Cơ thể tách ra khỏi cánh cửa lạnh lẽo. Khi định thần lại, Lý Tĩnh Gia đã bị đặt trên chiếc chăn rực rỡ, đôi chân tinh tế trắng nõn như ẩn như hiện dưới lớp áo bào màu đỏ. Trước ngực lộ ra một mảng lớn cảnh xuân mê người dưới ánh nến.
Bộ hôn phục bị cố tình xé nát kia vẫn mặc trên người nàng như lộ như không, trượt xuống khỏi vai, dừng ở chỗ lễ thành thân.
Lễ thành thân… Lễ thành thân
Đêm tân hôn, y phục của nương tử được chính tân lang tháo xuống, sau đó làm chuyện phòng the thì sẽ có một cuộc sống phu thê hạnh phúc mỹ mãn.
Bàn tay to lớn mang theo vết chai mỏng gấp gáp trượt lên đùi, vuốt ve từng tấc da thịt non mịn của nàng. Lý Tĩnh Gia nhịn không được lùi lại về phía sau, nhưng lại bị y kiềm chế không thể động đậy.
“Dung Thanh…”
Nàng khẽ mở miệng, xen lẫn trong đó hàm ý khẩn cầu chưa bao giờ có.
Ngàn vạn lần không nghĩ đến, điều này chỉ làm nam nhân càng thêm tức giận. Vốn dĩ bàn tay to lớn đang nhào nặng dưới đùi liền trực tiếp ấn vào châu hạch đã một tháng chưa được hoan ái.
“Công chúa cầu xin ta vì Trầm Dữ Chi?”
Ngón tay hung hăng chọc vào huyệt động mà nhào nặng, Lý Tĩnh Gia làm sao có thể chống đỡ?
Các ngón tay tinh tế vì dùng sức nắm chặt lấy chăn bông mà trở nên trắng bệch, thân thể hơi ửng đỏ, mông nhỏ co rút lại run rẩy.
“Cầu xin cũng vô dụng.”
Giọng nói lạnh lùng cất lên, đánh bay tia hy vọng cuối cùng của Lý Tĩnh Gia.
Ngón tay đang trêu chọc châu hạch men theo khe hẹp của huyệt động mà trượt vào. Đến khi toàn bộ cửa hoa huyệt đều bị nhiễm ướt bởi mật dịch, ngón tay chậm rãi không nhịn được mà đẩy mạnh vào trong hoa huyệt.
Lòng bàn tay bên trong vách thịt bắt đầu đào móc. Cảm nhận được bên trong huyệt động một mảnh mềm mại, chặt chẽ. Dâm thủy theo sự đưa đẩy của ngón tay mà tràn ra “Phập phù, phập phù” rơi xuống chiếc chăn lụa màu đỏ, khiến nó trở nên càng rực rỡ, càng kiều diễm.
Lý Tĩnh Gia đã lâu không bị đối xử như vậy, thân thể càng thêm mẫn cảm. Qua vài lần bên trong huyệt động bắt đầu mềm mại, từng đợt từng đợt nhỏ khoái cảm kéo đến hóa thành nước mắt theo khóe mắt mà chảy xuống.
Y đặt môi mỏng dán lên mắt phượng, hôn hàng lông mi cong vút liếm sạch những giọt nước mắt của nàng vừa ôn nhu lại vừa cường thế.
Đầu lưỡi bắt đầu vuốt ve trên cánh môi nàng, nhưng chỉ sau đôi ba lần gặm nhấm đã dò xét tiến vào.
Sức lực của nàng sớm đã bị rút sạch, tùy ý để Dung Thanh làm loạn, cánh tay như ngọc đang nắm chặt lấy đệm cũng bị hắn chộp lấy choàng qua cổ.
Huyệt nhỏ bắt đầu co bóp dữ dội, một chút lại một chút co rút mà hút lấy. Ngón tay Dung Thanh hơi mỏi, y biết, Lý Tĩnh Gia sắp tới rồi.
Y bắt đầu nhào nặn châu hạch, người dưới thân đột nhiên uốn cong thắt lưng, há miệng bắt đầu thở dốc. Động tác của y lại càng thêm nhanh hơn, đôi cánh tay mảnh khảnh đang choàng trên cổ hắn bất chợt ghì chặt, lúc hơi thở đang dồn dập bỗng một luồng chất lỏng phun ra ngoài.
Dung Thanh cứ ôm nàng như vậy, nhẹ nhàng hôn lên thái dương, ôn nhu nói: “Tĩnh Gia cũng phải cho ta chút thù lao…”
Nói xong, lại dùng cánh môi mơn trớn chóp mũi của nàng.
“Giúp ta cởi y phục.”
Nghe được lời này, mắt phượng của Lý Tĩnh Gia lóe lên một chút thanh minh, khó chịu xoay đầu đi, không thèm để ý đến y.
Nhưng Dung Thanh lại bắt lấy tay nàng, tràng hạt móc trên áo cà sa, xoạch một tiếng bị tháo ra. Y phục màu đen rơi xuống, y lại hôn lên vành tai tinh tế của nàng.
“Lúc trước khi nàng câu dẫn ta, không phải là dáng vẻ này.”
Lý Tĩnh Gia bị lời này làm cho vừa thẹn lại vừa bực. Nàng giãy giụa muốn rút tay ra khỏi bàn tay y lại nhận thấy sức lực của hai người thật sự quá cách biệt.
Nàng hít sâu một hơi, đột nhiên cười nói: “Dung Thanh đại sư thích cùng thê tử của người khác phát sinh quan hệ như vậy sao? Khẩu vị cũng thật đặc biệt.”
Nàng luôn thích lấy ngôn ngữ làm móng vuốt của mình, có thể cào bị thương người khác hết lần này đến lần khác.
Dung Thanh siết chặt tay nàng, không giải thích mà dẫn dắt nàng cởi bỏ lớp y phục cuối cùng của mình.
Bộ dáng của y trở nên trần trụi, không mảnh vải che người, thân hình mạnh mẽ cứ thế lộ ra trong không khí, cứ thế lộ trước mắt Lý Tĩnh Gia.
Y nghiêng người nằm rạp lên người nàng, dù cách ba lớp y phục vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng truyền từ lồng ngực rắn chắc kia.
Gậy thịt cứng rắn ở giữa hai chân nàng mà cọ xát, dán lên khe huyệt của nàng
Hai người nằm song song hít một hơi, nhưng Lý Tĩnh Gia vẫn ngoan cố, hai tròng mắt ngập tràn ánh lửa, vặn mông nhỏ không cho hành động hắn thực hiện được.
Mật dịch theo hành động của nàng bị ép tràn ra ngoài liên tục. Quy đầu của gậy thịt bị nhiễm ướt một màu đen đen óng. Côn thịt to lớn men theo hướng chảy dịch mật mà đâm vào.
Dường như có một cái miệng nhỏ háu ăn ẩn trong nơi mềm mại kia. Bên trọng miệng nhỏ không ngừng liếm mút, đầy mời gọi.
“Tĩnh Gia không thích, nhưng nó rất thích.”
Gậy thịt tách hai mép âm môi mềm mại, gậy thịt to lớn cứng rắn dán lên vách thịt, từ từ đẩy mạnh. Lý Tĩnh Gia cảm nhận được vật thể đang lấp đầy chính mình căng đến tràn đầy, dâm dịch không chịu khống chế liền chảy ra.
Dung Thanh đẩy vào trong đến khi chạm tới tầng mỏng manh kia. Lý Tĩnh Gia đột nhiên bắt lấy cổ tay của y, nhưng y lại chế trụ tay nàng ấn xuống giường.
Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần dục vọng truyền đến: “Tĩnh Gia e là không biết, đất Bắc có nạn trộm cướp làm loạn, phụ thân Trầm Dữ Chi tuổi tác đã cao, đã sớm không thể ra chiến trường.”
“Trầm Dữ Chi bị phong làm An Bắc Hầu, An Bắc An Bắc… Ý Nghĩa trong đó, mọi người đều biết.”
“Nếu phò mã trên chiến trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trong vòng ba năm công chúa không thể tái giá, Tĩnh Gia sẽ không thể… Ngươi thật sự cho rằng Lý Ngang Câu sẽ thả ngươi đi?”
·······················
Thật ra từ đầu Dung Thanh đều biết tất cả, nhưng vẫn đâm đầu vào.
Còn có, Lý Ngang Câu chính là người điên, tình nguyện cùng Tĩnh Gia cùng nhau xuống địa ngục, cũng không thả nàng đi như thế.