Long Tế
Chương 861: Thiếu niên nhà họ Thiên
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi cậu thiếu niên xuất hiện, Thiên Tiểu Vân và Hương Lan ở phía đằng kia cũng bắt đầu thảo luận.
“Cậu bé đó có phải là người nhà họ Thiên của cậu không, mình nhớ hình như tên là Thiên Ninh, tính ra thì là em trai cậu nhỉ?”, Hương Lan nói với Thiên Tiểu Vân.
Nhưng Thiên Tiểu Vân lại vội vàng phủ nhận: “Cậu đừng nói bừa, nếu để người trong nhà biết chuyện này thì mình sẽ lại bị trách phạt mất”.
Hương Lan nghe thấy Thiên Tiểu Vân nói vậy cũng bực mình nói: “Mình thực sự không hiểu nổi vì sao cậu vẫn nhận cái nhà đó vậy, đều là cùng bố mẹ sinh ra, cậu không thấy không công bằng à?”.
Thiên Tiểu Vân cũng thất vọng nói: “Nhưng thế thì đã sao, dù sao mình cũng là một thành viên trong nhà đó mà”.
Hương Lan cũng không khuyên nhủ gì nữa, cô ta đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng vẫn không thay đổi được suy nghĩ của Thiên Tiểu Vân.
“Thôi bỏ đi, tùy cậu”, không nói tiếp chủ đề ban nãy nữa, hai người lại nhìn về phía Thiên Ninh.
“Nhưng sao cậu ta lại đến đây, lẽ nào là biết cậu đang ở đây à?”.
Thiên Tiểu Vân nghĩ một lúc, cũng không dám chắc: “Nó nói với mình rằng nó có thể ngửi được mùi hương trên người mình, cho dù xa đến mức nào thì nó đều biết mình đang ở đâu, nhưng... mình cũng không biết có phải thật không nữa”.
Hương Lan tuy cũng không tin vào điều kỳ lạ đó, cô ta lắc đầu nói: “Thế mà cậu cũng tin, cẩn thận cậu ta có lắp định vị ở trên người cậu đó. Người nhà họ Thiên chẳng ai là tốt đẹp cả, cậu em trai của cậu cũng không ngoại lệ đâu”.
Tuy Hương Lan nói vậy, nhưng cũng chỉ dám nói trước mặt Thiên Tiểu Vân, nếu là ở trước mặt người nhà họ Thiên thì có lẽ cô ta cũng sợ mà nói không nên lời.
Thiên Tiểu Vân biết tính cách của Hương Lan như vậy, nên cũng chỉ cười mà không nói gì.
“Cậu ta định đánh nhau với hai người kia sao?”, Hương Lan lại hỏi.
“Chắc không đâu, tuy Thiên Ninh có năng kiếu bẩm sinh nhưng cảnh giới lúc này vẫn chưa bằng hai người kia, kể cả một đánh một thì nó chưa chắc đã đánh lại được chứ nói gì đến một đánh hai”, Thiên Tiểu Vân phân tích.
Nhưng Hương Lan lại không đồng ý với quan điểm đó: “Cậu ta có thể liên kết với anh Phùng kia mà, như vậy hai người đối phó với một mình Độc Cô Vân chắc chắn sẽ thắng”.
Nhưng Thiên Tiểu Vân lập tức lắc đầu nói: “Tính cách Thiên Ninh ngạo mạn lắm, nó sẽ không liên kết với người khác để đối phó một người đâu”.
Hương Lan nhỏ tiếng trách một câu: “Võ công còn chưa luyện đến đỉnh cao mà tính cách còn quái gở như vậy thì sau này chỉ có chịu thiệt thôi”.
Đương nhiên Thiên Ninh cũng không nghe thấy lời nói của Hương Lan, cũng đúng như Thiên Tiểu Vân nói cậu ta sẽ không liên kết với bất kỳ ai trong số hai người ngày, nên nếu đánh thì hoặc là một chọi một, hoặc là một chọi hai.
Thiên Ninh lao lên đánh với Độc Cô Vân trước, trước khi đánh nhau đã có thể nhìn ra được cảnh giới của cậu ta thấp hơn so với Độc Cô Vân, muốn đánh bại được hắn thì là một chuyện vô cùng khó khăn.
Nhưng cũng như Độc Cô Vân, hắn cũng không dám dốc hết sức lực ra đánh nhau với Thiên Ninh, Trần Phong đứng bên cạnh tuy đến lúc này vẫn chưa động đậy gì, chỉ im lặng nhìn, nhưng hắn cũng không biết Trần Phong liệu có nhân lúc hắn lộ ra sơ hở mà đánh lén hắn không.
Cho nên hắn luôn giữ vài phần sức lực để đề phòng Trần Phong.
Đánh đấu được một lúc, thế mà lại không phân thắng bại, nhưng Độc Cô Vân biết nếu cứ tiếp tục đánh cũng chẳng có ý nghĩa gì, hắn thậm chí có thể cảm nhận được Trần Phong đã đang nóng lòng xông lên.
Hắn nhắm đúng thời cơ chuẩn bị bỏ chạy, và Trần Phong chính là mong chờ giây phút này.
Lúc đầu anh không hề liên kết với Thiên Ninh, một là vì anh không quen Thiên Ninh, ngược lại sẽ gây cản trở trong các chiêu thức, hai là chờ khi Độc Cô Vân muốn bỏ chạy, anh sẽ cho hắn một đòn mạnh nhất.
Cho nên khi Độc Cô Vân vừa mới làm động tác chuẩn bị bỏ chạy, Trần Phong liền ra tay.
Nhân lúc Độc Cô Vân đang ở trong vùng mù của Thiên Ninh, anh bất ngờ dứt khoát tung ra một cú, và cú đấm này vì Độc Cô Vân vốn đang mải suy nghĩ muốn bỏ chạy nên không phòng bị nhiều, thêm vào đang trong vùng mù do Thiên Ninh tạo nên, cho nên rất dễ để đánh trúng ngực Độc Cô Vân.
Trần Phong cũng gần như đã dùng hết sức lực, nên trúng phải cú đấm kia cho dù không chết thì cũng ngấp ngoải.
Nhưng Trần Phong không ngờ Độc Cô Vân trúng cú đấm kia như thể không hề hấn gì vậy, vẫn cố gắng tránh xa Trần Phong.
Điều này gần như khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng Trần Phong nhanh chóng lấy lại tinh thần, anh biết tuyệt đối không thể cho Độc Cô Vân chạy thoát, nên cũng không cần biết giữa anh và Thiên Ninh có quen nhau hay không, anh quyết định xông lên hai đánh một.
Nhưng không ngờ anh vừa định tấn công thì lại bị một thanh kiếm ngăn lại, Trần Phong bất lực thu chiêu về, còn Độc Cô Vân nhân cơ hội Trần Phong và Thiên Ninh đang tranh chấp liền bỏ chạy.
Trần Phong lại không thể cứ thế đuổi theo, Thiên Ninh chặn ngay trước mặt anh, anh chỉ có thể tức giận mà nhìn theo.
Trần Phong tức tối nói: “Cậu đang làm gì thế hả? Tôi giúp cậu mà cậu lại đánh tôi”.
Không ngờ Thiên Ninh lại trào dâng căm phẫn nói: “Anh hành sự bỉ ổi như vậy, kể cả là ra tay giúp tôi, tôi cũng thấy mất mặt khi ở phe anh, giờ tôi không giết anh đã coi như tận tình tận nghĩa rồi”.
Trần Phong hoàn toàn không biết cậu ta đang nói gì, cứ như thể gặp phải một kẻ điên đang ăn nói linh tinh vậy.
Nhưng nghĩ đến muốn đuổi theo Độc Cô Vân đang bỏ chạy thì buộc phải vượt qua ải của Thiên Ninh, mà anh và Thiên Ninh vốn không thù không oán, cứ thế đánh tiếp sẽ chỉ khiến Độc Cô Vân bỏ chạy càng dễ dàng hơn.
Trần Phong đành bất lực nhìn Độc Cô Vân chạy khỏi đó.
Chờ đến khi không nhìn thấy bóng dáng Độc Cô Vân đâu nữa, giờ đây giữa đồng cỏ này chỉ còn lại bốn người họ, vì Trần Phong không ra tay nên Thiên Ninh cũng không quan tâm đến Trần Phong nữa mà một mình đi về phía bọn Thiên Tiểu Vân.
“Cậu ta định đưa cậu đi à?”.
Thấy Thiên Ninh đang đến gần, Hương Lan liền hỏi.
“Chắc vậy, nhưng nhà mình đã lâu lắm không đến thăm mình rồi, mình cũng không biết nó đến đây làm gì nữa”, Thiên Tiểu Vân nói rất đỗi thản nhiên, như thể chuyện này không hề xảy ra với cô ta vậy.
“Cậu đừng đi theo cậu ta, cái nhà đó chẳng có gì đáng để ở cả”, Hương Lan lại nói tiếp.
Nhưng Thiên Tiểu Vân vẫn không nói gì.
Quả nhiên, chờ đến khi Thiên Ninh xuất hiện trước mặt Thiên Tiểu Vân liền lạnh lùng nói: “Thiên Tiểu Vân, về nhà với em đi”.
Như thể hoàn toàn không để tâm đến Hương Lan đang đứng chặn trước mặt Thiên Tiểu Vân.
Thiên Tiểu Vân nhìn Thiên Ninh, ánh mắt vô cùng ôn hòa, đó là tình thân không thể nói bằng lời, cô ta mỉm cười gật đầu: “Ừ”.
Còn khi nghe thấy câu trả lời này, Hương Lan bất lực cúi đầu xuống, Thiên Tiểu Vân vẫn không thể từ bỏ sự ràng buộc tình thân của cô ta.
Cho nên khi Thiên Ninh đưa Thiên Tiểu Vân rời khỏi, cô ta cũng không có cách nào ngăn lại.
Sau khi cậu thiếu niên xuất hiện, Thiên Tiểu Vân và Hương Lan ở phía đằng kia cũng bắt đầu thảo luận.
“Cậu bé đó có phải là người nhà họ Thiên của cậu không, mình nhớ hình như tên là Thiên Ninh, tính ra thì là em trai cậu nhỉ?”, Hương Lan nói với Thiên Tiểu Vân.
Nhưng Thiên Tiểu Vân lại vội vàng phủ nhận: “Cậu đừng nói bừa, nếu để người trong nhà biết chuyện này thì mình sẽ lại bị trách phạt mất”.
Hương Lan nghe thấy Thiên Tiểu Vân nói vậy cũng bực mình nói: “Mình thực sự không hiểu nổi vì sao cậu vẫn nhận cái nhà đó vậy, đều là cùng bố mẹ sinh ra, cậu không thấy không công bằng à?”.
Thiên Tiểu Vân cũng thất vọng nói: “Nhưng thế thì đã sao, dù sao mình cũng là một thành viên trong nhà đó mà”.
Hương Lan cũng không khuyên nhủ gì nữa, cô ta đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng vẫn không thay đổi được suy nghĩ của Thiên Tiểu Vân.
“Thôi bỏ đi, tùy cậu”, không nói tiếp chủ đề ban nãy nữa, hai người lại nhìn về phía Thiên Ninh.
“Nhưng sao cậu ta lại đến đây, lẽ nào là biết cậu đang ở đây à?”.
Thiên Tiểu Vân nghĩ một lúc, cũng không dám chắc: “Nó nói với mình rằng nó có thể ngửi được mùi hương trên người mình, cho dù xa đến mức nào thì nó đều biết mình đang ở đâu, nhưng... mình cũng không biết có phải thật không nữa”.
Hương Lan tuy cũng không tin vào điều kỳ lạ đó, cô ta lắc đầu nói: “Thế mà cậu cũng tin, cẩn thận cậu ta có lắp định vị ở trên người cậu đó. Người nhà họ Thiên chẳng ai là tốt đẹp cả, cậu em trai của cậu cũng không ngoại lệ đâu”.
Tuy Hương Lan nói vậy, nhưng cũng chỉ dám nói trước mặt Thiên Tiểu Vân, nếu là ở trước mặt người nhà họ Thiên thì có lẽ cô ta cũng sợ mà nói không nên lời.
Thiên Tiểu Vân biết tính cách của Hương Lan như vậy, nên cũng chỉ cười mà không nói gì.
“Cậu ta định đánh nhau với hai người kia sao?”, Hương Lan lại hỏi.
“Chắc không đâu, tuy Thiên Ninh có năng kiếu bẩm sinh nhưng cảnh giới lúc này vẫn chưa bằng hai người kia, kể cả một đánh một thì nó chưa chắc đã đánh lại được chứ nói gì đến một đánh hai”, Thiên Tiểu Vân phân tích.
Nhưng Hương Lan lại không đồng ý với quan điểm đó: “Cậu ta có thể liên kết với anh Phùng kia mà, như vậy hai người đối phó với một mình Độc Cô Vân chắc chắn sẽ thắng”.
Nhưng Thiên Tiểu Vân lập tức lắc đầu nói: “Tính cách Thiên Ninh ngạo mạn lắm, nó sẽ không liên kết với người khác để đối phó một người đâu”.
Hương Lan nhỏ tiếng trách một câu: “Võ công còn chưa luyện đến đỉnh cao mà tính cách còn quái gở như vậy thì sau này chỉ có chịu thiệt thôi”.
Đương nhiên Thiên Ninh cũng không nghe thấy lời nói của Hương Lan, cũng đúng như Thiên Tiểu Vân nói cậu ta sẽ không liên kết với bất kỳ ai trong số hai người ngày, nên nếu đánh thì hoặc là một chọi một, hoặc là một chọi hai.
Thiên Ninh lao lên đánh với Độc Cô Vân trước, trước khi đánh nhau đã có thể nhìn ra được cảnh giới của cậu ta thấp hơn so với Độc Cô Vân, muốn đánh bại được hắn thì là một chuyện vô cùng khó khăn.
Nhưng cũng như Độc Cô Vân, hắn cũng không dám dốc hết sức lực ra đánh nhau với Thiên Ninh, Trần Phong đứng bên cạnh tuy đến lúc này vẫn chưa động đậy gì, chỉ im lặng nhìn, nhưng hắn cũng không biết Trần Phong liệu có nhân lúc hắn lộ ra sơ hở mà đánh lén hắn không.
Cho nên hắn luôn giữ vài phần sức lực để đề phòng Trần Phong.
Đánh đấu được một lúc, thế mà lại không phân thắng bại, nhưng Độc Cô Vân biết nếu cứ tiếp tục đánh cũng chẳng có ý nghĩa gì, hắn thậm chí có thể cảm nhận được Trần Phong đã đang nóng lòng xông lên.
Hắn nhắm đúng thời cơ chuẩn bị bỏ chạy, và Trần Phong chính là mong chờ giây phút này.
Lúc đầu anh không hề liên kết với Thiên Ninh, một là vì anh không quen Thiên Ninh, ngược lại sẽ gây cản trở trong các chiêu thức, hai là chờ khi Độc Cô Vân muốn bỏ chạy, anh sẽ cho hắn một đòn mạnh nhất.
Cho nên khi Độc Cô Vân vừa mới làm động tác chuẩn bị bỏ chạy, Trần Phong liền ra tay.
Nhân lúc Độc Cô Vân đang ở trong vùng mù của Thiên Ninh, anh bất ngờ dứt khoát tung ra một cú, và cú đấm này vì Độc Cô Vân vốn đang mải suy nghĩ muốn bỏ chạy nên không phòng bị nhiều, thêm vào đang trong vùng mù do Thiên Ninh tạo nên, cho nên rất dễ để đánh trúng ngực Độc Cô Vân.
Trần Phong cũng gần như đã dùng hết sức lực, nên trúng phải cú đấm kia cho dù không chết thì cũng ngấp ngoải.
Nhưng Trần Phong không ngờ Độc Cô Vân trúng cú đấm kia như thể không hề hấn gì vậy, vẫn cố gắng tránh xa Trần Phong.
Điều này gần như khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng Trần Phong nhanh chóng lấy lại tinh thần, anh biết tuyệt đối không thể cho Độc Cô Vân chạy thoát, nên cũng không cần biết giữa anh và Thiên Ninh có quen nhau hay không, anh quyết định xông lên hai đánh một.
Nhưng không ngờ anh vừa định tấn công thì lại bị một thanh kiếm ngăn lại, Trần Phong bất lực thu chiêu về, còn Độc Cô Vân nhân cơ hội Trần Phong và Thiên Ninh đang tranh chấp liền bỏ chạy.
Trần Phong lại không thể cứ thế đuổi theo, Thiên Ninh chặn ngay trước mặt anh, anh chỉ có thể tức giận mà nhìn theo.
Trần Phong tức tối nói: “Cậu đang làm gì thế hả? Tôi giúp cậu mà cậu lại đánh tôi”.
Không ngờ Thiên Ninh lại trào dâng căm phẫn nói: “Anh hành sự bỉ ổi như vậy, kể cả là ra tay giúp tôi, tôi cũng thấy mất mặt khi ở phe anh, giờ tôi không giết anh đã coi như tận tình tận nghĩa rồi”.
Trần Phong hoàn toàn không biết cậu ta đang nói gì, cứ như thể gặp phải một kẻ điên đang ăn nói linh tinh vậy.
Nhưng nghĩ đến muốn đuổi theo Độc Cô Vân đang bỏ chạy thì buộc phải vượt qua ải của Thiên Ninh, mà anh và Thiên Ninh vốn không thù không oán, cứ thế đánh tiếp sẽ chỉ khiến Độc Cô Vân bỏ chạy càng dễ dàng hơn.
Trần Phong đành bất lực nhìn Độc Cô Vân chạy khỏi đó.
Chờ đến khi không nhìn thấy bóng dáng Độc Cô Vân đâu nữa, giờ đây giữa đồng cỏ này chỉ còn lại bốn người họ, vì Trần Phong không ra tay nên Thiên Ninh cũng không quan tâm đến Trần Phong nữa mà một mình đi về phía bọn Thiên Tiểu Vân.
“Cậu ta định đưa cậu đi à?”.
Thấy Thiên Ninh đang đến gần, Hương Lan liền hỏi.
“Chắc vậy, nhưng nhà mình đã lâu lắm không đến thăm mình rồi, mình cũng không biết nó đến đây làm gì nữa”, Thiên Tiểu Vân nói rất đỗi thản nhiên, như thể chuyện này không hề xảy ra với cô ta vậy.
“Cậu đừng đi theo cậu ta, cái nhà đó chẳng có gì đáng để ở cả”, Hương Lan lại nói tiếp.
Nhưng Thiên Tiểu Vân vẫn không nói gì.
Quả nhiên, chờ đến khi Thiên Ninh xuất hiện trước mặt Thiên Tiểu Vân liền lạnh lùng nói: “Thiên Tiểu Vân, về nhà với em đi”.
Như thể hoàn toàn không để tâm đến Hương Lan đang đứng chặn trước mặt Thiên Tiểu Vân.
Thiên Tiểu Vân nhìn Thiên Ninh, ánh mắt vô cùng ôn hòa, đó là tình thân không thể nói bằng lời, cô ta mỉm cười gật đầu: “Ừ”.
Còn khi nghe thấy câu trả lời này, Hương Lan bất lực cúi đầu xuống, Thiên Tiểu Vân vẫn không thể từ bỏ sự ràng buộc tình thân của cô ta.
Cho nên khi Thiên Ninh đưa Thiên Tiểu Vân rời khỏi, cô ta cũng không có cách nào ngăn lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương