Trong đại điện lát gạch vàng, gạch xanh, gạch đỏ, tiếng đàn sáo lần lượt thay đổi, hòa lẫn vào nhau. Giữa những bậc thềm cao, đám quan viên trụ cột béo mập nâng chén chúc tụng nhau.
Tiếng gõ mõ bên ngoài điện lại nổi lên, từng hồi chuông ngân vang.
Nửa người Lý Tĩnh Gia hơi dựa vào đệm mềm thêu chỉ vàng. Mái tóc đen dài dán sát người, đôi mắt phượng chứa đôi phần quyến rũ, mai đỏ trên đầu vai khiến người xem nhìn không rõ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Y phục màu đỏ sậm buông nhẹ trên người, gương mặt nàng đã ngà ngà say, cái chén bạc vẫn treo nhẹ trong tay nàng, làm người ta không rời mắt được.
Đây là trưởng công chúa vương triều Lý Tống. Dù là tiền triều hay hậu cung, mọi người đều biết công chúa có tiếng hoang dâm vô độ. Theo lời kể của người già trong cung, Trưởng công chúa cùng nhiều vị thiếu gia trẻ tuổi, tuấn kiệt trong triều có quan hệ không rõ ràng. Trong phủ công chúa lại chứa đầy trai lơ, quả thật không thèm để ý lễ nghi.
Nhưng chuyện này ngay cả Hoàng thượng cũng không quản nhiều, có ai dám nói gì?
Lý Ngang Câu ngồi nghiêm cẩn phía trên đại điện, lão Thừa tướng kính rượu lần nữa, nhưng miệng ông ta lại đang lải nhải chuyện quốc sự.
Sắc mặt hắn vẫn không đổi. Vừa uống rượu vừa âm thầm liếc trộm Lý Tĩnh Gia một cái.
Nhìn thấy cung trang của Lý Tĩnh Gia sắp rơi khỏi vai, ánh mắt Lý Ngang Câu tối lại, lộ ra một chút không hài lòng.
Tiểu An Tử lập tức hiểu ý chủ tử, nghe theo lệnh của Lý Ngang Câu mang áo choàng tới trước mặt Lý Tĩnh Gia nói: “Công chúa nên để ý thân thể nhiều hơn, Đã đêm rồi, gió cũng lạnh hơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Tĩnh Gia không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn lướt qua áo choàng, hừ lạnh. Ngón tay ngọc mảnh khảnh đẩy y phục còn vương trên đầu vai xuống. Mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ quyến rũ: “An công công chỉ cần chăm sóc tốt cho hoàng huynh, vậy đến quản Tĩnh Gia là gì?”
An công công ngượng ngùng lui xuống. Lý Tĩnh Gia liếc mắt nhìn Lý Ngang Câu phía trên toàn đại điện cao cao kia, trong mắt hơi hiện lên sự chán ghét.
Nàng cố ý đá chiếc giày ngọc, chiếc giày khó khăn lắm mới treo một nửa trên chân nàng. Mắt cá chân như ngọc lộ ra trong không trung, toát lên vẻ quyến rũ mê người.
Lý Ngang Câu để ý tới hành động này của nàng, ngón tay siết chặt, anh mắt nén giận liếc mắt Lý Tĩnh Gia. Hắn đang muốn nổi giân thì bị giọng nói trong điện vang lên cắt ngang: “Thần Trầm Dữ Chi, tân khoa Trạng Nguyên bái kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Tân khoa Trạng Nguyên Trầm Dữ Chi này sinh ra trong Trầm Gia phía Bắc.
Cả nhà Trần Gia trung liệt, có nhiều người hy sinh vì vương triều Lý Tống. Một thế gia võ học như vậy lại sinh ra một vị Trạng Nguyên gương mặt thanh tú, khí chất nho nhã.
Lý Ngang Câu không còn vẻ khó chịu, tỏ ra dáng vẻ của bậc đế vương: “Trầm khanh mau đứng lên. Không cần đa lễ”
Trầm Dữ Chi hơi thẳng người, cũng không hề đứng dậy, giống như có điều muốn nói.
Lý Ngang Câu nhăn mày hỏi: “Trầm khanh làm vậy là có ý gì?”
“Thần Trầm Dữ Chi, năm nay đã qua hai mươi, trong nhà không có thê thiếp, gia tộc mấy đời trung liệt, gia thế trong sạch. Nay thần muốn xin lấy công chúa Tĩnh Gia làm thê tử. Xin Hoàng Thượng ân chuẩn!” Trầm Dữ Chi lớn tiếng nói, không ngừng lại giữa chừng.
Trong đại điện đang náo nhiệt đột nhiên trở nên yên tĩnh. Các đại thần ngồi bên dưới hai mắt nhìn nhau, không ai dám nói lời nào.
Công chúa Tĩnh Gia trời sinh tính tình bướng bỉnh, phong lưu, đã có không ít người quỳ gối dưới váy lựu của nàng. Hoàng đế lại vô cùng sủng ái công chúa, bà mối năm lần bảy lượt tới cầu thân nhưng cũng không thành.
Thậm chí cũng có tin đồn trong thâm cung rằng hoàng đế đã từng ném con trai của mấy vị trọng thần tới biên cương cũng vì cầu thân công chúa.
Trầm Dữ Chi làm vậy ở trên đại điện, chẳng phải đụng vào vảy ngược của Hoàng Đế sao?
Lý Ngang Câu nhìn nam nhân trước mặt, trong mắt lóe lên chút sát ý.
Đời này của Lý Tĩnh Gia tuyệt đối chỉ có thể ở bên cạnh hắn, ai cũng đừng mong cướp đi.
Người bên ngoài có lẽ không rõ, nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ. Trầm Dữ Chi là em trai ruột của Hoàng Hậu Trầm Khinh Chi. Ngày hôm đó, khi Trầm Dữ Chi vào cung, tình cờ nhìn thấy Đại Lý Tự khanh cười nói vui vẻ với Lý Tĩnh Gia. Khi đó chàng ta bị nàng trêu đùa vài câu, tiểu tử này không ngờ lại rơi vào trong mỹ nhân kế của Lý Tĩnh Gia.
Xem ra nha đầu kia muốn bị chỉnh đốn.
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 1: Chương 1:
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương