Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2
Chương 58
Màn diễn hơn cả mong đợi của bọn con gái lớp nó. Động tác mạnh mẽ với những bước chân khiến mọi người đều phải tập trung cao độ mới hình dung được mức độ khó của những điệu nhảy ấy. Hắn trông rất tự tin và ánh mắt hắn có niềm nào đó từ những người đang đứng cổ vũ cho lớp hắn. Hắn chợt nhận ra nhiều điều rằng không chỉ là nó mà những đứa con gái khác đều đáng yêu vào cái giây phút này. Cả bọn la hét và thậm chí là nhảy theo bọn con trai lớp mình tuy động tác còn vụng về và trông rất buồn cười. Kenty hôm nay lột bỏ được cái mặt nạ chỉ biết ngủ và lặng thầm một mình. Cậu ấy có vẻ không nở nụ cười nhưng vẫn tập trung vào bài hát và những điệu nhảy khá chuẩn. Abbu cũng vậy, từ khi nó đứng dưới sân nhìn lên, Abbu đã tìm thấy hình ảnh của nó trước khi nó hướng mắt về Abbu. Dường như ai cũng biết người đầu tiên nó quan tâm và để mắt đến chỉ có thể là ai đó mà thôi. Màn diễn tạo nên một không khí hào hứng cho từng có trước giờ. Quả là đội chơi nhạc không chỉ biết hát và đàn, hơn thế nữa là nhảy cũng chẳng thua kém ai. Có lẽ sau đợt trại này, bọn con trai lớp nó sẽ được nhiều cặp mắt để ý đến hơn, nhất là hắn, người nhảy chính trong đội hình chữ V. … Như bình thường, nó có thể hét lên và nhúng nhảy theo nhưng giờ thì không như thế. Nó đứng lặng và nhìn về hắn, có lẽ là do ánh mắt của hắn chỉ dành cho nó mà thôi. Nó không hiểu sao lại như thế, hắn căng thẳng khi ở trên sân khấu hay hắn nhìn nó để có thêm niềm tin. Ánh mắt ấy cứ như thế cho đến khi buổi diễn kết thúc. Cá đá mắt nhẹ và một nụ cười không e ngại dành tặng cho nó để kết thúc màn biểu diễn. Nó như không còn biết mình là ai, mình đang ở đâu và tâm trí này dành cho ai cả. Bóng đêm bây giờ vẫn bao trùm và dường như chỉ có ánh sáng từ sân khấu. Nó như định hình lại và đi lại bên gốc cây gần đó mà ngồi xuống. … -Chị Quậy. -Zu, em ngồi ở đây lúc nào thế ? -Zu, em ngồi ở đây lúc nào thế ? -Không phải chị lại ngồi gần em sao. Hehe, có phải Abbu là nhất không chị ? -Ờ… ừm… chắc là vậy. Nó trở nên lúng túng, phải làm sao khi nó chỉ nhìn về hắn mà thôi. Nó chỉ nhìn thoáng qua và trao cho Abbu ánh mắt lạ lẫm mà thôi. Tự trách mình rằng sao lại để khoảng cách này ngày càng rộng ra, tại sao lại giúp Abbu né tránh chính nó. Nhưng rồi nó nhận ra, dù là không bên cạnh Abbu, nó vẫn không cảm thấy trống rỗng bằng khoảng thời gian nó và hắn không còn ở chung một đất nước. -Chị Quậy, chị đang nghĩ gì à ? -À không có gì. … à, Mèo ở đâu rồi không biết, chị định đi tìm nó. -À, chắc là lại đi hóng gió với thằng Bảo rồi. -Bảo ? Là ai ? -Bảo ? Là ai ? -Trong cán bộ đoàn, thằng nhóc hay đội nón vàng và giày thể thao màu vàng đấy chị. -À, mà sao nó với Mèo lại thân nhau thế nhỉ ? -.. Hihi, hình như, thằng ấy thích chị Mèo, cái này em chỉ đoán thôi nhé. Đừng nói ai nghe không thì lại bảo em nhiều chuyện nữa, hihi. -Haha, ừ, Mèo nhà ta im lặng nhưng cũng làm mấy anh “té”. Nó chợt quên đi những suy nghĩ vớ vẩn của mình. Ngồi bên cạnh Zu và huyên thuyên về chuyện giữa thằng Bảo và Mèo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương