Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 947: Giữa anh và em cần gì phải đánh răng
Sáng sớm hôm đó, trời vừa hứng sáng, Cố Thành Kiêu vẫn chưa đi l3àm, Lâm Thiển lười nhác vùi mình trong chăn, hai người tán gẫu 2một lát.
Lúc vừa nghe Lâm Thiển muốn ra sân bay đón Lâm5 Duy Nhất, Cố Thành Kiêu bắt đầu không yên tâm.
“Em đi 4đón?” Cố Thành Kiêu ôm lấy cánh tay cô, không cho cô rời giường0: “Em chắc rằng em đi đón thì cô ta sẽ ngồi xe em sao? Đừng đi một chuyến uổng công.” Lâm Thiển cũng bất đắc dĩ: “Vậy phải làm sao đây? Bây giờ em đang cầu xin nó mà.” “Ba em có nói gì đâu, em cần gì phải đi cầu xin cô ta?” “Không phải cầu xin, em chỉ muốn làm chút chuyện vì ba thôi.
Bề ngoài ba em giả vờ không sao, nhưng nghĩ lại, con của mình không muốn nhận mình, chẳng lẽ ba không buồn sao? Ai vướng vào chuyện này cũng khó chịu cả, đúng không? Tất nhiên, nếu Lâm Duy Nhất có gì quá đáng, em sẽ không hùa theo nó.
Em nắm chắc tâm lý mà.” Cố Thành Kiêu kiến quyết xoay đầu cổ qua, hai người nhìn nhau.
Anh nói trịnh trọng một cách lạ thường: “Anh thấy, người chưa nhận ra là em, chứ không phải ba em.” “Dù sao em cũng biết chuyến bay của nó, không thử sao biết?” “Có tỷ lệ thành công thì mới có khả năng thành công.
Đến cả ba em mà Lâm Duy Nhất còn không nhận, vậy cô ta sẽ càng không nhận em.
Em cần gì phải làm chuyện mà tỷ lệ thành công bằng 0? Thiển Thiển, đây không giống tác phong của em.” Lâm Thiển biết, Cố Thành Kiêu đang lo lắng cho cô.
“Em chỉ có một mình, vừa phải lo cho già lẫn trẻ trong nhà họ Cố, còn phải lo cho mấy người lớn bên nhà họ Hà.
Bây giờ lại phải gánh luôn cả chuyện của ba em, còn công ty của em nữa, em không mệt sao?” “Thứ quan trọng nhất trong công ty không phải bà chủ, mà là nhân viên.
Bọn họ đều rất chân thành, em rất yên tâm.
Ở nhà có ba mẹ anh với mấy người giúp việc và tài xế rồi.
Mẹ anh chăm sóc Nam Nam và Bắc Bắc rất chu đáo, em không cần phải phí sức gì cả.
Tình trạng của mẹ em rất lạc quan, hai ông bà ngoại đều khỏe mạnh, em cần gì phải bận tâm nữa.” “Chỉ có ba em, già rồi mà vẫn xa vợ con, một mình trơ trọi, em thật sự không yên tâm.
Trước đây ông ấy liều mạng làm việc, quanh năm suốt tháng bôn ba ở nước ngoài, không phải là để nâng cao khả năng của bản thân hay sao? Hiện giờ ông ấy chủ động gánh trách nhiệm chăm sóc mẹ em, một là muốn chuộc tội, hai là muốn giảm bớt gánh nặng cho em.
Ông ấy đã có tuổi rồi, lại còn phải suy nghĩ mọi chuyện cho em, lẽ nào em không nên làm chút gì đó cho ông ấy sao?” “Lâm Duy Nhất cũng là em gái em, cùng lắm thì bị nó giễu cợt mấy câu, vậy thì đã sao? Nói trắng ra, nó tự làm tự chịu là đáng đời, nhưng nghĩ lại, mẹ nó vào tù, danh dự đều mất sạch, ba nó lại cắt đứt quan hệ với nhà họ Dung, đột nhiên không còn cha mẹ bên cạnh, ít nhiều gì cũng sẽ tự kiểm điểm lại bản thân.”
“Có lẽ...
trong lòng nó cũng muốn nhận lại ba, chẳng qua là ngại áp lực từ dòng họ hoặc vấn để mặt mũi, thế nên không dám bước xuống cái thang này thôi.
Nếu vậy, hãy để em làm người bắc cầu, dù chỉ là một bữa tối, dù chỉ để họ gặp mặt tâm sự chuyện gia đình, em nghĩ ba cũng sẽ rất vui.” Cố Thành Kiêu cực kì không muốn cô ra sân bay đón Lâm Duy Nhất.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt chân thành của cô, nghe được lời diễn thuyết cảm động, anh thấy mình chẳng có lý do gì để ngăn cản lòng hiếu thảo của cô nữa.
Anh chẳng nói gì, chỉ vòng tay ôm chặt cô vào lòng.
Sắc trời bên ngoài càng lúc càng sáng, Cố Thành Kiêu áp đến gần cô, thủ thỉ bên tai cô bằng giọng trầm khàn: “Sao anh lại yêu em đến thế nhỉ?” Lâm Thiển hiểu ý, cười: “Anh yêu em không phải là chuyện đương nhiên sao? Chẳng lẽ anh còn muốn yêu người khác?” “Chỉ yêu em thôi, trong lòng anh không có người nào có thể sánh với em.” Ai cũng thích nghe lời ngon ngọt, Lâm Thiển cũng vậy.
Có điều, hai người là vợ chồng lâu năm rồi mà anh còn nói những lời này, mục đích quá rõ ràng.
Cô ghét bỏ đẩy cái miệng đang sáp lại gần của anh ra: “Sáng sớm còn chưa đánh răng, anh muốn làm gì đây?” “Anh không để ý.”
“Em để ý.”
Cố Thành Kiêu ôm lấy thắt lưng mảnh mai của cô, bấm mạnh: “Giữa anh và em cần gì phải đánh răng.” Lâm Thiển thật sự không chịu nổi, nằm trong chăn cười khanh khách, vừa cười vừa chống lại bàn tay của anh, nhưng rõ ràng phản kháng của cô đều hoàn toàn phí công.
“Này, nếu anh không rời giường là sẽ trễ giờ làm đấy.” Lâm Thiển chợt nhắc nhở.
Cố Thành Kiêu lấy tay bịt miệng cô lại: “Đừng nói nhảm, cứ làm thôi.” “...
Cố Thành Kiêu, anh thật thô bỉ.” “Mới thể này mà đã là thô bỉ á? Thô bỉ còn ở phía sau cơ.” “...
Cứu mạng.” Cố Thành Kiêu cười nhếch mép, bắt đầu phối hợp diễn kịch với cô, hạ giọng, nói bằng giọng ồm ồm: “ở địa bàn của ta, ngươi có la rách cổ cũng không ai tới cứu đâu.” Lâm Thiển buồn cười, duỗi thẳng hai chân, hai tay co quắp, rất giống dáng vẻ cam tâm tình nguyện anh dũng hi sinh một cách bi tráng: “Vậy hãy để mưa to gió lớn nổi lên mạnh hơn nữa đi.” Cố Thành Kiêu bị cô chọc cười, nhéo má cô, vừa cười vừa nghiêm túc cẩn thận dặn dò cô: “Có chuyện gì là phải gọi cho anh bất cứ lúc nào, bất cứ lúc nào, nghe rõ chưa?” “Nghe rồi.” “Còn nữa, anh không muốn em bị khinh thường, càng không muốn em chịu ấm ức, nhất là với loại người như Lâm Duy Nhất.” “Biết rồi, biết rồi.”
“Bảo Trương Khai và Lý Bất Ngữ đi chung với em cho an toàn.” Lâm Thiển chẳng thể chịu nổi cái miệng lải nhải dài dòng này của anh, bèn bắt chước giọng điệu của anh, khí phách nói: “Đừng nói nhảm nữa, làm nhanh đi!” “...” Cố Thành Kiêu cạn lời, “Được, tới đây.”
Cảnh tượng ở sân bay ban ngày lúc nào cũng rất hối hả.
Hai mươi phút trước, Lâm Thiển đã đến cửa sân bay đón người.
Cô vừa nhìn đồng hồ vừa chờ, càng sắp đến giờ thì càng nôn nóng.
Trên màn hình lớn hiển thị chuyến bay của Lâm Duy Nhất sắp sửa hạ cánh, cộng thời gian máy bay trượt trên đường bằng và thời gian lấy hành lý thì chưa đầy mười phút nữa, chắc chắn Lâm Duy Nhất sẽ đi ra.
Lâm Thiển nhìn chằm chằm vào cửa sân bay không chớp mắt, trong lòng đã chuẩn bị sẵn mấy câu giải thích, chỉ chờ Lâm Duy Nhất đi ra nữa thôi.
“Chị dâu, đừng sốt ruột, cô ta sẽ ra nhanh thôi.” Lý Bất Ngữ đứng bên cạnh nhắc nhở, xem ra đúng là Lâm Thiển đã quá khẩn trương.
Vừa gật đầu, Lâm Thiển đã thấy một cô gái xinh đẹp, ăn mặc hợp mốt đẩy xe hành lý xuất hiện ở ngã rẽ.
Cô gái đội mũ rơm, vành mũ to che hết gương mặt cô ta.
Có điều, chỉ cần nhìn dáng người, Lâm Thiển cũng có thể nhận định cô ta chính là Lâm Duy Nhất.
So với diện mạo, vóc người xinh đẹp của Lâm Duy Nhất càng nổi bật hơn.
Đường cong cân đối, tay chân thon dài, da mặt trắng trẻo căng bóng, cơ thể chẳng có tí thịt thừa nào.
Lâm Thiển đến đón, vững vàng đi về phía cô ta.
Lâm Duy Nhất đẩy xe hành lý, hành trình kéo dài năm ngày bốn đêm.
Cô ta mang theo hai cái vali 90 cm, ai không biết còn tưởng cô ta dọn nhà.
Vì vali rất nặng, mặc dù có xe đẩy nhưng trông cô ta cũng rất tốn sức.
Thế là Lâm Thiển và Lý Bất Ngữ lập tức bước đến hỗ trợ.
“Duy Nhất, để bọn chị đẩy cho.” Lâm Duy Nhất cầu còn không được.
Cô ta buông tay, hoàn toàn không từ chối.
Dưới chiếc mũ rộng vành, cô ta còn đeo một cặp kính mát, trông rất có khí thế, giống như trời sinh đã có hai con hầu lẽo đẽo theo sau phục vụ cô ta bất cứ lúc nào vậy.
Lúc vừa nghe Lâm Thiển muốn ra sân bay đón Lâm5 Duy Nhất, Cố Thành Kiêu bắt đầu không yên tâm.
“Em đi 4đón?” Cố Thành Kiêu ôm lấy cánh tay cô, không cho cô rời giường0: “Em chắc rằng em đi đón thì cô ta sẽ ngồi xe em sao? Đừng đi một chuyến uổng công.” Lâm Thiển cũng bất đắc dĩ: “Vậy phải làm sao đây? Bây giờ em đang cầu xin nó mà.” “Ba em có nói gì đâu, em cần gì phải đi cầu xin cô ta?” “Không phải cầu xin, em chỉ muốn làm chút chuyện vì ba thôi.
Bề ngoài ba em giả vờ không sao, nhưng nghĩ lại, con của mình không muốn nhận mình, chẳng lẽ ba không buồn sao? Ai vướng vào chuyện này cũng khó chịu cả, đúng không? Tất nhiên, nếu Lâm Duy Nhất có gì quá đáng, em sẽ không hùa theo nó.
Em nắm chắc tâm lý mà.” Cố Thành Kiêu kiến quyết xoay đầu cổ qua, hai người nhìn nhau.
Anh nói trịnh trọng một cách lạ thường: “Anh thấy, người chưa nhận ra là em, chứ không phải ba em.” “Dù sao em cũng biết chuyến bay của nó, không thử sao biết?” “Có tỷ lệ thành công thì mới có khả năng thành công.
Đến cả ba em mà Lâm Duy Nhất còn không nhận, vậy cô ta sẽ càng không nhận em.
Em cần gì phải làm chuyện mà tỷ lệ thành công bằng 0? Thiển Thiển, đây không giống tác phong của em.” Lâm Thiển biết, Cố Thành Kiêu đang lo lắng cho cô.
“Em chỉ có một mình, vừa phải lo cho già lẫn trẻ trong nhà họ Cố, còn phải lo cho mấy người lớn bên nhà họ Hà.
Bây giờ lại phải gánh luôn cả chuyện của ba em, còn công ty của em nữa, em không mệt sao?” “Thứ quan trọng nhất trong công ty không phải bà chủ, mà là nhân viên.
Bọn họ đều rất chân thành, em rất yên tâm.
Ở nhà có ba mẹ anh với mấy người giúp việc và tài xế rồi.
Mẹ anh chăm sóc Nam Nam và Bắc Bắc rất chu đáo, em không cần phải phí sức gì cả.
Tình trạng của mẹ em rất lạc quan, hai ông bà ngoại đều khỏe mạnh, em cần gì phải bận tâm nữa.” “Chỉ có ba em, già rồi mà vẫn xa vợ con, một mình trơ trọi, em thật sự không yên tâm.
Trước đây ông ấy liều mạng làm việc, quanh năm suốt tháng bôn ba ở nước ngoài, không phải là để nâng cao khả năng của bản thân hay sao? Hiện giờ ông ấy chủ động gánh trách nhiệm chăm sóc mẹ em, một là muốn chuộc tội, hai là muốn giảm bớt gánh nặng cho em.
Ông ấy đã có tuổi rồi, lại còn phải suy nghĩ mọi chuyện cho em, lẽ nào em không nên làm chút gì đó cho ông ấy sao?” “Lâm Duy Nhất cũng là em gái em, cùng lắm thì bị nó giễu cợt mấy câu, vậy thì đã sao? Nói trắng ra, nó tự làm tự chịu là đáng đời, nhưng nghĩ lại, mẹ nó vào tù, danh dự đều mất sạch, ba nó lại cắt đứt quan hệ với nhà họ Dung, đột nhiên không còn cha mẹ bên cạnh, ít nhiều gì cũng sẽ tự kiểm điểm lại bản thân.”
“Có lẽ...
trong lòng nó cũng muốn nhận lại ba, chẳng qua là ngại áp lực từ dòng họ hoặc vấn để mặt mũi, thế nên không dám bước xuống cái thang này thôi.
Nếu vậy, hãy để em làm người bắc cầu, dù chỉ là một bữa tối, dù chỉ để họ gặp mặt tâm sự chuyện gia đình, em nghĩ ba cũng sẽ rất vui.” Cố Thành Kiêu cực kì không muốn cô ra sân bay đón Lâm Duy Nhất.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt chân thành của cô, nghe được lời diễn thuyết cảm động, anh thấy mình chẳng có lý do gì để ngăn cản lòng hiếu thảo của cô nữa.
Anh chẳng nói gì, chỉ vòng tay ôm chặt cô vào lòng.
Sắc trời bên ngoài càng lúc càng sáng, Cố Thành Kiêu áp đến gần cô, thủ thỉ bên tai cô bằng giọng trầm khàn: “Sao anh lại yêu em đến thế nhỉ?” Lâm Thiển hiểu ý, cười: “Anh yêu em không phải là chuyện đương nhiên sao? Chẳng lẽ anh còn muốn yêu người khác?” “Chỉ yêu em thôi, trong lòng anh không có người nào có thể sánh với em.” Ai cũng thích nghe lời ngon ngọt, Lâm Thiển cũng vậy.
Có điều, hai người là vợ chồng lâu năm rồi mà anh còn nói những lời này, mục đích quá rõ ràng.
Cô ghét bỏ đẩy cái miệng đang sáp lại gần của anh ra: “Sáng sớm còn chưa đánh răng, anh muốn làm gì đây?” “Anh không để ý.”
“Em để ý.”
Cố Thành Kiêu ôm lấy thắt lưng mảnh mai của cô, bấm mạnh: “Giữa anh và em cần gì phải đánh răng.” Lâm Thiển thật sự không chịu nổi, nằm trong chăn cười khanh khách, vừa cười vừa chống lại bàn tay của anh, nhưng rõ ràng phản kháng của cô đều hoàn toàn phí công.
“Này, nếu anh không rời giường là sẽ trễ giờ làm đấy.” Lâm Thiển chợt nhắc nhở.
Cố Thành Kiêu lấy tay bịt miệng cô lại: “Đừng nói nhảm, cứ làm thôi.” “...
Cố Thành Kiêu, anh thật thô bỉ.” “Mới thể này mà đã là thô bỉ á? Thô bỉ còn ở phía sau cơ.” “...
Cứu mạng.” Cố Thành Kiêu cười nhếch mép, bắt đầu phối hợp diễn kịch với cô, hạ giọng, nói bằng giọng ồm ồm: “ở địa bàn của ta, ngươi có la rách cổ cũng không ai tới cứu đâu.” Lâm Thiển buồn cười, duỗi thẳng hai chân, hai tay co quắp, rất giống dáng vẻ cam tâm tình nguyện anh dũng hi sinh một cách bi tráng: “Vậy hãy để mưa to gió lớn nổi lên mạnh hơn nữa đi.” Cố Thành Kiêu bị cô chọc cười, nhéo má cô, vừa cười vừa nghiêm túc cẩn thận dặn dò cô: “Có chuyện gì là phải gọi cho anh bất cứ lúc nào, bất cứ lúc nào, nghe rõ chưa?” “Nghe rồi.” “Còn nữa, anh không muốn em bị khinh thường, càng không muốn em chịu ấm ức, nhất là với loại người như Lâm Duy Nhất.” “Biết rồi, biết rồi.”
“Bảo Trương Khai và Lý Bất Ngữ đi chung với em cho an toàn.” Lâm Thiển chẳng thể chịu nổi cái miệng lải nhải dài dòng này của anh, bèn bắt chước giọng điệu của anh, khí phách nói: “Đừng nói nhảm nữa, làm nhanh đi!” “...” Cố Thành Kiêu cạn lời, “Được, tới đây.”
Cảnh tượng ở sân bay ban ngày lúc nào cũng rất hối hả.
Hai mươi phút trước, Lâm Thiển đã đến cửa sân bay đón người.
Cô vừa nhìn đồng hồ vừa chờ, càng sắp đến giờ thì càng nôn nóng.
Trên màn hình lớn hiển thị chuyến bay của Lâm Duy Nhất sắp sửa hạ cánh, cộng thời gian máy bay trượt trên đường bằng và thời gian lấy hành lý thì chưa đầy mười phút nữa, chắc chắn Lâm Duy Nhất sẽ đi ra.
Lâm Thiển nhìn chằm chằm vào cửa sân bay không chớp mắt, trong lòng đã chuẩn bị sẵn mấy câu giải thích, chỉ chờ Lâm Duy Nhất đi ra nữa thôi.
“Chị dâu, đừng sốt ruột, cô ta sẽ ra nhanh thôi.” Lý Bất Ngữ đứng bên cạnh nhắc nhở, xem ra đúng là Lâm Thiển đã quá khẩn trương.
Vừa gật đầu, Lâm Thiển đã thấy một cô gái xinh đẹp, ăn mặc hợp mốt đẩy xe hành lý xuất hiện ở ngã rẽ.
Cô gái đội mũ rơm, vành mũ to che hết gương mặt cô ta.
Có điều, chỉ cần nhìn dáng người, Lâm Thiển cũng có thể nhận định cô ta chính là Lâm Duy Nhất.
So với diện mạo, vóc người xinh đẹp của Lâm Duy Nhất càng nổi bật hơn.
Đường cong cân đối, tay chân thon dài, da mặt trắng trẻo căng bóng, cơ thể chẳng có tí thịt thừa nào.
Lâm Thiển đến đón, vững vàng đi về phía cô ta.
Lâm Duy Nhất đẩy xe hành lý, hành trình kéo dài năm ngày bốn đêm.
Cô ta mang theo hai cái vali 90 cm, ai không biết còn tưởng cô ta dọn nhà.
Vì vali rất nặng, mặc dù có xe đẩy nhưng trông cô ta cũng rất tốn sức.
Thế là Lâm Thiển và Lý Bất Ngữ lập tức bước đến hỗ trợ.
“Duy Nhất, để bọn chị đẩy cho.” Lâm Duy Nhất cầu còn không được.
Cô ta buông tay, hoàn toàn không từ chối.
Dưới chiếc mũ rộng vành, cô ta còn đeo một cặp kính mát, trông rất có khí thế, giống như trời sinh đã có hai con hầu lẽo đẽo theo sau phục vụ cô ta bất cứ lúc nào vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương