lộ ra ngoài. Dung Thanh dùng tay nâng cơ thể nàng lên hướng về phía trước, vùi đầu chiếm hữu liếm xuống xương quai xanh của nàng. Trên đôi ngực mềm đang dồn dập phập phồng, cố ý dùng chóp mũi không ngừng cọ lên đầu vú.
“Ừm…”
Lý Tĩnh Gia bị kích thích rơi lệ, ý thức bản thân phát ra âm thanh kỳ quái, nàng lập tức đỏ mặt ngậm miệng lại. Nhưng Dung Thanh lại cười nhẹ hai tiếng, há miệng ngậm lấy bầu ngực, một bên liếm láp, một bên gặm cắn, giống như đang ăn một món ngon nào đấy.
Chiếc lưỡi linh hoạt vòng quanh hơn nữa bộ ngực non mềm, lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mơn trớn lên đầu ngực cao ngất. Một hồi kết hợp giữa miệng và lưỡi khiến hai mắt Lý Tĩnh Gia có chút mê ly, hai chân quấn bên hông cũng thả lỏng đôi chút.
“Công chúa tự mình nâng đi.” Giọng nói của hắn bỗng nhiên vang lên, khiến gương mặt động tình của Lý Tĩnh Gia lại hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nàng chưa bao giờ biết, Dung Thanh lại có mặt này!
Lý Tĩnh Gia tất nhiên là không nghe theo, đêm tân hôn để Dung Thanh xông tới đã là sai lầm to lớn, không thể phạm thêm lỗi lầm nào nữa. Nàng vươn tay xô hắn ra.
“Dung Thanh! Ta nhất định sẽ trả những gì đã nợ ngươi, ngươi hãy đi trước đi!”
Dung Thanh dường như không nghe thấy, bàn tay to nâng lấy bờ mông cao vút buông lỏng, thân thể nàng liền trượt xuống vài phần, bức bình phong bị đè nặng cũng có chút buông lỏng.
“Ta còn phải đỡ người công chúa, nếu ta tự làm, chỉ sợ công chúa sẽ ngã.”
Trái tim Lý Tĩnh Gia đập nhanh. Bức bình phong phía sau lung lay sắp đổ, nàng cắn chặt răng, dưới ánh mắt áp bách của y, chỉ có thể xoay đầu, dùng hai tay ôm lấy bộ ngực mình.
Trưởng công chúa đã từng ở trên người nam nhân mà dùng hết tất cả thủ đoạn để câu dẫn y. Giờ phút này lại như biến thành một con mèo nhỏ rụt rè, nhút nhát.
Bọn họ nói không sai, không nên tới gần người nam nhân này…
Nhưng giờ phút này hối hận cũng đã muộn!
Cánh tay của Dung Thanh lại siết chặt, cảm giác mất trọng lượng cuối cùng cũng biến mất, nhưng đầu lưỡi lần nữa cuốn lấy đầu ngực.
Cánh tay của nàng run lên, ngược lại vì hành động mút lấy đôi gò bồng đảo của y mà thêm vài phần tình thú. Y vừa kéo vừa cắn, giống như đứa trẻ ăn sữa. Khi Lý Tĩnh Gia khẽ kêu đau, y trở nên vô cùng nhẹ nhàng, làm cả bộ ngực đều đỏ lên.
“Công chúa? Người ngủ rồi sao?” Vào lúc này, bên ngoài phòng truyền đến giọng nói của A Hoan, Lý Tĩnh Gia cả người cứng đờ, bàn tay to lớn đang nâng ngực sữa phấn nộn bỗng buông lỏng, hai cánh hoa rũ xuống, khiến cho đầu ngực đang bị ngậm mà rũ xuống.
“Tê…”
Nàng khẽ kêu đau, đẩy đầu Dung Thanh. Nam nhân đang chôn trong đôi gò bồng đào của nàng, hít một hơi thật sâu: “Là người của Trầm Dữ Chi phái đến?”
Lý Tĩnh Gia không biết nên trả lời thế nào. Đang trong cơn mờ mịt, nàng thấy trong hai mắt Dung Thanh là sự nghiền ngẫm cùng tức giận.
Y bỗng ôm lấy nàng bước ra khỏi tấm bình phong, thân thể dựa vào cửa phát ra một tiếng “Đông”.
“Công chúa?” Người bên ngoài lại kêu lên một tiếng. Lần này trong giọng nói còn mang theo chút lo lắng.
“Người không sao chứ?”
Hai người cách nhau một cánh cửa, giọng nói của A Hoan từ khe cửa truyền vào. Lý Tĩnh Gia đang muốn há miệng nói chuyện lại bị y cắn lên đầu ngực.
Lúc này so bất cứ lần nào đều tàn nhẫn hơn, bàn tay to nắm lấy bầu ngực để lộ đầu ngực cứng rắn và sưng đỏ. Đầu lưỡi linh hoạt của y cuốn nhũ đầu ngực của nàng vừa ngậm vừa phun, vừa liếm mút vừa đâm thọc, phát ra âm thanh thanh thuý “Tấm tắc”.
A hoan thấy Lý Tĩnh Gia chậm chạp không trả lời, bèn nhẹ nhàng đẩy cửa. Nhưng vừa đẩy ra một khe hở lại bị người bên trong dùng lực ấn ngược lại.
A Hoan bỗng biến sắc, nàng hình như vừa thấy một góc áo màu đen?
Nhưng không phải công chúa đang mặc hỉ phục sao?
“Công chúa! Công chúa?”
Lý Tĩnh Gia biết nếu mình không lên tiếng, A Hoan sẽ gọi người đến, nàng há miệng thở dốc, nỗ lực ổn định giọng nói.
“Ta… Ta không có việc gì, chỉ có chút mệt nhọc, ngày mai còn muốn dậy sớm, tê…”
Nghe được hai chữ dậy sớm, Dung Thanh hung hăng cắn mạnh vào quầng ngực, Lý Tĩnh Gia lại lần nữa hô đau.
“Công chúa! Người làm sao vậy?”
“Không có việc gì, ta không cẩn thận bị va phải thôi.”
Nàng không biết y lại phát điên cái gì, nàng cong thân người né tránh chiếc miệng đang đuổi theo kia.
“Đúng không… Nhưng…” A Hoan lại nói. Lý Tĩnh Gia đã không còn tâm trạng mà trả lời A Hoan, nàng bị y chọc đến cả người khô nóng.
“Ta đã nói không có gì là không có gì, mau trở về đi!”
Thấy chủ tử đã nổi giận, lúc này A Hoan mới ngậm miệng. Nàng ta hướng về phía cửa hành lễ, lui ba bước mới quay đầu trở về.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, Lý Tĩnh Gia lúc này mới thở ra một hơi, không nghĩ tới tất cả động tác đều bị y nhìn thấy, bên tai truyền đến một luồng hơi nóng: “Xem ra công chúa rất để tâm Trầm Dữ Chi.”