Lý Tĩnh Gia mở mí mắt, thản nhiên liếc mắt nhìn Trầm Dữ Chi. Sau đó được Nhược Nhi nâng đứng dậy, một tay cầm theo nửa vò rượu, bước chân mơ màng tiêu sái đi tới trước mặt Trầm Dữ Chi.
Một mùi hương thơm lạnh như sương mai truyền đến. Trầm Dữ Chi nhìn thấy chiếc áo choàng đỏ, cổ họng nghẹn lại, thân dưới có hơi khó chịu, gương mặt trở nên đỏ bừng: “Công… Công chúa.”
Lý Tĩnh Gia cười duyên một tiếng, nâng một chân dẫm lên cánh tay của Trầm Dự Chi: “Trầm công tử, giày của Tĩnh Gia rơi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói của nàng quyến rũ mê người, bàn chân trắng noãn, sáng bóng như ngọc toát lên vẻ mê hoặc. Một phần bắp chân lộ ra bên ngoài, trong lúc nói chuyện còn di ngón chân ở trên bờ vai chàng ta, trông vô cùng gợi tình.
Không một ai trong đại điện dám phát ra tiếng động. Vài vị đại thần đã nhắm hai mắt lại, vẻ mặt như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cổ Trầm Dữ Chi càng ngày càng đỏ, dưới lớp áo quan nặng nề, thân dưới đã nhô cao. Chàng ta nhẹ nhàng nắm bắp chân nàng, xoay người nhặt chiếc giày vô cùng quý giá trên mặt đất, giúp nàng đi vào cực kỳ dịu dàng.
Đột nhiên Lý Tĩnh Gia né tránh, chân hơi dùng lực đẩy chàng ta suýt ngồi trên mặt đất. Sau đó mới vừa cười vừa nói: “Trầm công tử vừa mới đạt Trạng Nguyên, ngay cả chức quan cũng chưa có, đã vội vàng cầu thân ta, có nóng vội quá hay không?”
Dứt lời, nàng nhấc chân đi về phía Đại Lý Tự khanh Nhan Thư Dĩnh, thổi một luồng khí nóng vào tai hắn ta, dịu dàng nói: “Bản công chúa ai muốn cưới thì cưới? Nhan Thư Dĩnh, ngươi nói xem.”
Nhan Thư Dĩnh là bạn cũ của Tĩnh Gia công chúa, hai người họ ngồi chung xe, uống chung trà. Thậm chí có người còn từng nhìn thấy Lý Tĩnh Gia mặc y phục của Nhan Thư Dĩnh.
Xung quanh náo loạn, ở trước mặt mọi người nói ra mấy lời như vậy làm cho không ít đại thần đen mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhan Thư Dĩnh cũng không nhận ra có gì không ổn, chậm rãi vuốt phẳng y phục màu tím rồi mới trả lời: “Trầm huynh quá nóng vội.”
Lý Tĩnh Gia để lại bầu rượu trước mặt Trầm Dữ Chi, gian xảo liếc chàng ta một cái. Sau đó nàng dùng ngón tay ngọc cầm hoa phục lên, trở về chỗ ngồi tựa lưng như không xương.
Trầm Dữ Chị bị Lý Tĩnh Gia làm cho bẽ mặt, nhưng chàng ta lại không hề tức giận. Chàng ta chậm rãi đứng dậy, kiên định nói: “Khi nào thần có một chức vị tốt, ngày trở thành Thượng thư, sẽ lấy công chúa làm thê tử.”
Lý Tĩnh Gia yêu kiều hừ một tiếng, đôi mắt phương phiêu diêu lưu chuyển: “Vậy chờ tin tốt của Trạng Nguyên.”
Trong điện trở lại vẻ náo nhiệt, chuyện vừa rồi coi như chỉ là một trò hề.
Rượu quá tam tuần, Lý Tĩnh Gia đã hơi say. Khi nàng đang muốn đứng dậy xin cáo lui, tiếng thái giám bén nhọn vang lên: “Quốc sư đại nhân xin yết kiến.”
Âm thanh kéo dài kia khiến Lý Tĩnh Gia không nhịn được nhẹ nhàng xoa lỗ tai, vô tình hướng mắt về phía cửa, ánh mắt lại bị người nọ làm cho xao động.
Một dáng người cao lớn tiến vào trong đại điện. Người còn chưa tới, khí thế đã khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
Bóng người tiến đến dần, chỉ thấy tăng nhân mặc áo cà sa màu đen mạ vàng, tiên hạc đính trên áo. Y mặt mũi xuất chúng, mắt mắt hoàn toàn thanh tịnh, môi mỏng nhếch lên, mũi cao thẳng, con mắt đen như nhìn thấu tới đáy, không hợp với thế tục ồn ào.
“Dung Thanh bái kiến Thánh Thượng.” Nam tử kia hơi cúi đầu, vẫn chưa dùng tới lễ nghi thần tử.
Dung Thanh là một trong những người đứng đầu của Kim Thiền Tự, là đệ tử duy nhất của Thượng tọa Quảng Nguyên.
Sau khi Thượng tọa Quảng Nguyên viên tịch, Dung Thanh thay thế tiếp quản các công việc trong chùa thay ông.
Tổ tiên của vương triều Lý Tống chiến đấu trong biển máu, giành được ngôi vị, mà Kim Thiền Tự ban đầu là ngôi chùa của hoàng thất. Theo thời gian qua đi, người ta đồn bên trong Thiền Tự có thánh dụ của tổ tiên vương triều Lý Tống. Nếu không chịu nổi vị đế vương này, thì chúng đại thần có thể liên hợp đồng ý cho người này thoái vị.
Hơn nữa Trụ trì nhiều lần tham gia nghị sự, có thể gọi là quyền thần, ai mà không sợ.
Bên dưới đông đúc bỗng nhiên yên tĩnh, gương mặt lộ vẻ tôn sùng, không ai dám lộ vẻ hời hợt.
Từ trên long ỷ, Lý Ngang Câu đứng dậy bước xuống thềm ngọc, nâng Dung Thanh dậy: "Dung Thanh đại sư không cần đa lễ, mau ngồi."
Vẻ mặt Dung Thanh vẫn thản nhiên như trước, giọng điệu bình thản, như núi Tuyết Liên: "Dung Thanh là người trong cửa Phật, không tiện ở lâu. Lần này tới chỉ vì mang xá lợi tử của sư tôn tới trong tông miếu để thờ cúng."
Dứt lời, một tiểu hòa thượng khác đầu bóng lưỡng mang một chiếc hộp gỗ đàn hoa sen cung kính để lên trên.
Tiểu An Tử hiểu ý, hai tay nâng lên.
Không đợi Lý Ngang Câu nói thêm, Dung Thanh đã cất tiếng: "Dung Thanh cáo lui."
Nam nhân bình thản quay người vững bước rời đi.
Sắc mặt Lý Ngang Câu không thay đổi đi lên long ỷ, nói: "Chư vị ái khanh cứ tiếp tục vui vẻ.”
Trong điện lại trở nên ồn ào một lần nữa, ca múa đàn sáo lại đánh lên.
Đôi mắt phương của Lý Tĩnh Gia nhìn theo cửa, như muốn đuổi theo hình bóng Dung Thanh đang đi ra ngoài
Nhược Nhi đi theo Lý Tĩnh Gia nhiều năm, hiểu rất rõ tâm ý của nàng. Chỉ dùng một đôi đũa ngọc gắp cho nàng một khối bánh phù dung: "Dung Thanh đại sư là người nhà Phật, không thích hợp với thế tục."
Lý Tĩnh Gia không nhìn nữa. Móng tay trên tay ngọc đảo qua miếng bánh phù dung, ánh mắt tối lại: "Dung Thanh đại sư…"
Chỉ thấy miếng bánh phù dung kia bị chọc một cái lỗ nhỏ. Giọng nói của Lý Tĩnh Gia mềm mại kèm theo chút thâm ý: "Không cần biết y là hoà thượng hay không, cũng chỉ giống nam nhân trần tục thôi."
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 2: Chương 2:
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương