Long Tế
Chương 859: Yên Vân Chu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn bộ dạng căng thẳng của cô ta, biểu cảm của Hương Lan cũng trở nên nghiêm nghị, như thể đã bị cô ta đoán trúng.
Nhưng đúng lúc đối phương đang định thốt lên thì Hương Lan cười nói: “Nếu đúng là Mạc Lang thật thì mình cũng đã không dám trốn ở chỗ cậu rồi, tìm nơi nào đó để chết xem ra còn nhẹ nhàng hơn. Cho dù mình có mười lá gan mình cũng không dám đi đắc tội với Mạc Lang đâu”.
Cô gái lúc này mới cảm thấy yên tâm, nhưng sau đó lại quở trách: “Mình tốt bụng cưu mang cậu mà cậu còn lừa mình”.
Hương Lan cũng vội vàng xin lỗi: “Được rồi, mình biết sai rồi. Để mình mua cho cậu mẫu quần áo mới nhất trong Quý này được không?”.
Sắc mặt cô gái lúc này mới giãn ra, nhưng Hương Lan lại nói: “Lần này đối tượng mà mình đắc tội tuy không phải Mạc Lang, nhưng cũng không dễ đối phó. Cậu có biết Độc Cô Vân không?”.
Cô gái thốt lên: “Sao cậu lại dây vào hắn thế, hắn thủ đoạn thâm độc có tiếng đấy, người chết trong tay hắn nghe nói chẳng có ai được toàn vẹn cả”.
Hương Lan thở dài nói: “Cũng tại mình đã ngu muội, đáng ra không nên nhòm ngó viên Yên Vân Chu trong tay con gái hắn ta, giờ đây người không ra người ngợm không ra ngợm, mấy lão già cấp trên mình vừa nghe thấy Độc Cô Vân ai nấy đều sợ hãi chỉ muốn giao nộp mình ra luôn cho hắn băm thành trăm mảnh”.
Cô gái cũng nhíu mày, như thể cũng không nghĩ được cách có thể giúp đỡ Hương Lan.
“Yên Vân Chu là gì thế?”, cô ta hỏi.
“Là một bảo vật, một bảo vật vô cùng quý hiếm, cậu chỉ cần nhìn thấy nó nhất định sẽ bị nó thu hút. Cũng là vì mình không kiềm chế được lòng tham muốn có nó nên mới ra tay. Nếu không làm sao mình lại ra tay với con gái của Độc Cô Vân được”, Hương Lan dường như đang hồi tưởng lại món đồ đó, gương mặt cô ta cũng lộ ra vẻ say mê.
“Thần kỳ như vậy sao? Mình chẳng tin”, cô gái lắc đầu nói.
Hương Lan như thể cũng biết cô ta sẽ nói như vậy, đối phương sẽ không tin, thế là cô ta nói tiếp: “Nếu cậu không tin thì mình có thể đưa cậu đi xem”.
Cô gái tóc đen thốt lên: “Cậu vẫn dám giấu nó trên người à?”.
Hương Lan lại nói với vẻ hiển nhiên: “Mình cũng muốn trả lại món đồ đó cho hắn ta, nhưng sau khi hắn ta gặp mình, chưa nói gì đã muốn giết mình để diệt khẩu luôn, nếu đã như vậy thì cho dù mình chết cũng sẽ không để cho hắn tìm được bảo vật đó”.
Cô gái nghĩ một lúc, cũng không biết nói sao về quyết định của Hương Lan, chỉ tò mò hỏi: “Cậu mang thứ đó trên người không?”.
Hương Lan lập tức lắc đầu nói: “Sao mang trên người được, đương nhiên là mình đã cất nó ở một nơi an toàn rồi, một nơi mà chỉ mình mình biết”.
Cô gái nghe xong liền nói với vẻ không quan tâm: “Mình không muốn tham gia vào chuyện này của cậu, cậu cũng đừng nói với mình. Nếu không, đến bản thân mình vì sao lại chết mình cũng chưa chắc đã biết ấy”.
Hương Lan nghĩ cũng thấy đúng, nên cũng từ bỏ luôn suy nghĩ này.
Về phía Trần Phong lúc này, người ngồi bên cạnh anh lôi một thứ từ trong túi ra nắm trong tay chứ không mở ngay ra cho Trần Phong xem, anh ta giơ tay về phía Trần Phong ý nói Trần Phong hãy nhận lấy.
Trần Phong cũng đưa tay ra, đối phương đặt thứ đó vào trong tay anh.
Thứ đó chạm vào tay hơi lạnh, có hình cầu to bằng quả trứng chim, cũng hơi nặng, Trần Phong đoán là một hòn đá.
Khi Trần Phong đang định xem thì người kia nói: “Nó rất quý hiếm, hi vọng anh Phùng có thể giữ nó cẩn thận. Còn vấn đề mà tôi muốn hỏi cũng là liên quan đến món bảo vật này”.
Trần Phong lúc này mới mở tay ra nhìn món đồ trong lòng bàn tay anh, quả nhiên là một viên đá quý có kích thước bằng một quả trứng chim, anh thắc mắc nhìn đối phương, không biết vì sao đối phương không đặt hẳn thứ này vào tay anh.
“Anh có ý gì vậy?”, anh hỏi.
“Anh Phùng, nếu Độc Cô Vân muốn lấy viên đá quý này đi, anh có đưa cho hắn không?”.
Trần Phong không nhìn thấy được biểu cảm của đối phương, tất cả đều giấu sau lớp khẩu trang và kính râm kia, cũng không thể đoán được ý của đối phương là gì.
Trần Phong nói: “Món đồ này đã ở trong tay tôi, có đưa cho hắn hay không thì đâu còn liên quan gì đến anh nữa?”
Đối phương gật đầu nói: “Nếu món đồ đã giao cho anh Phùng, thì câu hỏi này của tôi đúng là vô nghĩa, nhưng tôi vẫn hi vọng anh Phùng có thể trả lời tôi”.
Trần Phong lại không trả lời anh ta, chỉ nói: “Cô ta hi vọng dùng món đồ này để khơi dậy mâu thuẫn giữa tôi và Độc Cô Vân, để cô ta dễ dàng chạy thoát. Anh hãy về nói với cô ta rằng cô ta đã đi sai nước cờ rồi đấy”.
Nói xong, cũng không có hứng ngắm nhìn cảnh sắc trong công viên nữa, Trần Phong đứng đậy đi khỏi đó.
Hương Lan cũng ngồi dậy khỏi người cô gái tóc đen, cầm ly rượu sữa Baileys lên, nhấp một ngụm, khuôn mặt trở nên suy tư.
Cô gái tóc đen chỉnh lại chiếc váy ngắn bị Hương Lan làm cho xộc xệch, cũng không làm phiền Hương Lan, một mình cô ta đi đến bên cạnh giá sách cầm quyển sách đang đọc dở lên để đọc tiếp.
Những tưởng hai người sẽ có một buổi chiều yên bình như vậy, nhưng cô gái chưa lật được vài trang thì bên ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa, tiếng gõ cửa rất to và dồn dập, nghe cũng biết không phải chuyện tốt đẹp gì.
Cô gái nhìn về phía Hương Lan, chờ cô ta đưa ra quyết định.
Hương Lan cũng bị giật mình, sợ hãi nhìn ra phía cửa, ngây người ra một lúc mới quay sang nhìn cô gái tóc đen nói: “Cậu mau trốn đi”.
“Thế cậu thì sao? Đi trốn cùng mình đi”, cô gái nói.
“Không được, nếu bọn họ đi vào mà không thấy mình nhất định sẽ lục soát cho bằng được, mình không thể hại cậu”, Hương Lan kiên quyết nói.
Nói xong, cô ta liền đứng dậy đi đến bên cạnh cô gái, kéo cô gái vào căn phòng bên trong.
Cô gái cứ thế bị Hương Lan dồn đi vào trong phòng ngủ.
“Trốn đi”, nhìn bộ dạng cố tỏ ra điềm tĩnh của cô ta, Hương Lan nói xong liền đóng cửa lại.
Còn cô ta thì đi ra phòng khách chờ đợi, giống như đang ở trong nhà giam kín bưng, không còn bất kỳ lối thoát nào.
Một lúc sau, cánh cửa cuối cùng cũng bị đẩy ra, những thanh kim loại ở giữa cánh cửa sắt bị cong queo biến dạng, rõ ràng đã chịu một lực rất lớn, còn người đứng bên ngoài chính là Độc Cô Vân, hắn vừa mới đặt chân xuống.
Ánh mắt của hắn ta hung ác nham hiểm, sắc mặt lạnh tanh, nhìn thấy Hương Lan đang ngồi trên sofa cũng không có chút biểu cảm vui mừng nào.
Hương Lan lên tiếng trước: “Lẽ nào ông không muốn biết viên Yên Vân Chu ở đâu sao?”.
“Giết cô xong tôi vẫn có thể biết được, nên cô cứ yên tâm mà chết đi”.
Hương Lan hét lên: “Tôi đã để nó ở một nơi chỉ tôi mới biết, nếu giết tôi thì ông sẽ không bao giờ có được nó đâu”.
Nhưng Độc
Nhìn bộ dạng căng thẳng của cô ta, biểu cảm của Hương Lan cũng trở nên nghiêm nghị, như thể đã bị cô ta đoán trúng.
Nhưng đúng lúc đối phương đang định thốt lên thì Hương Lan cười nói: “Nếu đúng là Mạc Lang thật thì mình cũng đã không dám trốn ở chỗ cậu rồi, tìm nơi nào đó để chết xem ra còn nhẹ nhàng hơn. Cho dù mình có mười lá gan mình cũng không dám đi đắc tội với Mạc Lang đâu”.
Cô gái lúc này mới cảm thấy yên tâm, nhưng sau đó lại quở trách: “Mình tốt bụng cưu mang cậu mà cậu còn lừa mình”.
Hương Lan cũng vội vàng xin lỗi: “Được rồi, mình biết sai rồi. Để mình mua cho cậu mẫu quần áo mới nhất trong Quý này được không?”.
Sắc mặt cô gái lúc này mới giãn ra, nhưng Hương Lan lại nói: “Lần này đối tượng mà mình đắc tội tuy không phải Mạc Lang, nhưng cũng không dễ đối phó. Cậu có biết Độc Cô Vân không?”.
Cô gái thốt lên: “Sao cậu lại dây vào hắn thế, hắn thủ đoạn thâm độc có tiếng đấy, người chết trong tay hắn nghe nói chẳng có ai được toàn vẹn cả”.
Hương Lan thở dài nói: “Cũng tại mình đã ngu muội, đáng ra không nên nhòm ngó viên Yên Vân Chu trong tay con gái hắn ta, giờ đây người không ra người ngợm không ra ngợm, mấy lão già cấp trên mình vừa nghe thấy Độc Cô Vân ai nấy đều sợ hãi chỉ muốn giao nộp mình ra luôn cho hắn băm thành trăm mảnh”.
Cô gái cũng nhíu mày, như thể cũng không nghĩ được cách có thể giúp đỡ Hương Lan.
“Yên Vân Chu là gì thế?”, cô ta hỏi.
“Là một bảo vật, một bảo vật vô cùng quý hiếm, cậu chỉ cần nhìn thấy nó nhất định sẽ bị nó thu hút. Cũng là vì mình không kiềm chế được lòng tham muốn có nó nên mới ra tay. Nếu không làm sao mình lại ra tay với con gái của Độc Cô Vân được”, Hương Lan dường như đang hồi tưởng lại món đồ đó, gương mặt cô ta cũng lộ ra vẻ say mê.
“Thần kỳ như vậy sao? Mình chẳng tin”, cô gái lắc đầu nói.
Hương Lan như thể cũng biết cô ta sẽ nói như vậy, đối phương sẽ không tin, thế là cô ta nói tiếp: “Nếu cậu không tin thì mình có thể đưa cậu đi xem”.
Cô gái tóc đen thốt lên: “Cậu vẫn dám giấu nó trên người à?”.
Hương Lan lại nói với vẻ hiển nhiên: “Mình cũng muốn trả lại món đồ đó cho hắn ta, nhưng sau khi hắn ta gặp mình, chưa nói gì đã muốn giết mình để diệt khẩu luôn, nếu đã như vậy thì cho dù mình chết cũng sẽ không để cho hắn tìm được bảo vật đó”.
Cô gái nghĩ một lúc, cũng không biết nói sao về quyết định của Hương Lan, chỉ tò mò hỏi: “Cậu mang thứ đó trên người không?”.
Hương Lan lập tức lắc đầu nói: “Sao mang trên người được, đương nhiên là mình đã cất nó ở một nơi an toàn rồi, một nơi mà chỉ mình mình biết”.
Cô gái nghe xong liền nói với vẻ không quan tâm: “Mình không muốn tham gia vào chuyện này của cậu, cậu cũng đừng nói với mình. Nếu không, đến bản thân mình vì sao lại chết mình cũng chưa chắc đã biết ấy”.
Hương Lan nghĩ cũng thấy đúng, nên cũng từ bỏ luôn suy nghĩ này.
Về phía Trần Phong lúc này, người ngồi bên cạnh anh lôi một thứ từ trong túi ra nắm trong tay chứ không mở ngay ra cho Trần Phong xem, anh ta giơ tay về phía Trần Phong ý nói Trần Phong hãy nhận lấy.
Trần Phong cũng đưa tay ra, đối phương đặt thứ đó vào trong tay anh.
Thứ đó chạm vào tay hơi lạnh, có hình cầu to bằng quả trứng chim, cũng hơi nặng, Trần Phong đoán là một hòn đá.
Khi Trần Phong đang định xem thì người kia nói: “Nó rất quý hiếm, hi vọng anh Phùng có thể giữ nó cẩn thận. Còn vấn đề mà tôi muốn hỏi cũng là liên quan đến món bảo vật này”.
Trần Phong lúc này mới mở tay ra nhìn món đồ trong lòng bàn tay anh, quả nhiên là một viên đá quý có kích thước bằng một quả trứng chim, anh thắc mắc nhìn đối phương, không biết vì sao đối phương không đặt hẳn thứ này vào tay anh.
“Anh có ý gì vậy?”, anh hỏi.
“Anh Phùng, nếu Độc Cô Vân muốn lấy viên đá quý này đi, anh có đưa cho hắn không?”.
Trần Phong không nhìn thấy được biểu cảm của đối phương, tất cả đều giấu sau lớp khẩu trang và kính râm kia, cũng không thể đoán được ý của đối phương là gì.
Trần Phong nói: “Món đồ này đã ở trong tay tôi, có đưa cho hắn hay không thì đâu còn liên quan gì đến anh nữa?”
Đối phương gật đầu nói: “Nếu món đồ đã giao cho anh Phùng, thì câu hỏi này của tôi đúng là vô nghĩa, nhưng tôi vẫn hi vọng anh Phùng có thể trả lời tôi”.
Trần Phong lại không trả lời anh ta, chỉ nói: “Cô ta hi vọng dùng món đồ này để khơi dậy mâu thuẫn giữa tôi và Độc Cô Vân, để cô ta dễ dàng chạy thoát. Anh hãy về nói với cô ta rằng cô ta đã đi sai nước cờ rồi đấy”.
Nói xong, cũng không có hứng ngắm nhìn cảnh sắc trong công viên nữa, Trần Phong đứng đậy đi khỏi đó.
Hương Lan cũng ngồi dậy khỏi người cô gái tóc đen, cầm ly rượu sữa Baileys lên, nhấp một ngụm, khuôn mặt trở nên suy tư.
Cô gái tóc đen chỉnh lại chiếc váy ngắn bị Hương Lan làm cho xộc xệch, cũng không làm phiền Hương Lan, một mình cô ta đi đến bên cạnh giá sách cầm quyển sách đang đọc dở lên để đọc tiếp.
Những tưởng hai người sẽ có một buổi chiều yên bình như vậy, nhưng cô gái chưa lật được vài trang thì bên ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa, tiếng gõ cửa rất to và dồn dập, nghe cũng biết không phải chuyện tốt đẹp gì.
Cô gái nhìn về phía Hương Lan, chờ cô ta đưa ra quyết định.
Hương Lan cũng bị giật mình, sợ hãi nhìn ra phía cửa, ngây người ra một lúc mới quay sang nhìn cô gái tóc đen nói: “Cậu mau trốn đi”.
“Thế cậu thì sao? Đi trốn cùng mình đi”, cô gái nói.
“Không được, nếu bọn họ đi vào mà không thấy mình nhất định sẽ lục soát cho bằng được, mình không thể hại cậu”, Hương Lan kiên quyết nói.
Nói xong, cô ta liền đứng dậy đi đến bên cạnh cô gái, kéo cô gái vào căn phòng bên trong.
Cô gái cứ thế bị Hương Lan dồn đi vào trong phòng ngủ.
“Trốn đi”, nhìn bộ dạng cố tỏ ra điềm tĩnh của cô ta, Hương Lan nói xong liền đóng cửa lại.
Còn cô ta thì đi ra phòng khách chờ đợi, giống như đang ở trong nhà giam kín bưng, không còn bất kỳ lối thoát nào.
Một lúc sau, cánh cửa cuối cùng cũng bị đẩy ra, những thanh kim loại ở giữa cánh cửa sắt bị cong queo biến dạng, rõ ràng đã chịu một lực rất lớn, còn người đứng bên ngoài chính là Độc Cô Vân, hắn vừa mới đặt chân xuống.
Ánh mắt của hắn ta hung ác nham hiểm, sắc mặt lạnh tanh, nhìn thấy Hương Lan đang ngồi trên sofa cũng không có chút biểu cảm vui mừng nào.
Hương Lan lên tiếng trước: “Lẽ nào ông không muốn biết viên Yên Vân Chu ở đâu sao?”.
“Giết cô xong tôi vẫn có thể biết được, nên cô cứ yên tâm mà chết đi”.
Hương Lan hét lên: “Tôi đã để nó ở một nơi chỉ tôi mới biết, nếu giết tôi thì ông sẽ không bao giờ có được nó đâu”.
Nhưng Độc
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương