hoảng nhìn Bom.
“Chú Biêu đi rồi, bị lũ Chim Đen giết!” Cậu bé nghiến răng nói.
Lĩnh ôm lấy chén cháo vừa uống vừa rơi nước mắt. Cái chết sẽ đến là điều ai cũng biết, nhưng khi nó đến và đến theo hình thức bi thương này không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Uống xong chén cháo, cậu bảo hai đứa nhỏ:
“Hai em mặc đồ đẹp vào đi tiễn chú ấy thay anh một đoạn đường đi.”
Bom và Đông hơi chần chừ, vì dù sao chúng cũng nhận trách nhiệm chăm sóc Lĩnh từ tay Vương.
Nhận ra sự khó xử của hai đứa nhỏ, Lĩnh khuyên:
“Anh ổn rồi, chỉ là hơi mệt đi xa không được, hai em coi như thay anh đi tiễn chú ấy đoạn đường.”
Lúc này hai đứa nhỏ mới nghe lời rời khỏi phòng.
Lĩnh tựa mình vào đầu giường nhìn qua sáu cánh cửa sổ mở toang, dõi theo đoàn người mang Áo Dài đưa tiễn thú nhân lớn tuổi của họ về với thần thú.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương