Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2
Chương 59
Trời thật sự tối khi đồng hồ đã chính thức điểm 12 giờ. Gió thổi khi những ánh đèn đã tắt, chỉ còn những ánh nến nhỏ trong những túp lều, chỉ còn những ánh đèn nhấp nháy ở cổng trại. Sân khấu trường hạ màn và mở những bản nhạc du dương. Đêm nay sẽ là đêm cho các học sinh gìn giữ sức lực. Để rồi ngày mai, ngày mà sự bùng nổ thực sự sau 2 năm chờ đợi trại xuân 12 này. Cây cối như rì rào cùng những tâm sự giữa những người bạn thân, giữa những ai đang yêu và cả những ai đang ở một mình để cảm thấy sự yên tĩnh của màn đêm. … -Chị Mèo. -… Bảo. -Chị sao thế ? Sao lại khóc ? -À, không có gì, chỉ là gió lớn, bụi làm mắt chị cay thôi. -Có phải chị đang buồn chuyện gì đó không? -… Không có gì đâu em. Chỉ là muốn có không gian yên tĩnh thôi. -Thế em có làm phiền chị không ? -À không đâu, em cứ ngồi với chị. Bảo ngồi xuống bên cạnh Mèo, những giọt nước mắt lại rơi dù rằng Mèo đã giải thích đó là do bụi bay vào mắt mà thôi. Bảo không biết vì sao Mèo như thế, nhưng đâu đó trong suy đoán, ắt hẳn chỉ có thể là Kenty mới làm cho Mèo ra như thế. -Nếu có chuyện buồn, chị có thể nói, hãy nói với em, em sẽ giúp nếu em có thể. -Nếu có chuyện buồn, chị có thể nói, hãy nói với em, em sẽ giúp nếu em có thể. -… -Đừng khóc nữa. Bảo vỗ nhẹ vai Mèo, phải làm sao khi con gái khóc, đấy chỉ còn cách này mới giải quyết được tình huống như thế thôi. Mèo vẫn không nói, chỉ ngồi đó và rơi những giọt nước mắt không biết bắt đầu từ nguồn nước nào mà lại tuôn rơi trong vô thức. Có những lúc con người ta biết rằng mình khó có thể nắm lấy những gì mình muốn, nhưng cũng có những lúc người ta biết mình nên dừng lại vì biết chắc chắn rằng có cố gắng cũng chẳng làm được gì. Vậy thử hỏi Mèo đã làm được gì để Kenty có thể để mắt đến. Câu trả lời là không, chưa có gì cả ngoài việc để cho cậu ấy chăm sóc mỗi khi Mèo xảy ra chuyện gì. Nếu đã không làm gì thì không có quyền được ghen tuông, không có quyền được khóc vì người đó, chỉ có thể kiềm chế và giấu riêng cho chính bản thân mình biết mà thôi. -Chị có cần mượn vai em không, nhìn chị như thế em không chịu được... Mèo không do dự và tựa ngay vào bờ vai của Bảo, tiếng nấc bắt đầu cùng nước mắt khiến cho sự xót xa tràn ngập vào trái tim của Bảo. Ừ thì Bảo chỉ là người mới quen biết, chỉ là người biết Mèo qua một bộ truyện tình cảm, nhưng rồi thì sao, chẳng phải có tiếng sét ái tình, việc thích một người qua câu truyện đủ dài hơn cái gọi là “tiếng sét” cơ mà. Không có gì vô lý cả, vậy nên Bảo có quyền và có đủ tình cảm để có thể an ủi Mèo. -Chị buồn vì ai đó phải không? -Chị cũng không biết nữa. Nhưng mà… đã lâu lắm rồi. Chị quen cậu ta là một người cô đơn và không quan tâm đến một ai. Nhưng cuối cùng cậu ấy cũng đã biết quan tâm đến một người con gái, người đó … không phải là chị. -Chị thích anh ấy ? -… -… Mèo im lặng và nước mắt lại càng thay cho lời nói để trả lời cho câu hỏi của Bảo. Bên hành lang, người con trai đang đứng ở ngôi vị thứ 3 trong câu chuyện giữa Mèo và Bảo đang hướng về chiếc ghế đá ấy. Bờ vai để Mèo nương tựa không phải là người con trai này mà là một người con trai khác, lạ lẫm nhưng sẵn sàng vì Mèo. … Những bước chân hướng về lều trại, Kenty bỏ vào trong lều và chọn một góc chẳng có ai có thể quấy rầy được, đắp kín chăn và vùi mình vào khoảng không gian yên tĩnh vốn có của cậu ấy. … “ Em mượn bờ vai của một người khác để trút bỏ những nổi buồn về anh. Em sợ anh đã tìm được một người con gái để thích ? Hình như anh đã hiểu ra phần nào đó trong chuyện này… Có phải anh đã làm em không thể xoá bỏ hình ảnh của anh? Nếu cái lần đầu tiên ta gặp nhau, anh không quay lại nhìn em và vẫn không để mắt đến em thì em đã không phải chôn vùi tình cảm của mình chỉ để chờ đợi anh… Em sẽ chẳng chịu được một người như anh và rồi em cũng sẽ thấy anh nhàm chán mà thôi… Đã như thế, hãy cứ tựa vào bờ vai của người đó, anh sợ một ngày khi anh gục ngã trước mọi thứ, anh lại phải mượn chính bờ vai của em… “… …” Anh có phải như người ta nói không? Anh chịu đón nhận thế giới nhưng sao em lại cảm thấy buồn. Nếu thật sự ngày mai, anh vui vẻ với mọi người, vui vẻ với người ấy thì em sẽ cố nén mọi thứ mà nở nụ cười với anh như một người bạn từ trước đến nay… Kenty… người đầu tiên khiến em biết mình cần gì và cũng là người cuối cùng em biết mình nên chấp nhận những gì … Có lẽ là vậy, sự thật không thể chối bỏ. Chỉ đơn giản anh bế một ai đó và để người đó ôm chặt lấy anh, thì em đã trở thành thế này. Thú nhận thôi, tình cảm này dường như thuộc về anh rồi…”… Có lẽ là vậy, sự thật không thể chối bỏ. Chỉ đơn giản anh bế một ai đó và để người đó ôm chặt lấy anh, thì em đã trở thành thế này. Thú nhận thôi, tình cảm này dường như thuộc về anh rồi…”… Mèo thôi khóc, gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại. Rời khỏi bờ vai của Bảo, Mèo nở một nụ cười gượng để cảm ơn Bảo. Bảo cũng thế, cũng nở một nụ cười để an ủi Mèo, du biết cái thời gian bên cạnh Mèo chỉ là thoáng qua, nhưng đó cũng là một niềm vui. Niềm vui vì tên nhóc này biết được mình cũng đã rung động trước một người. -Hihi, đã đỡ buồn rồi phải không ? -Ừm… cảm ơn em nha. -Không có gì đâu ạ. Em thật sự quý chị và muốn cùng chị chia sẻ buồn vui, vậy nên chị đừng ngại khi ở cùng em nhé. -Hihi. Bảo đưa Mèo về lều rồi tạm biệt. Con bé phải ngủ trước khi ngày bận rộn chuẩn bị đến. Bước vào lều với ánh mắt không dành cho nơi nào khác, con bé thấy Kenty, cả Kenty cũng vậy, hai ánh mắt nhìn nhau rồi rời đi. Mỗi bên hiểu vấn đề theo một hướng khác nhau, chợt có một bức tường chắn ngang, sẽ khó để cả 2 có thể gần như những ngày trước. Màn đêm đưa không gian trở nên lãng mạn, phần thi nhảy hiện đại đã kết thúc thành công hơn mong đợi. Nó lại vẫn nhớ cái đá nheo ấy của hắn, vẫn nhớ cái bàn tay nắm lấy tay nó khi nó đang nhặt mớ kim chỉ ớ lông vũ và cả cái nụ cười nhẹ với nó trong cả một bài nhạc nhảy hiện đại. Và cái ánh mắt không mấy vui khi Abbu lại là người bế nó trong cái vòng tìm mật thư. Như thế có nghĩa là gì, là gì khiến nó xao xuyến. Chuyện 1 năm trước vẫn còn trong tâm trí nó, trên tay vẫn còn cầm quyển nhật kí, nó buồn chán khi bị phân công trực đêm nay và không được ngủ. Cả đám lớp nó thì vui vẻ la cà rong chơi chỗ các tiểu trại khác. Mặc khác còn lại tham buổi hát karaoke ngoài trời từ ban tổ chức, làm lớp trưởng quả không sung sướng gì cả.Lại lật quyển nhật kí của mình ra một lần nữa, nó giết thời gian bằng cách suy nghĩ về những điều mà nó nghĩ mãi vẫn chẳng ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương