Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2
Chương 62
Hắn như ngập ngừng và không thể tiếp tục gần hơn, chắc do hắn sợ nó vẫn chưa sẳn sàng và mình thì chưa có đủ dũng cảm. Tiếng điện thoại của hắn reo lên, mắt nó mở ra và nhìn hắn, trao cho hắn những câu hỏi bằng mắt và mong sẽ nhận được câu trả lời ngay bây giờ. Bàn tay hắn thôi chạm vào gương mặt nó, bờ môi hắn không kịp chạm vào bờ môi nó, hắn nghe điện thoại và bỏ qua cái cơ hội khiến nó phải ghi dấu cái kỉ niệm này. -Alo … tao không nghe rõ, chờ chút nhé … Hắn như đỏ mặt lên vì có lẽ lần đầu tiên, hắn làm như thế này với một đứa con gái. Cảm giác này ai có thể lí giải cho hắn biết không. Hắn chỉ muốn “mở” một cuộc khảo sát nhỏ, nhưng vô tình hắn đưa chính mình vào cái cuộc khảo sát đó. Ánh mắt nó lại một lần nữa rời khỏi thể xác biến thành linh hồn và lưu lạc trong khoản ảo mộng. Hắn gần như sắp hôn nó, nhưng hình như Chúa không muốn như thế, Chúa ngăn cản cái tình cảm này vì có lẽ đây không phải là lúc thích hợp. -Quậy à, tao trực cho, đi ngủ đi, tụi lớp mình bảo là khoảng 2 giờ sáng sẽ về lều ngủ, lúc đó tao kêu dậy trực tiếp. Giọng con Boo vang vọng từ dưới lên trên, dần dần gần nó hơn và bây giờ đã ở trước mặt nó. -Mày sao thế Quậy ? -… … hả ? À, không có sao cả… -Đi ngủ đi, 2 giờ tao kêu dậy? -Ờ… Nó đứng lên và bước xuống cầu thang bằng tre. -Này từ từ Quậy, mày có cần mắt thăng bằng đến thế không, từ từ thôi. -Này từ từ Quậy, mày có cần mắt thăng bằng đến thế không, từ từ thôi. Đến khi Boo nói xong thì nó đã lỡ chân té xuống dưới. -Trời ạ, Quậy, mày bị gì thế ? -… Boo lại phải chạy xuống và xem nó thế nào. Gương mặt nó bây giờ thì vẫn đơ như cây cơ. -Không sao, mày lên trực đi, tao đi ngủ. Nó đứng dậy và đi cà nhắc, bảo không sao nhưng có lẽ là do không cảm giác thôi. Nó đi vào chỗ Mèo đang nằm ngủ và lấy chăn đắp kín cho Mèo, thuận tay và đắp cho cả mình nữa. Cố gắng ngủ thôi, nó tự nhũ như thế để cái tình trạng không trọng lượng này sớm kết thúc. Những ánh đèn xung quanh trường nó bắt đầu tắt dần. Đã quá khuya và bây giờ chỉ còn Boo ngồi trực, cả lớp cũng đã trở về lều trại, đánh một giấc thật ngon để chờ đến sáng sớm hôm sau. Abbu về khá muộn và cũng vào trong nằm cạnh Kenty, đưa mình vào giấc ngủ nhanh chóng. Riêng hắn bây giờ thì vẫn còn đi lòng vòng quanh sân trường chẳng biết phải làm thế nào. Hắn gần như bị mất đi suy nghĩ và tự trách mình vì sao lại để rơi vào cái tình trạng ấy. Hắn không nghĩ mình sẽ bị nó khiến run rẫy cả lên, khắp cơ thể thì như có lửa đốt và miệng thì không thôi nuốt từng nguộm nước bọt. Đấy rồi không dám trở về lều nữa, hắn qua bên lều trại của Zu đề tâm thái có thể bình thường lại được. ______________ Sân khấu đã đóng màn lại. Bước màn mỏng manh khiến người ta vẫn còn thấy những nhạc cụ được đặt trong đấy. Boo buồn ngủ nhưng vì thấy nó ngủ ngon nên con nhỏ khộng đành đánh thức. 2 giờ đêm và vẫn một mình trên tầng trên, ngắm cảnh vật ban đêm trong u buồn. Cái không khí nhộn nhịp lúc chiều biến mất nhanh chóng, nhưng có lẽ cái hình ảnh tên con trai ngồi trên dàn nhạc và cởi chiếc áo trên người vẫn còn đọng lại trong trí óc con nhỏ. 2 giờ đêm và vẫn một mình trên tầng trên, ngắm cảnh vật ban đêm trong u buồn. Cái không khí nhộn nhịp lúc chiều biến mất nhanh chóng, nhưng có lẽ cái hình ảnh tên con trai ngồi trên dàn nhạc và cởi chiếc áo trên người vẫn còn đọng lại trong trí óc con nhỏ. Boo chợt thấy bóng người từ nhà vệ sinh nữ bước ra. Chắc chắn không phải là ma rồi vì cái trò tìm mật thư cũng đã kết thúc rồi. Cái bóng ấy đi dần về phía thư viện và rõ ràng hơn là có 2 người, 1 nam và 1 nữ. -Ai vậy nhỉ, đã 2 giờ hơn vẫn còn hóng gió sao ? Boo vẫn đang nghĩ đến cái tên con trai Hiệu Trưởng như rồi cũng quên bẻn đi vì tính tò mò. Cái cặp đôi này đi sâu vào trong góc tối hơn. -Oh my god, hôn nhau sao, lớp nào vậy trời. Boo nhưng muốn hét toáng lên nhưng vì biết bây giờ không phải ban ngày muốn la là la mà muốn thét là thét. Cái cặp đôi đấy cứ như thế khoảng hơn 5 phút trời. -Ôi chúa ơi, còn cả hôn xuống cổ. Trời ạ, cái thằng nào mà sao rành rọt mấy chuyện này thế vậy trời. Con Boo chỉ biết bịt miệng mình lại để kiềm chết cơn phẩn nộ, tại sao lại có thể làm chuyện như vậy ở trường cơ chứ. Lại còn kéo áo nhau lên, rồi lại còn ghì chặt môi như thế. Boo che mắt lại vì không muốn nhìn những cảnh kinh khủng như thế này nữa. Rồi cho đến khi cái cặp đôi này bước ra, tên con trai ôm lấy eo đứa con gái và nở nụ cười nửa miệng, nụ cười quen thuộc và cái gương mặt quen thuộc ấy. Boo bất chợt như ngồi không vững được trên đây nữa. Con nhỏ đứng lên và cố đi vào trong để né tránh, trước khi 2 người này đi ngang qua lớp. -Ây da. Rồi vẫn cái kiểu hấp tấp như nó, con Boo trượt chân và té. Căn lều chợt rung rinh khiến cả bọn lớp nó thức dậy bất giác nhìn xung quanh. … Mọi thứ không sao nữa, cả đám lại nằm xuống và ngủ tiếp cho tròn giấc, riêng giờ đây, 3 cặp mắt nhìn nhau với những câu hỏi không cần câu trả lời. Mọi thứ không sao nữa, cả đám lại nằm xuống và ngủ tiếp cho tròn giấc, riêng giờ đây, 3 cặp mắt nhìn nhau với những câu hỏi không cần câu trả lời. -Có phải con nhỏ đã tìm mật thư cuối cùng không anh ? -Ừm. -… Nhìn vào ánh mắt tên con trai ấy, đôi mắt Boo không chớp lấy 1 lần để có thể hình dung cái con người này. Tự mắng lấy mình khi lần đầu gặp tên con trai này, Boo đã lúng túng và quên đi mình đã theo chủ nghĩa không dễ bị con trai đánh gục. Ấy vậy mà bây giờ, chính tên con trai này khiến Boo cảm thấy kinh tởm. Cảm thấy như bàn tay của mình trở nên dơ bẩn khi đã đụng chạm lên cơ thể ấy. Boo bỏ vào trong không nói gì. Bước xuống các bậc thang một cách nhẹ nhàng, Boo ngồi xuống bên cạnh cửa, chiếc màn mỏng và bóng dáng 2 người đó vẫn đang bước đi trong khi tay thì vẫn choàng ôm lấy nhau. Một ngày dài kết thúc như vậy đấy, kết thúc với những chuyện xảy ra không ai ngờ tới được. Có ai thấy rằng Abbu đã một phút nào đó quên mất cái thoả thuận với Zun để có thể bế lấy Quậy. Ừ chắc là vậy, Abbu khó có thể thay đổi một vòng sang Zu nhanh chóng như vậy được. Đấy rồi Zu bắt đầu chấp nhận những tình cảm giả từ Abbu, đó không phải là tình yêu cũng không phải là tình anh em, nó là sự gượng ép mình từ Abbu và sự đón nhận không mong muốn từ Zu. Người duy nhất bây giờ không phải lo nghĩ đến một ai chỉ có thể là hắn mà thôi. Hắn nhận ra Quậy đã không thể quên được hắn, hắn nhận ra chính hắn cũng vậy, nhưng rồi đến giờ phút nào hắn mới chịu đối diện với sự thật, sẽ đi thẳng vào vấn đề mà không cần vòng vo khiến nó phải đau đầu nữa? Nói một chút về Kenty và Mèo. Có lẽ rằng cái ngày cuối cùng của buổi trại xuân này sẽ là một ngày đầy rối rắm. Nhện sẽ giăng tơ đầy bộ não của Mèo và Kenty chính là con nhện ấy. Chẳng biết với suy nghĩ thế nào nhưng Kenty vẫn chưa sẵn sàng khám phá tình cảm của chính mình. Vì vậy hãy cứ để Mèo tập quên hình ảnh của cậu ấy đi là biện pháp tốt nhất cho kì thi học kì 2, tốt nghiệp và cả đại học sắp tới. Cái nhân vật cuối cùng để chúng ta có thể nhắc đến bây giờ là Boo. Không chỉ những chuyện xui xẻo và quái gỡ chỉ đến với Quậy, Abbu, Mèo, … mà cả Boo bây giờ cũng không tránh khỏi. Sự xuất hiện không mong đợi của Gia Huy bây giờ đã làm đảo lộn suy nghĩ của Boo, liệu Boo phải làm thế nào để có thể giữ vững cái lập trường mà con nhỏ đã cố công gầy dựng trong suy nghĩ của mình … ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương