Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 948: Tôi chỉ muốn gặp sở mặc phong mà thôi
Lý Bất Ngữ đẩy xe hành lý, Lâm Thiển chủ động cầm lấy vali trong tay Lâm Duy Nhất, hai người một tr3ái một phải đi theo sau Lâm Duy Nhất, nhìn như là con hầu của Lâm Duy Nhất!
“Em ở khách sạ2n nào?” “Chưa đặt.” “Ờ, vậy để chị đặt cho nhé, được không?” Lâm Duy Nhất đứng yên tại chỗ, hơi ng5ẩng đầu lên, tháo kính râm ra, nhìn chằm chằm Lâm Thiển từ trên xuống dưới, cất giọng khinh miệt: 4“Chậc chậc, chị học ai điệu bộ vâng vâng dạ dạ này thế? Có phải bị nhà họ Cổ coi thường nên mới họ0c dáng vẻ a dua nịnh nọt này không? Sao hả, bây giờ chị đã biết muốn giữ vững hôn nhân mà chỉ dựa vào việc quyến rũ đàn ông là không đủ đúng không?” Thấy thái độ khoe khoang hống hách của cô ta, Lý Bất Ngữ không kìm được, muốn xông lên tranh cãi, nhưng bị Lâm Thiển cản lại.
Lâm Duy Nhất cười khinh bỉ, hừ lạnh với Lý Bất Ngữ, lười nói chuyện với cô.
Lâm Thiển liên tục lắc đầu với Lý Bất Ngữ, đưa mắt ra hiệu cô đừng nổi nóng.
Lý Bất Ngữ là người của Lâm Thiển, thấy Lâm Thiển bị một kẻ không biết là ai sỉ nhục như thế thì trong lòng tức điên lên, nhưng Lâm Thiển bảo cô đừng nổi nóng, đương nhiên cô phải nhịn.
Lâm Duy Nhất cười khẩy, cố ý nhìn Lâm Thiển rồi nói: “Tôi nói cho chị biết, chị không cần phải đối xử với tôi kiểu này đâu, chi bằng chị nói thẳng mục đích của chị ra đi.” Lâm Thiển cũng không thích vòng vo: “Bớt chút thời gian đi ăn cơm với ba đi.” Lâm Duy Nhất không trả lời ngay, chỉ chần chừ nhìn Lâm Thiển, thấy điệu bộ hèn mọn sốt ruột của cô thì mừng thầm trong bụng.
“Hai năm nay, tuy ba không nói nhưng chị biết, ba rất nhớ em, cũng rất lo cho em.
Bất kể chuyện quá khứ có ra sao thì ông ấy vẫn là ba của em, hai người chung sống hai mươi năm với nhau không phải là giả.
Nhưng ông ấy là người rất trọng sĩ diện, chẳng lẽ em muốn ông ấy đến cầu xin em liên lạc với ông ấy? Lâm Duy Nhất, ân oán của người lớn là chuyện của người lớn, em với ba là quan hệ máu mủ tình thâm, là chí thân.
Nếu em xảy ra chuyện gì thì chỉ có ông ấy là người sẵn sàng giúp đỡ em mà không ngại ngần gì, em hiểu không?” Lâm Duy Nhất liếc nhìn Lâm Thiển, hỏi lại: “Chị đang rủa tôi?” “Không, chị chỉ đang lấy ví dụ thôi.
Chị chỉ muốn nói cho em biết, ông ấy mãi mãi là ba em, mà người làm cha mẹ thì luôn dốc hết sức để bảo vệ con cái mà không oán hận điều gì.
Đây là bản năng.” Vẻ mặt vốn lạnh lùng của Lâm Duy Nhất hơi xúc động, nhưng cô ta vẫn mím môi cắn răng, tỏ ra không muốn dễ dàng đồng ý như thế.
“Ba khởi kiện di Dung hoàn toàn không phải vì em và mẹ em đẩy ông ấy xuống lầu, mưu đồ chiếm đoạt công ty của ông, mà là vì dì Dung gián tiếp hại chết ông nội.
Lẽ nào sau khi em biết tất cả việc làm của mẹ em, em vẫn không thể thông cảm cho ba chút nào sao?” Lâm Thiển không phải kẻ mềm yếu, sẽ không chỉ biết cúi đầu van xin.
Lúc cần thiết, cô sẵn sàng giúp Lâm Duy Nhất nhớ lại những tội ác của Dung Tử Khâm.
“Nếu ba thật sự là người mất hết tính người, em cảm thấy em trốn về Úc dễ dàng thế sao? Em phải biết rằng em cũng là đồng lõa trong vụ dì Dung giết người không thành và chiếm đoạt trái phép tài sản của người khác, nếu không phải ba bỏ qua thì em thoát thân được chắc?” Lâm Thiển càng nói càng nhiều.
Họ đứng ở cửa sân bay, nơi đông người qua lại.
Lâm Duy Nhất bỗng chốc luống cuống, “Chị đừng nói ở đây.
Được rồi được rồi, chỉ là một bữa cơm thôi mà, chị có cần phải ghê tởm tôi vậy không?” Nói xong, Lâm Duy Nhất xoay người, sải bước đi trước, không cố ý làm đá cản đường nữa.
Vốn dĩ cô ta đứng ở đây là muốn hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của người qua đường nhìn sang, nhưng những lời Lâm Thiển nói làm cô ta mất hết mặt mũi.
Lâm Thiển và Lý Bất Ngữ vội vàng đuổi theo Lâm Duy Nhất.
Cô ta có thể dứt khoát đồng ý trong lúc nổi giận kiểu này, nói thật, Lâm Thiển rất bất ngờ.
Lúc lên xe, Trương Khai giúp bọn họ bỏ hành lý vào cốp xe, hai vali cỡ lớn, lại thêm một chiếc vali không nhỏ nhét vào cốp xe chật ních.
Xe lăn bánh chạy vào trung tâm thành phố.
Lâm Thiển đặt khách sạn rất gần biệt thự nhà họ Lâm, là khách sạn sáu sao, còn đặt loại phòng doanh nhân sang trọng, đứng bên cửa sổ phòng ngủ có thể nhìn thấy Thành Để và biệt thự nhà họ Lâm.
Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Lâm Thiển chuẩn bị đi thì đột nhiên Lâm Duy Nhất gọi cô lại: “Chị đợi đã, tôi có vài câu muốn nói riêng với chị.” Lâm Thiển gật đầu với Lý Bất Ngữ, ý bảo Lý Bất Ngữ ra ngoài đời mình.
Tuy không muốn nhưng Lý Bất Ngữ vẫn đi ra.
Trong phòng chỉ còn lại hai chị em, Lâm Duy Nhất bước lên trước, nhìn chằm chằm vào Lâm Thiển.
Đột nhiên, cô ta kéo Lâm Thiển vào phòng thay đồ, đứng trước tấm gương cực lớn.
Trong gương, hai người đứng ngang bằng nhau, Lâm Duy Nhất bỏ mũ rộng vành và kính râm xuống, còn cột mái tóc dài thành tóc đuôi gà giống Lâm Thiển.
“...” Lâm Thiển không hiểu.
Lâm Duy Nhất nhìn chằm chằm vào hai người trong gương, nhìn Lâm Thiển, rồi lại nhìn mình, sau đó lại nhìn Lâm Thiển.
“Tôi rất hận trên đời này có người giống tôi như vậy, mặt giống, chân cũng giống.” “...” Trách tôi chắc?
Khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng cân đối của Lâm Duy Nhất thì ai cũng công nhận cả.
Cô ta vẫn luôn cho rằng cô ta là “bạch phú mỹ” chính hiệu.
Nhưng có một ngày, đột nhiên xuất hiện một người làm nhan sắc của cô ta không còn là độc nhất vô nhị nữa, hơn nữa người này còn có tất cả những thứ mà cô ta muốn nhưng lại không có được.
Đương nhiên cô ta sẽ đố kị, hơn nữa còn rất đố kị.
“Lâm Húc, ngay từ lúc ông ta đưa mẹ tôi vào tù, tôi đã không thừa nhận ông ta là ba tôi từ lâu rồi.
Tôi có mẹ là đủ rồi, không cần ông ta.
Nhưng vì Sở Mặc Phong, tôi sẽ bằng lòng gặp ông ta một lần.” “...” Chuyện này thì liên quan gì tới Sở Mặc Phong nhỉ? “Với tôi, Lâm Húc là người xa lạ, có gặp người xa lạ hay không tôi cũng chẳng sao cả.
Tôi chỉ muốn gặp Sở Mặc Phong thôi.” “...
Câu này của em thật sự khiến người ta chạnh lòng đấy, nếu ba mà nghe được.” “Gặp mặt thì tôi cũng nói thế” Lâm Duy Nhất ngắt lời, “Không phải tôi muốn gặp ông ta, mà là ông ta muốn gặp tôi.” Lâm Thiển thu hồi nụ cười ấm áp của cả ngày hôm nay, phút chốc mặt đầy cau có.
“Tôi nói cho chị biết, tôi vì muốn gặp Sở Mặc Phong nên mới đồng ý gặp Lâm Húc.
Chị có gan thì đi nói với Sở Mặc Phong đừng gặp tôi đi.
Ha, anh ấy vì thím hai thân yêu của mình mà không ngại chui đầu vào lưới của bạn gái cũ, không biết sau khi chú Hai của anh ấy biết được sẽ phản ứng thế nào nhỉ?” Lâm Thiển quay sang trừng mắt nhìn cô ta, tức đến nghiến răng.
Đúng là mẹ nào con nấy, Lâm Duy Nhất vốn được Dung Tử Khâm bảo bọc, tuy mắc nhiều bệnh công chúa nhưng ít nhất cũng không giỏi toan tính mưu mô, nhưng sau khi mất đi sự bảo bọc của Dung Tử Khâm, cô ta đã từ từ lộ ra bộ mặt đen tối vốn có.
Đừng bảo đây là cuộc sống ép buộc, đây chỉ là lòng ích kỉ cá nhân mà thôi.
Thấy Lâm Thiển nổi nóng, trong lòng Lâm Duy Nhất rất vui, “Haha, giận rồi à? Xem ra giữa chị với Sở Mặc Phong cũng không trong sạch như những gì hai người nói, hay là có rất nhiều chuyện không thể cho Cố Thành Kiêu biết?” Lâm Thiển lớn tiếng tuyên bố, “Nói, bây giờ em nói đi, em gọi Sở Mặc Phong tới, chị gọi Cố Thành Kiêu tới, chúng ta nói thẳng mặt!” Lâm Duy Nhất cười gian, “Tôi không làm đâu, tôi thích nhìn chị và chồng chị xa nhau cơ, ha ha ha ha.” “Đồ điên!” Lâm Thiển khinh thường, mắng cô ta.
“Em ở khách sạ2n nào?” “Chưa đặt.” “Ờ, vậy để chị đặt cho nhé, được không?” Lâm Duy Nhất đứng yên tại chỗ, hơi ng5ẩng đầu lên, tháo kính râm ra, nhìn chằm chằm Lâm Thiển từ trên xuống dưới, cất giọng khinh miệt: 4“Chậc chậc, chị học ai điệu bộ vâng vâng dạ dạ này thế? Có phải bị nhà họ Cổ coi thường nên mới họ0c dáng vẻ a dua nịnh nọt này không? Sao hả, bây giờ chị đã biết muốn giữ vững hôn nhân mà chỉ dựa vào việc quyến rũ đàn ông là không đủ đúng không?” Thấy thái độ khoe khoang hống hách của cô ta, Lý Bất Ngữ không kìm được, muốn xông lên tranh cãi, nhưng bị Lâm Thiển cản lại.
Lâm Duy Nhất cười khinh bỉ, hừ lạnh với Lý Bất Ngữ, lười nói chuyện với cô.
Lâm Thiển liên tục lắc đầu với Lý Bất Ngữ, đưa mắt ra hiệu cô đừng nổi nóng.
Lý Bất Ngữ là người của Lâm Thiển, thấy Lâm Thiển bị một kẻ không biết là ai sỉ nhục như thế thì trong lòng tức điên lên, nhưng Lâm Thiển bảo cô đừng nổi nóng, đương nhiên cô phải nhịn.
Lâm Duy Nhất cười khẩy, cố ý nhìn Lâm Thiển rồi nói: “Tôi nói cho chị biết, chị không cần phải đối xử với tôi kiểu này đâu, chi bằng chị nói thẳng mục đích của chị ra đi.” Lâm Thiển cũng không thích vòng vo: “Bớt chút thời gian đi ăn cơm với ba đi.” Lâm Duy Nhất không trả lời ngay, chỉ chần chừ nhìn Lâm Thiển, thấy điệu bộ hèn mọn sốt ruột của cô thì mừng thầm trong bụng.
“Hai năm nay, tuy ba không nói nhưng chị biết, ba rất nhớ em, cũng rất lo cho em.
Bất kể chuyện quá khứ có ra sao thì ông ấy vẫn là ba của em, hai người chung sống hai mươi năm với nhau không phải là giả.
Nhưng ông ấy là người rất trọng sĩ diện, chẳng lẽ em muốn ông ấy đến cầu xin em liên lạc với ông ấy? Lâm Duy Nhất, ân oán của người lớn là chuyện của người lớn, em với ba là quan hệ máu mủ tình thâm, là chí thân.
Nếu em xảy ra chuyện gì thì chỉ có ông ấy là người sẵn sàng giúp đỡ em mà không ngại ngần gì, em hiểu không?” Lâm Duy Nhất liếc nhìn Lâm Thiển, hỏi lại: “Chị đang rủa tôi?” “Không, chị chỉ đang lấy ví dụ thôi.
Chị chỉ muốn nói cho em biết, ông ấy mãi mãi là ba em, mà người làm cha mẹ thì luôn dốc hết sức để bảo vệ con cái mà không oán hận điều gì.
Đây là bản năng.” Vẻ mặt vốn lạnh lùng của Lâm Duy Nhất hơi xúc động, nhưng cô ta vẫn mím môi cắn răng, tỏ ra không muốn dễ dàng đồng ý như thế.
“Ba khởi kiện di Dung hoàn toàn không phải vì em và mẹ em đẩy ông ấy xuống lầu, mưu đồ chiếm đoạt công ty của ông, mà là vì dì Dung gián tiếp hại chết ông nội.
Lẽ nào sau khi em biết tất cả việc làm của mẹ em, em vẫn không thể thông cảm cho ba chút nào sao?” Lâm Thiển không phải kẻ mềm yếu, sẽ không chỉ biết cúi đầu van xin.
Lúc cần thiết, cô sẵn sàng giúp Lâm Duy Nhất nhớ lại những tội ác của Dung Tử Khâm.
“Nếu ba thật sự là người mất hết tính người, em cảm thấy em trốn về Úc dễ dàng thế sao? Em phải biết rằng em cũng là đồng lõa trong vụ dì Dung giết người không thành và chiếm đoạt trái phép tài sản của người khác, nếu không phải ba bỏ qua thì em thoát thân được chắc?” Lâm Thiển càng nói càng nhiều.
Họ đứng ở cửa sân bay, nơi đông người qua lại.
Lâm Duy Nhất bỗng chốc luống cuống, “Chị đừng nói ở đây.
Được rồi được rồi, chỉ là một bữa cơm thôi mà, chị có cần phải ghê tởm tôi vậy không?” Nói xong, Lâm Duy Nhất xoay người, sải bước đi trước, không cố ý làm đá cản đường nữa.
Vốn dĩ cô ta đứng ở đây là muốn hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của người qua đường nhìn sang, nhưng những lời Lâm Thiển nói làm cô ta mất hết mặt mũi.
Lâm Thiển và Lý Bất Ngữ vội vàng đuổi theo Lâm Duy Nhất.
Cô ta có thể dứt khoát đồng ý trong lúc nổi giận kiểu này, nói thật, Lâm Thiển rất bất ngờ.
Lúc lên xe, Trương Khai giúp bọn họ bỏ hành lý vào cốp xe, hai vali cỡ lớn, lại thêm một chiếc vali không nhỏ nhét vào cốp xe chật ních.
Xe lăn bánh chạy vào trung tâm thành phố.
Lâm Thiển đặt khách sạn rất gần biệt thự nhà họ Lâm, là khách sạn sáu sao, còn đặt loại phòng doanh nhân sang trọng, đứng bên cửa sổ phòng ngủ có thể nhìn thấy Thành Để và biệt thự nhà họ Lâm.
Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Lâm Thiển chuẩn bị đi thì đột nhiên Lâm Duy Nhất gọi cô lại: “Chị đợi đã, tôi có vài câu muốn nói riêng với chị.” Lâm Thiển gật đầu với Lý Bất Ngữ, ý bảo Lý Bất Ngữ ra ngoài đời mình.
Tuy không muốn nhưng Lý Bất Ngữ vẫn đi ra.
Trong phòng chỉ còn lại hai chị em, Lâm Duy Nhất bước lên trước, nhìn chằm chằm vào Lâm Thiển.
Đột nhiên, cô ta kéo Lâm Thiển vào phòng thay đồ, đứng trước tấm gương cực lớn.
Trong gương, hai người đứng ngang bằng nhau, Lâm Duy Nhất bỏ mũ rộng vành và kính râm xuống, còn cột mái tóc dài thành tóc đuôi gà giống Lâm Thiển.
“...” Lâm Thiển không hiểu.
Lâm Duy Nhất nhìn chằm chằm vào hai người trong gương, nhìn Lâm Thiển, rồi lại nhìn mình, sau đó lại nhìn Lâm Thiển.
“Tôi rất hận trên đời này có người giống tôi như vậy, mặt giống, chân cũng giống.” “...” Trách tôi chắc?
Khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng cân đối của Lâm Duy Nhất thì ai cũng công nhận cả.
Cô ta vẫn luôn cho rằng cô ta là “bạch phú mỹ” chính hiệu.
Nhưng có một ngày, đột nhiên xuất hiện một người làm nhan sắc của cô ta không còn là độc nhất vô nhị nữa, hơn nữa người này còn có tất cả những thứ mà cô ta muốn nhưng lại không có được.
Đương nhiên cô ta sẽ đố kị, hơn nữa còn rất đố kị.
“Lâm Húc, ngay từ lúc ông ta đưa mẹ tôi vào tù, tôi đã không thừa nhận ông ta là ba tôi từ lâu rồi.
Tôi có mẹ là đủ rồi, không cần ông ta.
Nhưng vì Sở Mặc Phong, tôi sẽ bằng lòng gặp ông ta một lần.” “...” Chuyện này thì liên quan gì tới Sở Mặc Phong nhỉ? “Với tôi, Lâm Húc là người xa lạ, có gặp người xa lạ hay không tôi cũng chẳng sao cả.
Tôi chỉ muốn gặp Sở Mặc Phong thôi.” “...
Câu này của em thật sự khiến người ta chạnh lòng đấy, nếu ba mà nghe được.” “Gặp mặt thì tôi cũng nói thế” Lâm Duy Nhất ngắt lời, “Không phải tôi muốn gặp ông ta, mà là ông ta muốn gặp tôi.” Lâm Thiển thu hồi nụ cười ấm áp của cả ngày hôm nay, phút chốc mặt đầy cau có.
“Tôi nói cho chị biết, tôi vì muốn gặp Sở Mặc Phong nên mới đồng ý gặp Lâm Húc.
Chị có gan thì đi nói với Sở Mặc Phong đừng gặp tôi đi.
Ha, anh ấy vì thím hai thân yêu của mình mà không ngại chui đầu vào lưới của bạn gái cũ, không biết sau khi chú Hai của anh ấy biết được sẽ phản ứng thế nào nhỉ?” Lâm Thiển quay sang trừng mắt nhìn cô ta, tức đến nghiến răng.
Đúng là mẹ nào con nấy, Lâm Duy Nhất vốn được Dung Tử Khâm bảo bọc, tuy mắc nhiều bệnh công chúa nhưng ít nhất cũng không giỏi toan tính mưu mô, nhưng sau khi mất đi sự bảo bọc của Dung Tử Khâm, cô ta đã từ từ lộ ra bộ mặt đen tối vốn có.
Đừng bảo đây là cuộc sống ép buộc, đây chỉ là lòng ích kỉ cá nhân mà thôi.
Thấy Lâm Thiển nổi nóng, trong lòng Lâm Duy Nhất rất vui, “Haha, giận rồi à? Xem ra giữa chị với Sở Mặc Phong cũng không trong sạch như những gì hai người nói, hay là có rất nhiều chuyện không thể cho Cố Thành Kiêu biết?” Lâm Thiển lớn tiếng tuyên bố, “Nói, bây giờ em nói đi, em gọi Sở Mặc Phong tới, chị gọi Cố Thành Kiêu tới, chúng ta nói thẳng mặt!” Lâm Duy Nhất cười gian, “Tôi không làm đâu, tôi thích nhìn chị và chồng chị xa nhau cơ, ha ha ha ha.” “Đồ điên!” Lâm Thiển khinh thường, mắng cô ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương