Sáu năm trước khi nhà họ Tiết chưa trả hết nợ, không có ngày nào mà họ không thiếu tiền.
Lương Nguyệt Loan mặc dù tốt nghiệp thạc sĩ tại một trường đại học nổi tiếng ở Mỹ, nhưng trở về thành phố B, nơi toàn người tài giỏi, không xuất thân, không quan hệ, thật ra cũng khó mà vượt lên được. Chú của Phó Tây Dã họ Triệu, cũng tính là cậu ta giới thiệu vào. Công ty của chú cậu ta lúc đó cũng vừa hay thiếu người nên đã tuyển dụng Lương Nguyệt Loan. Họ cùng cô ký một hợp đồng 10 năm với giá 200 nghìn nhân dân tệ, tiền thưởng cuối năm và hiệu suất công việc được tính riêng, nhưng nếu cô vi phạm hợp đồng, thậm chí nếu cô ấy rời công ty dù chỉ sớm hơn một ngày, bắt buộc cô phải bồi thường lại số tiền tương ứng.
“Mấy nhà tư bản đều là quỷ hút máu, Triệu tổng dụng tâm bồi dưỡng Nguyệt Loan đến như vậy, cũng không phải là không có nguyên nhân đằng sau.” Văn Miểu ngoạm một con tôm hùm đất sốt cay, nhẹ nhàng chậm rãi nói, “Ông chủ của tôi vừa trẻ tuổi lại vừa giàu có, đến nay vẫn còn độc thân, bây giờ sư nghiệp đã ổn định rồi, vừa hay còn thiếu một cô bạn gái.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diêm Tề nghe qua thấy có gì đó sai sai, "Cậu trước đây không phải cảm thấy Phó Tây Dã rất phiền sao?"
Văn Miểu cắt ngang lời nói của cậu ấy, "Người nào lại không có lúc trẻ người non dạ, tôi không phải năm xưa cũng mù mắt mà nhìn trúng cậu sao?”
Diêm Tề bị chặn họng không nói nên lời, cứ vòng vèo quanh co, tỏ ý coi thường Văn Miểu a dua nịnh nọt tâng bốc, muốn lấy lòng ông chủ của mình đến không nổi không có tôn nghiêm.
"Tôi lấy lòng ông chủ của tôi, cậu ấy sẽ tăng lương và cho tôi đi nghỉ lễ," Văn Miểu không thèm để ý, lướt ánh mắt đến bên cạnh Tiết Duật, "Tôi lấy lòng cậu, cậu có thể cho tôi được cái gì."
Tiết Duật cầm lấy thực đơn, "Cậu xem xem món bò cuộn này có thơm hay không, gọi thêm hai đĩa nữa?"
Văn Miểu. “……”
Sau khi ăn cơm xong, Diêm Tề về trước, cậu ta phải đi đón bạn gái đang tăng ca tan sở, Văn Miểu sau khi chấm hết chén nước chấm thứ ba thì vẫn không có dấu hiệu sẽ ngừng ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu cũng đi đi, tôi ăn xong sẽ tự mình về nhà.”
Tiết Duật cũng cạn lời rồi.
Buổi phát sóng tin tức trực tiếp kéo dài nửa tiếng cũng đã kết thúc, Văn Miểu biết anh muốn hỏi gì, nhưng dù sao cậu ấy cũng không vội, "Tại sao cậu và Lương Nguyệt Loan lại cắt đứt liên lạc?"
Tiết Duật suy nghĩ một hồi, “Cả hai đều bận, khoảng cách lại quá xa.”
"Đây không phải là lý do, chỉ cần cậu kiên quyết, cậu ấy sẽ không bao giờ từ bỏ."
"Để cô ấy chịu khổ cùng tôi? Hay cùng tôi trả nợ?" Anh có thể ăn mì gói ba tháng liền, nhưng anh lại không nở để Lương Nguyệt Loan phải cúi đầu trải qua cuộc sống nghèo khó như vậy. Để cô ở bên cạnh ba cô, ít nhất trong cuộc sống cô sẽ không phải chịu tủi thân.
Các nhà hàng lẩu hiện nay đều thích trang trí theo lối phục cổ, cách trang trí cũng rất được coi trọng, ánh sáng không quá chói, Văn Miểu nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Tiết Duật, trong lòng bỗng dâng lên một cổ chua xót.
“Nhưng mà, Lương Nguyệt Loan rất dễ thay lòng đó.”
Không ai có thể xác nhật điều này tốt hơn Tiết Duật, Phó Tây Dã chính là mối tình đầu thời thanh xuân của Lương Nguyệt Loan theo đúng nghĩa đen.
Công bằng mà nói, nhân phẩm của Phó Tây Dã cũng không có điểm nào để chê bai, nhưng rõ ràng cậu ta có ý đồ ích kỷ trong việc giới thiệu Lương Nguyệt Loan vào làm việc. Ai biết được cậu ấy có để bụng mối hận năm nào mà tìm cách trả thù riêng không.
Lương Nguyệt Loan vẫn phải tiếp tục làm việc sau cuộc họp, Văn Miểu sau khi được phục vụ ăn uống thoả thuê rồi mới đem địa chỉ công ty đưa cho Tiết Duật.
Tiết Duật phải đợi đến khi trời gần sáng, mới có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mà anh ngày nhớ đêm mong.
Cô bước ra khỏi cao ốc với một đống tài liệu trên tay. Dường như cô đã cao thêm một chút, tóc cũng dài ra thêm và người cũng ốm hơn, mang giày cao gót cũng không cần phải cẩn thận, lo sợ đi không quen sẽ bị ngã như trước. Cô đã bước lên tàu điện ngầm nhưng vẫn liên tục nghe điện thoại, dùng tiếng Anh thảo luận công việc với đối tác, vừa nghe vừa lật sổ tay ra ghi chú lại mấy điều quan trọng, trông cô rất mệt mỏi. Tới trạm dừng cuối cùng mới bước xuống ngồi ở hàng ghế chờ nghỉ ngơi một chút.
Tiết Duật theo cô lên tàu, theo cô ra xuống trạm, lại đi theo cô một hồi lâu, theo cô về đến nơi ở trọ, nhìn thấy cô cởi giày cao gót ra, giẫm chân trần xuống đất từ từ bước đi.
Xung quanh đó đều là những căn nhà mướn cũ kỹ, mùi hôi thối của cống rãnh bốc lên nghi ngút.
Chân của Tiết Duật dường như bị ai đó đóng chặt tại chỗ. Lương Thiệu Phủ dù có độc ác, lòng lang dạ sói như thế nào đi nữa, cũng không thể nhẫn tâm bỏ mặt, không màng đến sống chết con gái ruột của mình. Văn Miểu nói rằng lương hàng năm của cô hiện tại rơi vào khoản 500 nghìn tệ, trừ đi số tiền cô gửi cho anh hàng tháng, cũng dư ra không ít. Cô tại sao lại chọn đến sống trong khu nhà nghèo nàn như thế này
Rõ ràng anh muốn cô có một cuộc sống tốt hơn, vậy mà rốt cuộc tại sao cuối cùng người chịu thiệt thòi vẫn là cô.
Hiện thực trước mắt so với tưởng tưởng của anh tệ hơn rất nhiều. Nhớ lại vài năm trước, lúc anh cúi đầu đi đến từng nhà của chủ nợ nói mấy lời tốt đẹp, cầu xin họ tha thứ và cho anh thêm thời gian rộng rãi một chút để từ từ trả nợ, Tiết Duật cũng chưa từng cảm thấy bản thân thất bại như lúc này.
Dãy số điện thoại dường như từ lâu đã bị người ta quên mất đi sự tồn tại của nó, dãy số mà cho dù là nhắm mắt lại anh cũng có thể đọc ra được, lúc đợi tín hiệu kết nối đôi chân anh đã run lên bần bật.
“Nguyệt Loan! Lương Nguyệt Loan!”
Cũng không biết là ở tầng một hay tầng hai, nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng có tiếng ai đó kêu lớn tên cô, chắc là bạn cùng phòng của cô.
“Cậu tắm xong chưa, có ai gọi cho cậu nè.”
“Oke, vậy cậu cứ tắm đi, mình không nghe giúp cậu, đợi một lát cậu tắm xong gọi lại xem sao.”
Nguyệt Loan còn tưởng là điện thoại công việc, liền vội vội vàng vàng xả đi lớp bọt trên người, lấy khăn lông quấn tóc lại rồi đi ra ngoài.
Lúc nhìn thấy cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình, nhịp tim của cô đột nhiên giống như bị mất đi một nhịp.
Có một lần, Tiết Duật nói cô lưu tên anh trong danh bạ sao lại giống y chang với những người khác, một chút đặt biệt cũng không có. Cô nhớ tới lần anh cosplay thành chú mèo nhỏ gợi cảm, lúc ấy trải nghiệm cực kì mới mẻ làm cô không thể nào quên được, liền đổi tên đã lưu trước đó là [Tiết Duật] thành [chú mèo nhỏ], anh không thích vậy nên lại đổi thành [Chó con], anh vẫn không thích, cuối cùng vẫn là đổi về lại thành [Tiết Duật].
Đã quá lâu rồi anh không liên lạc, cô cũng chẳng còn nhớ lần trước đó anh gọi cho cô là khi nào.
Sợ làm phiền đến bạn cùng phòng đang nghỉ ngơi, Lương Nguyệt Loan cầm điện thoại di động bước ra ngoài ban công, hít một hơi thật sâu, rồi bấm nút gọi lại. Cuộc gọi chỉ mất một giây để kết nối, nhưng đầu bên kia vẫn không có tiếng trả lời, đợi rất lâu cũng không nghe thấy gì.
“Tiết Duật?”
“Uk, là anh.”
“Trễ như vậy rồi, vẫn chưa ngủ sao.”
“Em cũng chưa ngủ mà.”
“Tụi mình bị trái múi giờ đó, bên em bây giờ là ban ngày, nghe giọng của anh lạ lắm, anh bị cảm sao?”, nghe giọng anh qua điện thoại có âm mũi rất nặng.
“Không phải bị cảm, chỉ là vừa mới uống ít rượu,” Tiết Duật dùng lực chà lên gương mặt, chặn lại dòng nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên má, “Nguyệt Loan, em vẫn sống tốt chứ?”
“Tốt lắm đó,” cô mỉm cười, “Công việc và cuộc sống đều rất tốt đó nha.”
Cô đang ở trên ban công lầu 2. Ban đêm vào mùa này nhiệt độ có hơi thấp, Tiết Duật nhìn thấy cô khoanh hai tay lại, ngồi thu lu vào trong góc nhà tránh gió.
“……. Đã xảy ra chuyện gì rồi sao, anh đừng uống nhiều rượu quá.”
“Không sao, không sao, Nguyệt Loan …. Anh không sao.”
Anh lúng túng lặp lại những lời này, nhưng Lương Nguyệt Loan nhận ra được được sự khác thường trong giọng nói của anh.
“Tiết Duật, anh đang khóc sao?”
…….
Ngô Lan sắp đến tuổi nghỉ hưu, công việc cũng không bận rộn như xưa, buổi tối bà còn có thời gian tập yoga, buổi sáng thì dắt chó đi dạo, cũng xem là sống khá thoải mái.
Lúc bà dắt chó về đến nhà thì thấy có một người đang đứng đợi ở bên ngoài, nhìn từ xa trông rất giống Tiết Duật, nhưng đã lâu không gặp bà cũng không chắc chắn, nên cũng không dám nhận người, vẫn là Tiết Duật mở miệng chào bà trước.
Ngô Lan dậy rất sớm, cũng không vội đi làm, nên rất vui vẻ mời Tiết Duật vào nhà, làm thêm một phần đồ ăn sáng.
Tiết Duật ngẩn ngơ nhìn ra giàn hoa trồng ở ban công, ngôi nhà cũ kỹ này vẫn giữ nguyên dáng vẻ trước kia. Lúc học cấp 3 sống ở đây, nếu cuối tuần Ngô Lan không cần phải tăng ca đều sẽ làm một bữa sáng đơn giản cho anh và Lương Nguyệt Loan, chiên hai quả trứng, nấu một nồi cháo, làm thêm vài ba món ăn kèm.
“Dì ngô, dì chuyển về đây lúc nào vậy.”
“Chắc cũng được 6 năm rồi, tụi con đều chuyển đi, nhà cũ trở nên quá rộng lớn, dì sống một mình cũng cảm thấy cô đơn, nên quyết định chuyển về đây.”
“Ngôi nhà trong thành phố kia ban đầu định giữ lại cho Nguyệt Loan. Nhưng mà con bé mới ra nước ngoài năm đầu tiên đã đoạn tuyệt quan hệ với ba của nó, sinh hoạt phí đều là tự đi làm thêm kiếm tiền chi trả. Thời gian đó gia đình một người bạn nào đó của con bé gặp khó khăn, thiếu tiền, dì đau lòng cho nó, liền bán ngôi nhà đó đi, dì nói nó không cần trả tiền lại cho dì, ban đầu cũng định để lại cho nó, nhưng nó không chịu, mỗi tháng vẫn gửi tiền về nhà cho dì.”
Tiết Duật cúi đầu, trong lòng nhói lên từng trận đau đớn.
Năm đó, Diêm Tề đưa cho anh mượn một khoản tiền lớn, lúc đó thực sự đúng là tiền cứu mạng. Sau này anh mới có thể từ từ trả lại, nhưng Diêm Tề vẫn không nhận, nói là muốn đầu tư, nhập cổ phần công ty của anh, đợi anh kiếm được tiền rồi thì phân cổ tức lại cho cậu ấy.
Lẽ ra anh nên nghĩ ra điều này sớm hơn.
“Con bé sau khi tốt nghiệp thì trở về nước đi làm, dì muốn đến thăm nó, nó đều nói nó rất bận, muốn dì đừng đi.”
"Tiểu Dịch, hai con đều ở thành phố B, không có liên lạc với nhau sao? Ngày mai Nguyệt Loan sẽ về thăm dì, có thể ở hơn một tuần. Vừa đẹp, nếu không bận thì ở lại cùng nhau ăn cơm đi.”