Ngô Lan không hề hay biết sự tình công ty của Tiết Quang Hùng đã phá sản, Lương Nguyệt Loan cố gắng bán hết tất cả mọi thứ có thể đổi lấy tiền, đồng hồ, đàn piano, đồ trang sức, túi hàng hiệu, quần áo và giày phiên bản giới hạn, và bán luôn món quà trong lễ trưởng thành mà Lương Thiệu Phủ tặng cô. Lúc quay về hỏi Ngô Lan để lấy mớ đồ này, cô chỉ nói là có một người bạn đang gặp khó khăn, cần tiền gấp.
"Mẹ, mấy cái này coi như con mượn."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nói xàm gì đó, con dù có 30 hay 40 tuổi thì vẫn là cốt nhục cắt xuống từ trên người mẹ, còn nói mượn gì mà mượn, mấy món này cũng không có bao nhiêu tiền, con cứ cầm trước dùng đi.”
Trong thâm tâm Lương Nguyệt Loan cũng biết số tiền này chỉ như là muối bỏ biển so với món nợ khổng lồ của nhà họ Tiết.
Vào thời gian này, những trường cao học trong nước vẫn còn đang nghỉ hè. Cô cũng hiểu rõ bây giờ dù có chạy tới thành phố B, thực tế cũng chưa chắc sẽ gặp được anh, vẫn là không nên đến.
Bạn của anh Diêm Tề cũng đang học ở một học viện thể thao ở thành phố B, Lương Nguyệt Loan chỉ đành nhờ cậu ấy đem số tiền cô gom được đưa cho anh.
Ở thành phố đó, đâu đâu cũng là người giàu, một công ty nhỏ nhoi phá sản, không đến nổi là hỏi ai cũng có thể biết được thông tin, Diêm Tề có một người họ hàng thời gian trước có thời gian mưu sinh cùng với Tiết Quang Hùng, hai tháng trước đã trở về quê cũ. Cũng bởi vì thế mà mặc dù Tiết Duật có vô số bạn bè, nhưng Lương Nguyệt Loan cũng chỉ tìm tới Diêm Tề để nhờ vả.
“Người anh em, nghe nói gần đây nhà cậu xảy ra chuyện, không có việc gì chứ?”
"Mấy năm nay chú tôi đều là nhờ vào bác Tiết chăm sóc. Chú ấy chỉ là một tên lưu manh, không cưới vợ cũng không con không cái, làm bao nhiêu tiêu xài hết bấy nhiêu, không biết để dành lại một đồng nào hết, chú ấy cũng không biết xài Ali Pay, tôi nhờ ông ấy chuyển tiền cho cậu trước, êi êi êi, trước tiên đừng từ chối, cũng không phải cho cậu mượn không, lợi nhận tính theo giá thị trường.”
Diêm Tề tắt điện thoại, đem tiền chuyển sang tài khoản của Tiết Duật, cậu quay sang hỏi Lương Nguyệt Loan, “Cậu tại sao không tự mình đưa cho cậu ấy, sợ tổn thương lòng tự trọng của Tiết Duật?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Nguyệt Loan chỉ nói một câu cảm ơn, cũng không giải thích gì thêm.
Cô là một người nhát gan, sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Tiết Duật, càng sợ anh sẽ hận cô dù chỉ là một phần nhỏ khả năng, nhưng cô vẫn rất sợ hãi. Bởi vậy chỉ có thể trốn anh.
Nhớ hôm đó, anh gọi cho cô, nói với cô rằng anh đã từ bỏ cơ hội làm trao đổi sinh ở nước ngoài, anh biết cô đã biết, cô cũng biết rằng anh biết cô đã biết, nhưng không ai có đủ can đảm để đánh vỡ lời nói dối này.
Anh hỏi cô đã quen với cuộc sống và môi trường ở nước ngoài chưa, có bị áp lực học hành nhiều không, hỏi là tóc cô có dài ra thêm chút nào không, lỗ bấm ở tai lúc trước có bị viêm không. Cô hỏi anh thời tiết thế nào, bữa trưa đã ăn gì, buổi tối ngủ có ngon không.
Họ ngầm duy trì một lời nói dối khập khiễng, và cũng ngầm làm phai nhạt dần mối quan hệ của cả hai.
Từ hai ngày sẽ gọi điện thoại một lần, rồi lại kéo dài đến một tuần, nửa tháng, một tháng, hai tháng, nửa năm, khoảng cách giữa các cuộc điện thoại ngày càng dài hơn, thời gian im lặng trong cuộc gọi cũng ngày càng nhiều hơn.
Rồi sau đó, số điện thoại quen thuộc đó cũng không còn gọi cho cô nữa.
Lương Thiệu Phủ cảm thấy rất có lỗi về cái tát giáng xuống mặt cô ngày hôm đó, ông luôn cố gắng xoa dịu mối quan hệ giữa hai cha con.
Nhưng mỗi khi ông tìm đến gặp Lương Nguyệt Loan, nếu không phải cô đang trên đường đi làm thêm, thì chính cô đang trong giờ làm rồi, cô chưa từng mở miệng đòi ông một đồng sinh hoạt phí nào. Nhận được học bổng toàn phần của 2 trường cũng vừa đủ cho cô chi tiêu hàng ngày, chỉ là không mấy dư dả, thoải mái thôi. Rõ ràng chỉ cần cô nhận sai, xin lỗi một cái, ông cũng sẽ không tính toán, đợi cô trở về nhà rồi thì mọi thứ đều có thể trở lại tốt đẹp như xưa.
Nhưng cô nhất định không chịu, cô nhất quyết để ông trơ mắt chứng kiến cô chịu khổ.
Ông luôn cố gắng hết mình để dành cho cô những điều tốt đẹp nhất, cô như một nàng công chúa sống trong tháp ngà, không phải lo lắng bất cứ điều gì, cô là con gái duy nhất của ông. Tất nhiên ông mong rằng cô sẽ kết hôn với một người thật tốt, sống một cuộc đời vui vẻ hạnh phúc, cả đời cũng không cần phải cúi đầu nhìn sắc mặt ai.
Ông là ba của cô, cô làm sao có thể ghét ông được, vì vậy Lương Thiệu Phủ chỉ nghĩ rằng do ông đã quá nuông chiều đứa con gái này. Trước giờ cô luôn rất ngoan ngoãn, thời gian phản nghịch tới trễ hơn mọi đứa trẻ khác, chỉ là nhất thời nghĩ không thông thôi.
Nhưng mà khi ông nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi hơn cả ông xé toạc cổ áo của cô, nhét một xấp tiền tip vào bên trong, hành động chứa đựng hàm ý quấy rối tình dục ghê tởm như vậy, cũng là một sự xúc phạm đối với cô, nhưng cô vẫn có thể lịch sự mỉm cười nói lời cảm ơn. Cuối cùng ông cũng nhận ra, ông đã sai thật rồi.
Ông gián tiếp làm cho Tiết Duật nếm mùi đau khổ, cô chịu khổ chung với Tiết Duật. Cô chỉ muốn đồng hành cùng Tiết Duật, hoàn toàn không phải là giận dỗi ông mới làm như vậy.
……
Tài khoản Ali Pay của Tiết Duật nhận được một số tiền.
Liên tiếp vài năm sau đó đều như vậy, đôi khi nhiều hơn, đôi khi ít hơn, nhưng mỗi tháng đều có, chưa bao giờ đứt đoạn.
Diêm Tề năm nay đã đổi bốn người bạn gái. Gần đây gia đình lúc nào cũng cằn nhằn bên tai cậu ấy. Nói cậu tuổi tác cũng lớn rồi, cũng nên tính đến chuyện cưới hỏi, thúc giục cậu nhanh chóng ổn định lại. Tiết Duật vào năm 2 đại học có bảo lưu một năm, thành ra tốt nghiệp trễ hơn cậu ấy một năm. Tiết Quang Hùng muốn quay lại công việc kinh doanh cũ, nhưng khai thác mỏ than cũng không còn dễ làm giống như trước, cần tiền vốn không ít. Tiết Duật mấy năm nay sống đều không biết ngày đêm. Đầu năm nay làm ra được một trò chơi điện tử, sau khi ra mắt thì bất ngờ nổi tiếng. Đến lúc này thì món nợ cũ mới được tính là đã trả hết.
Tiết Duật nhìn xuống tin nhắn báo tiền đã được chuyển vào tài khoản trên điện thoại, Diêm Tề liếc mắt nhìn anh, "Cậu và Lương Nguyệt Loan cuối cùng đã chia tay chưa?"
“Vẫn chưa? Hay là cậu từ sớm đã bị người ta đá rồi mà còn chưa biết.”
Tất cả những khoản tiền được chuyển vào tài khoản của anh trong mấy năm qua, Tiết Duật đều cất vào trong tài khoản tiết kiệm của Ali Pay. Dù là trong lúc khẩn cấp nhất thời xài mất, chỉ cần trong tay dư ra được đồng nào liền lập tức để dành lại vào đó.
Anh cầm điện thoại lên, dùng ngón tay gõ vào màn hình, "Cậu nghĩ đây là cái gì?"
“Thì là tiền.”
"Bề ngoài, đó là tiền, nhưng nhìn ở mức độ sâu hơn, nó thực sự là của hồi môn."
Diêm Tề, “……”
Thật là không hiểu nổi.
Văn Miểu được ba sắp xếp vào một công ty luật, sau vài năm mài dũa tính tình, bây giờ mặc trên người một bộ âu phục nhìn cũng rất ra dáng. Sau khi chia tay với Diêm Tề nhiều năm trước, lúc này vẫn có thể ngồi vào cùng một bàn lẩu. Mà Diêm Tề cũng giống như trước kia vẫn không thể nhớ ra cậu ấy không ăn ngò, cậu ấy vừa ngồi xuống đã gọi ra hai phần lớn.
“Gì mà của hồi môn, ai muốn kết hôn?”
“Còn có thể là ai đây, Tiết Tổng nhà ta chứ ai,” Diêm Tề giễu cợt, “ Cậu ấy đem hình tốt nghiệp của cậu ta và Lương Nguyệt Loan phóng to ra, treo trong phòng ngủ, nhìn y chang như ảnh cưới vậy.”
Cô chán ghét muốn chết, "Này, hai người ngủ chung một phòng à."
“Ngủ chung một phòng đã tính là gì, chúng tôi còn ngủ chung một giường,” Diêm Tề cố ý làm ói chết Miểu Miểu, đến gần mới phát hiện cậu ấy đang xem tin tức, “Đại luật sư bận rộn như vậy, ăn cơm còn quan tâm đến tin tức quốc gia.”
“Đúng rồi đó.” Văn Miểu lười để ý đến cậu ta, vặn to volume.
Tiết Duật ở bên cạnh hiển nhiên dừng lại vài giây.
Giọng nói của Lương Nguyệt Loan, thực ra cũng rất dễ nhận biết. Hiện tại đa phần các tin tức đều có phiên dịch đồng thời. Đây cũng là lần đầu tiên cô tham gia một cuộc họp báo công khai lớn như vậy. Dù cô không để lộ mặt, nhưng giọng nói sẽ được thu lại. Văn Miểu đang xem kênh phát sóng trực tiếp nên tính hiệu cũng không được tốt lắm, được một lúc lại bị đứng hình.
Trong nồi bắt đầu toả ra hơi nóng, dầu sôi sùng sục, có vị chua chua cay cay. Tiết Duật nghe được giọng của Lương Nguyệt Loan trong video. Không hiểu vì sao anh lại nhớ về mùa hè năm thứ ba trung học, lúc cô phát biểu với tư cách là đại diện học sinh. Đêm trước ngày hôm đó cô còn lo lắng đến nổi ngủ không được.
Rõ ràng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, anh vẫn không thể nào quên được lúc cô đứng trên khán đài ánh mắt len lén nhìn về phía anh và còn có nếp gấp trên mép váy đồng phục bị cô lúc lo lắng vò đến nhăn nheo.
“Cô ấy trở về rồi?”
“Đã trở về từ sớm rồi.”
Tiết Duật uống một ngụm bia, “Chuyện từ lúc nào rồi?”
Văn Miểu cầm đũa gạt ra mớ ngò trong nồi, nhúng vài cuộn thịt dê.
"Ba năm trước, cậu còn nhớ ba năm trước đã nhận được 200 nghìn tệ không? Đó là tiền bán thân của cô ấy. Cô ấy đã bán mình cho công ty đó, ký kết một bản hợp đồng mười năm để đổi lấy 200 nghìn tệ, cậu nhất định phải nhớ ra nó.”
“Cậu có biết là công ty của ai không?” Văn Miểu cười cười, “Chú của sếp tôi đó.”
Đây là lần đầu tiên sau khi tốt nghiệp Tiết Duật hẹn Văn Miểu cùng đi ăn cơm, cũng không hiểu rõ lắm công việc hiện tại của cậu ấy, chỉ có thể quay sang hỏi Diêm Tề, “Ai là ông chủ của cậu ấy?”
Diêm Tề rót rượu cho mọi người, “Chính là bạn học cũ của chúng ta, Phó Tây Dã đó, đừng nhìn văn phòng luật sư của cậu ta chỉ nuôi được một người tiêu tiền như nước như Văn đại tiểu thư, nhưng cậu ta thực sự rất giỏi, lại rất quyền lực, thậm chí nếu muốn cậu ta cãi một vụ kiện thì còn cần phải lấy số xếp hàng."