Lời Nguyền Của Lửa
Chương 6: Những Con Người Kì Lạ (3)
Mười dặm không mây, biển Vô Hải xanh thẳm như ngọc. Ở cái nơi giao nhau giữa trời và đất đó, một con thuyền lặng lẽ lướt đi trên mặt biển rộng, để lại sau lưng một mảng nước đỏ ngầu loang lổ. Từ những khe hở trên thân thuyền, một thứ chất lỏng đỏ sậm, tanh tưởi không ngừng chảy xuống. Trên thuyền là địa ngục của máu và tàn thi, mùi máu tanh nồng nặc, đám kền kền biển tham lam thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn của mình. Những cái xác đã bị rỉa đến nham nhở, chỉ còn lại hốc mắt trống rỗng nhưng trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười đắc thắng. Có lẽ, họ đã chết quá nhanh trong niềm vui chiến thắng, làm sao có thể ngờ đến kết cục đau thương này. Con thuyền chở theo địa ngục chốn nhân gian lướt thẳng vào bóng đêm vô tận.Trăng lên...Trăng trên biển Vô Hải lúc nào cũng đẹp như vậy. Dưới ánh trăng sáng rực, một bóng trắng cưỡi trên những cơn gió nhẹ nhàng lướt tới. Màu trắng đó, trắng thuần không một tia tạp sắc, hứng trọn lấy ánh trăng, trong màn đêm đen đặc lại đẹp đến chói mắt, khiến người ta không tự chủ được mà sinh lòng ngưỡng mộ. Dường như cảm nhận được nguy hiểm, đám kền kền biển bỗng nháo nhác vỗ cánh bay lên, tạo thành một đám mây khổng lồ xám xịt rồi nhanh chóng tản đi. Con bạch ưng to lớn rít lên một tiếng chói tai rồi hài lòng đáp xuống nóc thuyền.- Bán Dạ, đến rồi à."Cái xác" trên nóc thuyền nâng tay xoa cái đầu trắng muốt ở bên cạnh. Con bạch ưng mười phần hung hãn nhưng đối với bàn tay đó lại chẳng có phản ứng gì, chỉ rít lên khe khẽ ra chiều hưởng thụ lắm. - Lão lại muốn ta làm gì?Đầu bạch ưng giương đôi mắt đầy linh tính nhìn hắn, kêu lên một tiếng chói tai rồi vỗ cánh bay về phương nam. Chỉ còn một mình, người đàn ông khẽ nhắm mắt, mọi sự sống trên thân thể đó lại một lần nữa biến mất, chỉ có tiếng thở dài tan đi trong gió biển.- Thiên Nguyên... lão thật sự muốn ta trở về...?Con thuyền đổi hướng quay về phương Nam. Cánh buồm lớn tuy rách nát nhưng vẫn có thể nhìn thấy đồ hình một con bướm lớn màu đen, biểu tượng của Hồ Điệp Các.Hồ Điệp Các là một tổ chức sát thủ, không chỉ vậy, đó còn là tổ chức sát thủ lâu đời và nguy hiểm nhất thiên hạ. Hành tung bí hiểm, thủ đoạn tàn độc, giết người vô số, từ lâu đã trở thành cơn ác mộng chốn giang hồ. Cho đến mười năm trở lại đây, không rõ Hồ Điệp Các đã đắc tội ai mà vô số môn hạ bỗng dưng chết thảm, không một manh mối hay vết tích nào. Nên biết sát thủ của Hồ Điệp đều là những cao thủ hàng đầu, cao thủ ẩn nấp, cao thủ ám sát, cao thủ đào tẩu, muốn thoát chết từ tay chúng đã khó, muốn giết chúng càng không có khả năng. Nhưng người này dù so tài năng hay thủ đoạn đều chỉ hơn chứ không kém, lại có thể từ trong bóng tối lặng lẽ xuống tay giết chết từng con Dạ Hồ Điệp một, điều này khiến Lão Các Chủ nổi điên, đây không còn là chuyện nhân mạng mà đã trở thành vấn đề danh dự, một lời tuyên chiến. Lần đầu tiên Hồ Điệp Các bước ra ánh sáng, dùng đủ loại tình báo để tìm kiếm thủ phạm. Nhưng tất cả chỉ là vô ích, đừng nói đến tung tích, ngay cả danh tính hay tướng mạo đều không tra ra được, thứ duy nhất họ biết là hung thủ chỉ có một người. Chỉ có một người lại có thể đối đầu với Hồ Điệp Các, chuyện này đã trở thành một giai thoại, giang hồ vì y mà dậy sóng...Nhện Quỷ, cái tên có thể doạ con nít nín khóc vào ban đêm, người ta luôn gọi y như thế. Y là một con người, đó là lẽ đương nhiên, nhưng không có mấy ai tin vào cái được gọi là đương nhiên đó. Trong mắt người đời, y còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, vì ít ra, quỷ không giết người nhiều bằng y, quỷ cũng không giết người nhanh như y. Y đến và đi như một bóng ma, bóng ma của sự chết chóc và cơn ác mộng sẽ không dừng lại...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương