Lời Nguyền Của Lửa
Chương 7: Bẫy Trong Bẫy
Vừa ra khỏi cổng thành, bộ quần áo ăn mày rách nát đã đổi thành cẩm y gọn gàng thoải mái. Phục sức sang trọng, tóc dài búi cao, ngọc quan đĩnh đạc, khiến Yên Vũ rất ra dáng một thiếu gia quý tộc. Lại thêm ngũ quan tinh xảo và khuôn mặt thanh tú động lòng người, càng là một tiểu nhược thụ thiếu gia khiến người ta vừa nhìn liền yêu thích. Chiếc xe ngựa nàng đang ngồi lại càng thuộc dạng cực phẩm hơn, bề ngoài tuy đơn giản nhưng bên trong lại vô cùng tinh xảo, trần xe khảm dạ minh châu, viên nào viên nấy to như mắt hổ, sàn xe trải thảm lông cừu, vừa ấm áp vừa dễ chịu, còn có mấy cái gối lông ngỗng mịn như tơ để lót đầu. Tóm lại một câu, xa xỉ đội lốt bình dân a. Thật ra, kinh nghiệm giang hồ của Yên Vũ không kém, kho tàng trộm được trong nhà lại càng phong phú hơn. Lần đầu xa nhà thì nên chuẩn bị cho kỹ, nhìn xấp ngân phiếu dày cộp trên người, khóe môi anh đào nhếch lên thành một nụ cười ranh mãnh. Lang thang khắp nơi hơn nửa năm, tiết trời từ đầu hạ giờ đã là cuối thu, Yên Vũ cuối cùng cũng nghe ngóng được chút tin tức, bèn xuôi theo quan đạo đi về hướng thành Phú Quý. Dọc đường gặp được đều là những toán người chạy nạn, hỏi thăm mới biết là từ khi con thuyền của Hồ Điệp Các cập cảng thành Phú Quý, thảm cảnh trên thuyền đã trở thành một nỗi ám ảnh kinh hoàng, những lời đồn len lỏi khắp nơi, rằng Nhện Quỷ đã trở lại. Các chủ của Hồ Điệp Các nhân cơ hội này bố trí nhân thủ khắp nơi, biến cả tòa thành trở thành một cái bẫy khổng lồ chết chóc. Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, lão thành chủ vội vàng dẫn đám quí tộc trong thành đi nơi khác để lánh nạn. Những người có thể đi đều đã đi, những người không thể đi đành trốn trong nhà đóng cửa cầu nguyện, duy chỉ có nàng vì lời đồn này mà tìm đến. Nhưng khi đến nơi thì cửa thành lại đóng, nơi rừng núi hoang dã tìm đâu ra tửu lầu khách điếm, đành tìm một địa phương tương đối để nghỉ chân.Chỉ đến khi tận mắt nhìn thấy con mồi, Thương Phong mới thật sự hiểu, thứ mà mình đang đối đầu là gì. Kẻ lạ mặt bước ra từ bóng đêm, với ánh mắt vô hồn và nụ cười chết chóc, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, hai trăm cao thủ của Hồ Điệp Các bị tàn sát dã man. Nhưng lão không cam tâm, nhân thủ trong thành dù không thể giết được hắn nhưng cũng khiến hắn bị thương không nhẹ, phòng tuyến nơi ngoại thành nhất định có thể bắt sống. Đây chính là bẫy trong bẫy, dù có mọc cánh cũng khó thoát, trong đôi mắt già nua lóe lên một tia hiểm độc.Đêm nay lại là một đêm không yên tĩnh...Trong bóng đêm vô tận, cả khu rừng như đang sống dậy, âm u, đáng sợ đến rợn người. Nhưng có những thứ còn đáng sợ hơn, những thứ không thuộc về nơi này, con người, với bẫy rập của họ và vũ khí nằm im lặng dưới gốc cây, thỉnh thoảng lại loé lên, như đang chờ được tắm máu.Trong giây phút im lặng cuối cùng trước cơn bão, một bóng đen vụt qua, tên bay vù vù, ám khí như mưa theo sát gót chân hắn. Vòng vây dần dần xiết chặt, bị dồn vào góc chết, bóng đen nọ lùi lại từng bước, những tiếng thở nặng nề đầy khó nhọc...Gió thổi mây tan, ánh trăng bàng bạc trải lên thảm cỏ, đến lúc này người ta mới có thể nhìn thấy, tuy mờ ảo nhưng chắc chắn không nhầm. Giữa vòng vây tua tủa của đao kiếm, một con người, tấm áo choàng loang lổ máu và người ta nghe thấy những tiếng gầm gừ phát ra từ miệng y:- Đi đi... mau cút đi... trước khi nó xé xác tất cả các người...Đáp lại y là những tiếng cười hô hố đầy giễu cợt, của những kẻ tự cho mình là thợ săn. Nhưng thật ra thì ai săn ai đây? Những tên ngu ngốc đó hoàn toàn không biết, con quái vật trước mặt họ kinh khủng đến cỡ nào. Cho đến khi họ ngửi thấy mùi nguy hiểm thì tất cả đã quá muộn, chỉ thấy bóng đen giương cặp mắt đỏ ngầu lên nhìn họ và y cười, nụ cười ám đầy chết chóc, trên khuôn mặt đáng sợ lan tràn một thứ họa tiết đỏ rực như máu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương