Long Tế
Chương 860: Người nhà họ Thiên
Hương Lan cam chịu với số phận của mình, đứng trước một người có thực lực mạnh như vậy, thì bất kỳ sự phản kháng nào cũng trở nên vô nghĩa.
Cô ta liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đã đóng, chỉ hi vọng cô gái bên trong đừng có đi ra, nhưng tiếc là điều mà cô ta không mong nhất lại xảy ra.
“Ông không được giết cô ấy”, cô gái đứng trước cửa phòng ngủ hét lên.
Độc Cô Vân ngạc nhiên, cũng nhìn cô gái đó hỏi “Cô là ai?”.
“Tôi là Thiên Tiểu Vân, là bạn của cô ấy”, Thiên Tiểu Vân lấy hết can đảm mới nói nên lời, cô ta nói tiếp: “Ông tha cho cô ấy ngay, nếu không tôi nhất định sẽ cho người giết ông”.
Độc Cô Vân như thể vừa nghe thấy một câu chuyện nực cười, hắn ta cười khẩy nói: “Cô đang muốn tìm chỗ chết đấy à?”.
Hương Lan cũng cố gắng hét lên: “Ông... không được giết cô ấy, cô ấy họ Thiên đó”.
Vừa rồi không để ý, nhưng khi nghe Hương Lan nhắc đến, Độc Cô Vân cũng không thể không chú ý.
Họ Thiên vốn là một dòng họ nhỏ, nhưng ở hoang mạc này lại có một ý nghĩa khác, nếu nói Mạc Lang là thợ săn của hoang mạc này, thì nhà họ Thiên chính là người thống trị cả hoang mạc.
Đông Bắc xưng vương, nhưng hoang mạc mới là hoàng đế.
Sức mạnh chính là chân lý duy nhất trên thế giới này.
“Cô ta là người của nhà họ Thiên?”, Độc Cô Vân lẩm bẩm nói.
“Ông tha cho cô ấy, tôi sẽ bảo cô ấy trả lại đồ cho ông, nếu không tôi nhất định sẽ cho người giết ông”, cô gái nói rất dứt khoát, cơ thể nhỏ bé yếu ớt kia không biết vì sao lại tiềm ẩn một sức mạnh lớn đến vậy.
Độc Cô Vân im lặng nhìn Thiên Tiểu Vân, do dự một lúc rồi nói: “Cô là người nhà họ Thiên thật sao? Tôi giết mấy người ở đây cũng sẽ chẳng có ai biết cả”.
Một suy nghĩ mới ác độc làm sao, thậm chí khi hắn ta nhìn sang Thiên Tiểu Vân, trong ánh mắt đã tràn đầy sát khí, nắm chặt nắm đấm từng bước đi về phía Thiên Tiểu Vân như thể muốn biến ngay cái suy nghĩ của hắn ta thành sự thật.
“Ông... muốn làm gì hả?”, Thiên Tiểu Vân sợ hãi, lùi vào trong phòng ngủ.
“Nếu ông giết cô ấy, nhà họ Thiên nhất định sẽ không bỏ qua cho ông đâu, dùng hai tính mạng của chúng tôi để đổi lấy tính mạng của ông cũng đáng lắm”, Hương Lan cười khẩy.
Độc Cô Vân nghe thấy cũng dừng chân lại, sau đó quay người đi đến trước mặt Hương Lan, giơ tay giáng cho Hương Lan một cái tát ngang mặt.
“Khốn nạn”, hắn ta chửi lên một câu.
Hương Lan nhịn cơn đau rát tỏa ra từ trên mặt, khóe miệng cảm thấy hơi ngọt, là máu chảy do cái tát vừa rồi, nhưng cô ta cũng chỉ căm thù nhìn Độc Cô Vân, trong lòng đoán được Độc Cô Vân chắc sẽ không ra tay với Thiên Tiểu Vân.
“Mẹ kiếp, mạng của cô cũng lớn lắm”, Độc Cô Vân lại nhìn Hương Lan chửi.
Nhưng cho dù thoát được một lần, thì Hương Lan vẫn phải đem viên Yên Vân Chu ra, Thiên Tiểu Vân ở trong phòng ngủ vẫn muốn ngăn Độc Cô Vân lại, không muốn hắn ta đối xử với Hương Lan như vậy.
Nhưng vì sự đe dọa vừa rồi khiến chân cô ta đến bây giờ vẫn còn mềm nhũn, trong lòng vô cùng hoảng loạn, cũng không nói nên lời.
Cô ta đúng là mang họ Thiên, cũng là người nhà họ Thiên, nhưng chắc Độc Cô Vân sẽ không ngờ cô ta chỉ là một người không hề quan trọng trong nhà họ Thiên.
Được nuôi ở trong căn chung cư này nhưng không hề có chút tự do nào, người nhà họ Thiên không cho cô ta ra ngoài lộ diện, sợ làm mất mặt nhà họ Thiên.
Nhưng cũng không hề có người nào nhà họ Thiên đến thăm cô ta, vì sự tồn tại của cô ta chỉ khiến người nhà họ Thiên cảm thấy chán ghét, nếu không phải vì một số nguyên nhân, thì người hi vọng cô ta chết nhất có lẽ chính là người nhà họ Thiên.
Nhưng giờ lôi họ “Thiên” ra lại cứu được tính mạng của Hương Lan, cô ta cảm thấy như vậy cũng xứng đáng rồi.
Cô ta lẩm bẩm trong miệng: “Đây có lẽ tác dụng lớn nhất của cái họ này đối với mình”.
Trần Phong nhìn viên đá trong tay anh, quả thực là một viên đá quý rất đẹp, nhưng anh nghĩ Độc Cô Vân vì một viên đá này mà đuổi giết Hương Lan dường như không hợp tình hợp lý lắm.
Có lẽ viên đá này còn có những bí mật kỳ lạ nào đó, nhưng chỉ nghiên cứu viên đá dựa trên vẻ ngoài của nó thì Trần Phong không thu được gì cả.
Thoáng chốc đã đến trung tâm thương mại, Trần Phong liền không nghĩ về nó nữa.
Nếu Độc Cô Vân đến thật, nếu đối phương muốn đánh nhau với anh luôn, vậy thì viên đá này không nhất thiết phải đưa cho hắn ta.
Nhưng tính ra thì Độc Cô Vân khá là sợ Thanh Chi, chắc cũng phải một thời gian nữa hắn ta mới phát hiện ra Thanh Chi đã rời đi rồi.
Trần Phong nghĩ kiểu gì cũng phải ba bốn ngày nữa, nhưng Độc Cô Vân quả thực đã đến quá nhanh.
Anh còn chưa về đến khách sạn thì đã bị Độc Cô Vân chặn ở trước cửa khách sạn rồi.
Khi Trần Phong nhìn thấy hắn ta, bên cạnh hắn ta là hai cô gái, Trần Phong biết một người trong đó, chính là Hương Lan, còn cô gái tóc dài xinh đẹp còn lại thì Trần Phong chưa gặp bao giờ.
Nhưng bọn họ không hề quan trọng, nhìn Độc Cô Vân xem ra là đến tính sổ với Trần Phong.
Anh cười khẩy nói: “Tối qua ông lừa tôi, thế mà lại sợ đến mức không dám đánh nhau với tôi, đúng là nực cười thật”.
Trong lòng Trần Phong biết lần này chắc chắn là đánh nhau rồi, nhưng nhìn Hương Lan, cô ta cũng thật là, thế mà lại bán đứng anh luôn như vậy.
Hương Lan chú ý tới ánh mắt nhìn đến của Trần Phong, cô ta áy náy tránh mặt đi, chỉ là Thiên Tiểu Vân bên cạnh cô ta lại nhìn thẳng vào anh.
Trần Phong cũng không có ý trách cứ gì Hương Lan, dù sao anh và Độc Cô Vân sớm muộn cũng phải đánh nhau.
Nghĩ một lúc Trần Phong nói: “Có phải anh đã gặp cô gái nhà họ Lý rồi đúng không, chắc anh cũng chưa làm gì cô ấy nhỉ?”.
Trần Phong cũng chỉ hỏi như vậy, chứ không lo lắng gì nhiều, Độc Cô Vân vốn dĩ là người mà ông lão nhà họ Lý mời đến để giúp ông ta tìm Lý Tử Duyệt.
Độc Cô Vân nói: “Cậu cứ quan tâm đến bản thân cậu trước đi. Hôm nay nhất định phải cho cậu nếm mùi lợi hại của hai nắm đấm sắt này của tôi”.
Thậm chí chưa chờ cho Trần Phong trả lời, hắn ta liền xông tới với tốc độ nhanh như gió.
Trên tay Trần Phong còn đang xách mấy túi đồ anh mua ở siêu thị, anh cũng không nghĩ nhiều, đành ném mấy túi đồ đó sang một bên, lao lên phía trước đánh nhau với Độc Cô Vân.
Những nắm đấm vô cùng mạnh mẽ, mỗi một cú đấm vào không khí, tạo thành tiếng nổ lớn trong không trung.
Trần Phong không dám đánh lại, chỉ cố gắng né tránh, Độc Cô Vân liền một đấm phá vỡ cửa kính của một chiếc xe ô tô bên cạnh Trần Phong, chiếc xe lập tức hú còi báo động.
Sau đó có nhiều người đến vây quanh để xem.
Trần Phong hét lên: “Nếu chúng ta đánh tiếp ở đây thì sẽ có càng nhiều người đến xem đó”.
Độc Cô Vân lạnh lùng nói: “Hôm nay cho dù là ai đến thì cậu cũng phải chết trong tay tôi”.
Nói xong, Độc Cô Vân lại đấm vỡ một miếng kính khác.
Nghe thấy tiếng còi báo động hú lên, ngày càng có nhiều người đến xem hơn.
Trần Phong lại hét: “Hay là chúng ta đổi sang địa điểm khác đi, ở đây bị người khác đừng xem thế này tôi chẳng có chút hứng thú nào cả”.
Nói xong, anh cũng đá một cú vào hạ bộ của Độc Cô Vân.
Sau khi hắn đỡ được, hắn liền nhìn xung quanh thấy đúng là đông người thật, liền nói: “Tôi đếm một, hai, ba xong, chúng ta đều dừng tay, rồi đến chỗ khác đánh tiếp”.
Trần Phong cười nói: “Được, tôi đồng ý”.
Thế là Độc Cô Vân bắt đầu đếm.
“Một”.
Tuy miệng còn đang đếm, nhưng chân tay hắn lại không hề có dấu hiệu dừng lại, chỉ muốn trong ba giây này đánh chết luôn Trần Phong.
Cô ta liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đã đóng, chỉ hi vọng cô gái bên trong đừng có đi ra, nhưng tiếc là điều mà cô ta không mong nhất lại xảy ra.
“Ông không được giết cô ấy”, cô gái đứng trước cửa phòng ngủ hét lên.
Độc Cô Vân ngạc nhiên, cũng nhìn cô gái đó hỏi “Cô là ai?”.
“Tôi là Thiên Tiểu Vân, là bạn của cô ấy”, Thiên Tiểu Vân lấy hết can đảm mới nói nên lời, cô ta nói tiếp: “Ông tha cho cô ấy ngay, nếu không tôi nhất định sẽ cho người giết ông”.
Độc Cô Vân như thể vừa nghe thấy một câu chuyện nực cười, hắn ta cười khẩy nói: “Cô đang muốn tìm chỗ chết đấy à?”.
Hương Lan cũng cố gắng hét lên: “Ông... không được giết cô ấy, cô ấy họ Thiên đó”.
Vừa rồi không để ý, nhưng khi nghe Hương Lan nhắc đến, Độc Cô Vân cũng không thể không chú ý.
Họ Thiên vốn là một dòng họ nhỏ, nhưng ở hoang mạc này lại có một ý nghĩa khác, nếu nói Mạc Lang là thợ săn của hoang mạc này, thì nhà họ Thiên chính là người thống trị cả hoang mạc.
Đông Bắc xưng vương, nhưng hoang mạc mới là hoàng đế.
Sức mạnh chính là chân lý duy nhất trên thế giới này.
“Cô ta là người của nhà họ Thiên?”, Độc Cô Vân lẩm bẩm nói.
“Ông tha cho cô ấy, tôi sẽ bảo cô ấy trả lại đồ cho ông, nếu không tôi nhất định sẽ cho người giết ông”, cô gái nói rất dứt khoát, cơ thể nhỏ bé yếu ớt kia không biết vì sao lại tiềm ẩn một sức mạnh lớn đến vậy.
Độc Cô Vân im lặng nhìn Thiên Tiểu Vân, do dự một lúc rồi nói: “Cô là người nhà họ Thiên thật sao? Tôi giết mấy người ở đây cũng sẽ chẳng có ai biết cả”.
Một suy nghĩ mới ác độc làm sao, thậm chí khi hắn ta nhìn sang Thiên Tiểu Vân, trong ánh mắt đã tràn đầy sát khí, nắm chặt nắm đấm từng bước đi về phía Thiên Tiểu Vân như thể muốn biến ngay cái suy nghĩ của hắn ta thành sự thật.
“Ông... muốn làm gì hả?”, Thiên Tiểu Vân sợ hãi, lùi vào trong phòng ngủ.
“Nếu ông giết cô ấy, nhà họ Thiên nhất định sẽ không bỏ qua cho ông đâu, dùng hai tính mạng của chúng tôi để đổi lấy tính mạng của ông cũng đáng lắm”, Hương Lan cười khẩy.
Độc Cô Vân nghe thấy cũng dừng chân lại, sau đó quay người đi đến trước mặt Hương Lan, giơ tay giáng cho Hương Lan một cái tát ngang mặt.
“Khốn nạn”, hắn ta chửi lên một câu.
Hương Lan nhịn cơn đau rát tỏa ra từ trên mặt, khóe miệng cảm thấy hơi ngọt, là máu chảy do cái tát vừa rồi, nhưng cô ta cũng chỉ căm thù nhìn Độc Cô Vân, trong lòng đoán được Độc Cô Vân chắc sẽ không ra tay với Thiên Tiểu Vân.
“Mẹ kiếp, mạng của cô cũng lớn lắm”, Độc Cô Vân lại nhìn Hương Lan chửi.
Nhưng cho dù thoát được một lần, thì Hương Lan vẫn phải đem viên Yên Vân Chu ra, Thiên Tiểu Vân ở trong phòng ngủ vẫn muốn ngăn Độc Cô Vân lại, không muốn hắn ta đối xử với Hương Lan như vậy.
Nhưng vì sự đe dọa vừa rồi khiến chân cô ta đến bây giờ vẫn còn mềm nhũn, trong lòng vô cùng hoảng loạn, cũng không nói nên lời.
Cô ta đúng là mang họ Thiên, cũng là người nhà họ Thiên, nhưng chắc Độc Cô Vân sẽ không ngờ cô ta chỉ là một người không hề quan trọng trong nhà họ Thiên.
Được nuôi ở trong căn chung cư này nhưng không hề có chút tự do nào, người nhà họ Thiên không cho cô ta ra ngoài lộ diện, sợ làm mất mặt nhà họ Thiên.
Nhưng cũng không hề có người nào nhà họ Thiên đến thăm cô ta, vì sự tồn tại của cô ta chỉ khiến người nhà họ Thiên cảm thấy chán ghét, nếu không phải vì một số nguyên nhân, thì người hi vọng cô ta chết nhất có lẽ chính là người nhà họ Thiên.
Nhưng giờ lôi họ “Thiên” ra lại cứu được tính mạng của Hương Lan, cô ta cảm thấy như vậy cũng xứng đáng rồi.
Cô ta lẩm bẩm trong miệng: “Đây có lẽ tác dụng lớn nhất của cái họ này đối với mình”.
Trần Phong nhìn viên đá trong tay anh, quả thực là một viên đá quý rất đẹp, nhưng anh nghĩ Độc Cô Vân vì một viên đá này mà đuổi giết Hương Lan dường như không hợp tình hợp lý lắm.
Có lẽ viên đá này còn có những bí mật kỳ lạ nào đó, nhưng chỉ nghiên cứu viên đá dựa trên vẻ ngoài của nó thì Trần Phong không thu được gì cả.
Thoáng chốc đã đến trung tâm thương mại, Trần Phong liền không nghĩ về nó nữa.
Nếu Độc Cô Vân đến thật, nếu đối phương muốn đánh nhau với anh luôn, vậy thì viên đá này không nhất thiết phải đưa cho hắn ta.
Nhưng tính ra thì Độc Cô Vân khá là sợ Thanh Chi, chắc cũng phải một thời gian nữa hắn ta mới phát hiện ra Thanh Chi đã rời đi rồi.
Trần Phong nghĩ kiểu gì cũng phải ba bốn ngày nữa, nhưng Độc Cô Vân quả thực đã đến quá nhanh.
Anh còn chưa về đến khách sạn thì đã bị Độc Cô Vân chặn ở trước cửa khách sạn rồi.
Khi Trần Phong nhìn thấy hắn ta, bên cạnh hắn ta là hai cô gái, Trần Phong biết một người trong đó, chính là Hương Lan, còn cô gái tóc dài xinh đẹp còn lại thì Trần Phong chưa gặp bao giờ.
Nhưng bọn họ không hề quan trọng, nhìn Độc Cô Vân xem ra là đến tính sổ với Trần Phong.
Anh cười khẩy nói: “Tối qua ông lừa tôi, thế mà lại sợ đến mức không dám đánh nhau với tôi, đúng là nực cười thật”.
Trong lòng Trần Phong biết lần này chắc chắn là đánh nhau rồi, nhưng nhìn Hương Lan, cô ta cũng thật là, thế mà lại bán đứng anh luôn như vậy.
Hương Lan chú ý tới ánh mắt nhìn đến của Trần Phong, cô ta áy náy tránh mặt đi, chỉ là Thiên Tiểu Vân bên cạnh cô ta lại nhìn thẳng vào anh.
Trần Phong cũng không có ý trách cứ gì Hương Lan, dù sao anh và Độc Cô Vân sớm muộn cũng phải đánh nhau.
Nghĩ một lúc Trần Phong nói: “Có phải anh đã gặp cô gái nhà họ Lý rồi đúng không, chắc anh cũng chưa làm gì cô ấy nhỉ?”.
Trần Phong cũng chỉ hỏi như vậy, chứ không lo lắng gì nhiều, Độc Cô Vân vốn dĩ là người mà ông lão nhà họ Lý mời đến để giúp ông ta tìm Lý Tử Duyệt.
Độc Cô Vân nói: “Cậu cứ quan tâm đến bản thân cậu trước đi. Hôm nay nhất định phải cho cậu nếm mùi lợi hại của hai nắm đấm sắt này của tôi”.
Thậm chí chưa chờ cho Trần Phong trả lời, hắn ta liền xông tới với tốc độ nhanh như gió.
Trên tay Trần Phong còn đang xách mấy túi đồ anh mua ở siêu thị, anh cũng không nghĩ nhiều, đành ném mấy túi đồ đó sang một bên, lao lên phía trước đánh nhau với Độc Cô Vân.
Những nắm đấm vô cùng mạnh mẽ, mỗi một cú đấm vào không khí, tạo thành tiếng nổ lớn trong không trung.
Trần Phong không dám đánh lại, chỉ cố gắng né tránh, Độc Cô Vân liền một đấm phá vỡ cửa kính của một chiếc xe ô tô bên cạnh Trần Phong, chiếc xe lập tức hú còi báo động.
Sau đó có nhiều người đến vây quanh để xem.
Trần Phong hét lên: “Nếu chúng ta đánh tiếp ở đây thì sẽ có càng nhiều người đến xem đó”.
Độc Cô Vân lạnh lùng nói: “Hôm nay cho dù là ai đến thì cậu cũng phải chết trong tay tôi”.
Nói xong, Độc Cô Vân lại đấm vỡ một miếng kính khác.
Nghe thấy tiếng còi báo động hú lên, ngày càng có nhiều người đến xem hơn.
Trần Phong lại hét: “Hay là chúng ta đổi sang địa điểm khác đi, ở đây bị người khác đừng xem thế này tôi chẳng có chút hứng thú nào cả”.
Nói xong, anh cũng đá một cú vào hạ bộ của Độc Cô Vân.
Sau khi hắn đỡ được, hắn liền nhìn xung quanh thấy đúng là đông người thật, liền nói: “Tôi đếm một, hai, ba xong, chúng ta đều dừng tay, rồi đến chỗ khác đánh tiếp”.
Trần Phong cười nói: “Được, tôi đồng ý”.
Thế là Độc Cô Vân bắt đầu đếm.
“Một”.
Tuy miệng còn đang đếm, nhưng chân tay hắn lại không hề có dấu hiệu dừng lại, chỉ muốn trong ba giây này đánh chết luôn Trần Phong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương