Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2
Chương 61
Ngộ nhận … nó sợ 2 từ ngữ ấy … Hắn vẫn muốn lấy được quyển nhật kí từ nó, nó cố gắng né tránh, cả bàn tay hắn và cả cái gương mặt ấy bao lần khiến nó phải tự đánh thức mình, đừng quá mơ mộng và tin vào 1 ai. Nó không xứng với 1 ai và không ai có thể được lựa chọn người không xứng với mình, quan niệm cũ kỉ của nó đã kéo dài quá lâu rồi. . Quyển nhật kí rớt xuống đất, nó cố lấy tay với theo và như đổ cả người xuống. Hắn hoảng hốt và nắm vai nó giật ngược lại đằng sau, bàn tay ấy choàng qua eo nó và kéo nó nằm xuống sàn. -… -… -… -…. Cẩn thận… 1 chút chứ … -… ờ, anh ngồi dậy đi. Nó bối rối và đẩy vai hắn ra khỏi người mình. Ngồi dậy và đặt chân lên sàn, nếu nó thật sự té xuống dưới thì ngày mai mọi hoạt động của lớp nó phải dừng lại mất. May thay phản xạ của hắn tốt. Nó tựa vai vào vách tre và thở gấp, có chút sợ hãi vì dường như nó nghĩ mình sắp phải rơi xuống dưới đó ấy. -Không sao chứ ? -Ờ… không sao … -… sao lại không cho tôi xem. Hình như, vẫn chưa xé đi ? -… -Những lời nói ở sân bay, vẫn còn hiệu lực chứ ? -… Nó như bối rối và ánh mắt nó mở to nhìn vào mắt hắn, hắn thật sự nghiêm túc lúc này. Hắn không muốn khi có 1 cơ hội đến hắn lại có thể bỏ qua. Trong hắn bây giờ chưa xác định rõ tình cảm của mình, nhưng nếu đặt câu hỏi người con gái khiến hắn phải dành thời gian để suy nghĩ nhiều nhất, hắn chỉ có 1 đáp án để lựa chọn mà thôi. Trước cái ngày trại xuân diễn ra, hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng hắn tự đưa ra quyết định rằng sẽ “check” lại mức độ tình cảm của nó có còn dành cho hắn không. Và giờ lúc để hắn thực hiện cái cuộc khảo sát ấy. -… -… -… Hắn đặt bàn tay của mình lên gò má nó. Tiếng nước bọt được đưa xuống cổ họng của nó và cả hắn nữa. Người nó nóng ran cả lên, tim nó đập như chưa từng được đập vậy, ánh mắt bối rối nhưng vẫn chỉ hướng về ánh mắt của người đối diện với nó lúc này. Bàn tay còn lại dần dần như dũng cảm hơn, nhẹ nhàng luồng qua mái tóc xoả dài của nó lúc này, ôm lấy cổ nó. Cảm giác như một vùng ánh sáng tràn ngập trước mắt, âm thanh xung quanh như nhạt đi và kéo dài thành tiếng “teeeee” mỗi khi micro được đưa lại gần với loa ấy. Đôi môi hắn đỏ và đậm “nét” khiến con người ta khó có thể dừng lại được. Chiếc áo lớp hở ở vùng cổ, khi hắn cúi người lại gần hơn, vết sẹo 1 lần nữa hiện ra trước mắt nó, người con trai đã một lần cứu nó, người con trai muốn bù đắp những nổi đau những tội lỗi mà hắn đã gây ra cho nó. Ngày một gần hơn … gần hơn nữa so với khoảng cách giữa các ngón tay. Đôi mắt hắn như chờ đợi sự đồng ý từ đó, và khi ánh mắt nó nhắm lại có nghĩa nó không thể khướt từ hắn. __________________ Khi aI đó Sẵn Sàng đón nhận …. Sẵn sàng ư ? Người con trai ấy như mang 2 tính cách … Như chính nó ngày trước … Bảo vệ nó … Nhưng lại làm nó đau khổ … Phải làm sao vào lúc này … Chấp nhận, hay sẽ chối bỏ … Nó không tự quyết định được … ___________ Đôi mắt nó vẫn mở to vì khó lòng nào nó nhắm lại được. Hắn chờ đợi cho dù có lâu đến mức nào. Mắt nó như bị nhoà đi và khoảng trắng ấy biến mất, có lẽ nó đã khép bờ mi lại để bóng tối tràn vào ánh nhìn của mình rồi. Mắt nhắm lại không theo sự điều khiển của nó, mà có lẽ có sự tác động từ đâu đó của hắn. Gần hơn mức có thể, bây giờ thì có thể nói đây là khoảng cách giữa 2 mi mắt, 2 mi mắt đang nhắm vậy đấy. Nó dường như ngừng thở, đây không phải lần đầu 2 đứa nó chạm môi nhau, nhưng có lẽ đây là lần hắn chính thức tĩnh táo và nhận thức mọi chuyện. ___________ ___________ Quay mặt bước đi, bên mép của phòng thư viện, tên con trai ấy chẳng còn đủ bản lĩnh và chờ ọi thứ bắt đầu. Giọt nước mắt rơi nhẹ bên khoé mắt, đôi mắt nhắm nghiền lại như muốn xoá bỏ mọi hình ảnh lúc. Đau khổ và cảm giác hụt hẫng, dù có là 5 năm 10 năm 20 năm, người con trai này vẫn sẽ chẳng với tớ và nắm được bàn tay nó. Đôi chân bước chậm rãi về hướng phòng đoàn, nơi mà bây giờ mọi ánh đèn không còn phát sáng, đơn lẽ đưa mình vào bóng tối. ABBU, người con trai vì nó mà hy sinh quá nhiều, vì để nó hạnh phúc mà chấp nhận những gì mình không muốn. Bàn tay nhẹ gạt đi giọt nước mắt, giọt nước mắt của đứa con trai chưa bao giờ rơi lệ vì 1 đứa con gái. Rồi bước chân ấy dừng lại khi 2 cánh tay của ai đó nhẹ xuyên qua khe hỡ giữa 2 cánh tay của cậu ta, ôm chặt lấy bụng và tựa đầu vào lưng cậu. Còn ai khác, còn ai khác gần ấy năm trời vẫn yêu cậu ấy cuồng nhiệt, yêu cậu ấy như yêu chính cái cuộc sống này, yêu cây cối, muôn thú, như yêu chính bản thân mình. -… -… -… Nếu chỉ vì em thì anh không cần phải cố gắng đâu. Nếu anh thật sự yêu ai đó, phải cạnh tranh công bằng thay vì là đứng từ xa và rơi những giọt nước mắt vô nghĩa như vậy. -… Quậy từ lâu không phải dành cho anh … -… -… Quậy chỉ có thể vui khi ở cạnh Zun, dù anh có là người đến trước, dù anh là người luôn bên cạnh, nhưng hình bóng của Zun luôn hiện diện trong ánh mắt Quậy. -… em xin lỗi … -Em có lỗi gì cơ chứ. Con bé bỏ tay ra khỏi người Abbu, lau vội những giọt nước mắt và nói … -Lỗi của em là không thể khiến anh hạnh phúc … Con bé bỏ đi và cố gắng gạt đi những giọt nước mắt vừa rơi lại có 1 giọt nước mắt khác nối bước, như trào ra mà không có điểm dừng. Phải làm sao khi chính Abbu đã nhận ra, dù Zun có ngược đãi nó, nó vẫn sẵn sàng đón nhận Zun, bất cứ lúc nào, dù là 1 năm trước hay là hiện tại … Tình cảm con người… khó ai lí giải được …
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương