Long Thần Tại Đô
Chương 576: Tôi đưa tiền, anh có dám nhận không?
"Năm mươi triệu đúng không? Gửi số tài khoản ngân hàng của anh qua đây, tôi sẽ cho người chuyển tiền cho anh".
Tống Phạm vừa dứt lời, Diệp Phàm liền nói!
Vì trước đó Diệp Phàm vẫn luôn lạnh lùng đứng một bên quan sát, không nói câu gì, giống như "người tàng hình" vậy.
Cho nên, Tống Phạm không hề chú ý đến sự tồn tại của Diệp Phàm.
Mãi đến lúc Diệp Phàm mở lời, Tống Phàm mới nhìn về phía Diệp Phàm, hắn hơi ngẩn ra một lát, sau đó lạnh lùng hỏi: "Mày là ai?"
"Anh không cần phải quan tâm tôi là ai? Chỉ cần tôi có thể đưa năm mươi triệu cho anh là được rồi!"
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Tống Phạm hơi chau mày, quan sát Diệp Phàm một lượt, cố gắng nhớ lại những "nhân vật máu mặt" ở Đào Thành xem có Diệp Phàm trong đó hay không.
Người có thể ngay lập tức đưa ra năm mươi triệu chắc chắn không phải người bình thường!
Tống Phạm có thể lăn lộn trên giang hồ lên cơ đồ như bây giờ, chính là vì hắn thông minh và hiểu chuyện, biết người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội.
Sau khi xác định Diệp Phàm không phải là nhân vật máu mặt ở Đào Thành, Tống Phạm liền lạnh lùng nói với Diệp Phàm: "Mày muốn trả tiền giúp đúng không? Được, tao sẽ giúp mày được toại nguyện, mau đưa năm trăm triệu ra đây, chuyện hôm nay coi như xong!"
Bây giờ linh khí trên trái đất đang phục hồi lại, người biến dị ngày càng nhiều.
Cứ theo tình hình như vậy, trật tự xã hội sớm muộn cũng sẽ bị đảo lộn.
Cho nên, Tống Phạm không quan tâm đến tiền.
Hắn muốn đoạt được Tần Phong Linh, dùng Tần Phong Linh để lấy lòng người biến dị, không chỉ có thể giúp quan hệ của hắn ngày càng rộng, mà hơn nữa còn có khả năng giúp hắn lấy được quả biến dị, trở thành người biến dị.
"Anh Cẩu, anh có ý gì? Rõ ràng anh vừa nói là năm mươi triệu, sao giờ lại thành năm trăm triệu rồi?"
Tần Phong Linh vô cùng tức giận.
Nhưng Tống Phạm chỉ cười, nói: "Cô em, anh đây vừa nói rất rõ, nếu là em thì chỉ cần năm mươi triệu, anh sẽ thả bạn em, nếu là người khác thì ít nhất phải năm trăm triệu!"
"Anh, anh...", thấy Tống Phạm chơi đểu, Tần Phong Linh tức đến phát run.
"Không sao!" Diệp Phàm tiền lên, vỗ vai Tần Phong Linh, ý bảo Tần Phong Linh không cần lo lắng, sau đó, anh tiếp tục nói với Tống Phạm: "Tôi có thể đưa cho anh năm trăm triệu, nhưng tôi sợ anh không dám lấy!"
"Ha ha, không dám lấy? Có cái gì mà ông đây không dám chứ?" Tống Phạm vô cùng kiêu ngạo cười sằng sặc, nói: "Mày có thể lập tức đưa ra năm mươi triệu, năm trăm triệu, chứng tỏ mày không phải người bình thường, nhưng cho dù mày có lai lịch gì, ở đất Đào Thành này, Tống Phạm tao không sợ mày đâu!"
"Được, thế đọc số tài khoản của anh cho tôi!" Diệp Phàm nói với vẻ mặt thản nhiên.
Tống Phạm hơi do dự một lát, sau đó mới đọc số tài khoản của hắn cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm rút điện thoại ra, gọi tới một số điện thoại, bảo chuyển vào số tài khoản của Tống Phạm năm trăm triệu.
"Thằng nhóc, mày đùa tao phải không?" Sau khi Diệp Phàm gọi điện thoại xong, Tống Phạm lạnh lùng nói: "Nếu để ông đây biết mày đang chơi tao, hôm nay tao sẽ băm mày cho chó ăn!"
"Anh muốn bị băm cho chó ăn sao? Được, tôi nhất định sẽ hoàn thành ước nguyện của anh!" Diệp Phàm thuận miệng nói.
Nghe thấy lời khiêu khích của Diệp Phàm, Tống Phạm lập tức nổi giận, ánh mắt thoáng qua tia độc ác, lạnh lẽo: "Thằng nhóc, con mẹ mày vừa nói gì?"
"Dám láu cá với tao à?"
"Mày có tin tao cho người..."
"Ù..."
Tống Phạm còn chưa nói xong, điện thoại của hắn đã rung lên, sau đó vang lên tiếng chuông thông báo có tin nhắn.
Tống Phạm rút điện thoại ra xem tin nhắn mới, là tin nhắn được gửi đến từ ngân hàng với nội dung số tài khoản của hắn vừa được chuyển đến năm trăm triệu.
Nhìn thấy tin nhắn, Tống Phạm nhăn mặt lại, trong lòng ý thức được có gì đó không ổn.
Thái độ của Diệp Phàm khi bảo chuyển năm trăm triệu đúng là quá điềm tĩnh, gần như không phải là năm trăm triệu mà là năm đồng vậy.
Chỉ điều này thôi đã có thể chứng minh Diệp Phàm không phải là nhân vật đơn giản!
Cho nên, Tống Phạm có chút hoảng.
Nhưng dù gì hắn cũng đã từng gặp những người có máu mặt, mặc dù hơi hoảng nhưng nghĩ tới bản thân có nhà họ Hồng vô cùng hưng thịnh ở Đào Thành là chỗ dựa, hắn liền trấn tĩnh lại.
"Được, nếu cậu đã chuyển năm trăm triệu thì chuyện này coi như dừng ở đây!" Tống Phạm cất điện thoại đi rồi nói với Diệp Phàm, sau đó, hắn liền vẫy tay với đàn em, nói: "Đi thôi!"
Nói xong, Tống Phạm liền chuẩn bị đưa đàn em rời đi.
"Chờ chút!"
Lúc này Diệp Phàm liền hét lên.
"Làm gì?" Tống Phạm nhìn về phía Diệp Phàm, hỏi theo bản năng.
"Tôi có nói cho anh đi chưa?" Diệp Phàm nói với vẻ mặt thản nhiên.
"Cậu có ý gì?" Tống Phạm ngây người một chút, nói với Diệp Phàm: "Người anh em, cậu có thể đưa ra một số tiền lớn năm trăm triệu, chứng tỏ lai lịch của cậu cũng không phải dạng vừa, nhưng đây là Đào Thành, tục ngữ có câu phép vua thua lệ làng, Tống Phạm tôi là đầu sỏ ở Đào Thành, cho nên, tôi khuyên cậu tốt nhất là bớt tự cao lại, đừng có đụng vào tôi, nếu không cậu sẽ hối hận đấy!". harry potter fanfic
Mặc dù Tống Phạm có vẻ rất mạnh miệng, giống như đang đe dọa Diệp Phàm.
Nhưng thái độ của hắn đối với Diệp Phàm đã hoàn toàn thay đổi, vừa rồi còn gọi Diệp Phàm là "thằng nhóc", nhưng bây giờ lại gọi là "người anh em".
"Ha ha!" Diệp Phàm khẽ cười, nói: "Người phải hối hận không phải tôi, mà là anh!"
Ù!
Diệp Pham vừa nói xong, điện thoại của Tống Phạm lại kêu lên.
Điều này khiến Tống Phạm không khỏi ngẩn người, vẻ mặt hoài nghi rút điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn với nội dung là tài khoản ngân hàng của hắn vừa chuyển đi năm trăm ba triệu tệ, số dư đã chuyển thành không.
"Mày, mày đã làm gì?"
Vẻ mặt Tống Phạm biến sắc, tức giận nhìn về phía Diệp Phàm.
Mặc dù hắn không biết có chuyện này là thế nào, nhưng hắn chắc chắn là do Diệp Phàm giở trò.
Dám chuyển số tiền ba triệu hắn khổ sở gom góp đi.
Điều này khiến Tống Phạm vô cùng tức giận.
"Ù!"
Đúng lúc này, điện thoại của Tống Phạm lại kêu lên, hắn nhìn qua điện thoại thì lại là Hồng lão gia gọi tới, điều này khiến vẻ mặt hắn biến sắc, không tranh luận với Diệp Phàm mà lập tức nghe máy.
Điện thoại được kết nối rất nhanh.
"Lão gia, chào ngài, tôi là Tống Phạm, ông có gì dặn dò sao?" Tống Phạm cung kính nói.
"Thằng chó, mày đã làm gì?" Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói tức giận của Hồng lão gia, dọa Tống Phàm run cầm cập, làm rơi điện thoại xuống đất.
Tống Phạm trấn tĩnh lại, vội vàng nhặt điện thoại lên, lắp bắp nói: "Lão...lão gia, tôi, tôi không hiểu ý của ông lắm? Tôi, tôi đã làm gì sao?"
"Mày đã làm gì? Mày có biết tất cả tài sản nhà họ Hồng tao đã bị người ta chuyển đi rồi không, mà đối phương còn để lại tin nhắn nói mày đã lấy số tiền không nên lấy, thằng chó rốt cuộc mày đã lấy tiền của ai hả?" Đầu bên kia điện thoại, Hồng lão gia điên cuồng hét lớn, cách xa điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự tức giận và ý muốn giết người của ông lão kia.
Tống Phạm vừa dứt lời, Diệp Phàm liền nói!
Vì trước đó Diệp Phàm vẫn luôn lạnh lùng đứng một bên quan sát, không nói câu gì, giống như "người tàng hình" vậy.
Cho nên, Tống Phạm không hề chú ý đến sự tồn tại của Diệp Phàm.
Mãi đến lúc Diệp Phàm mở lời, Tống Phàm mới nhìn về phía Diệp Phàm, hắn hơi ngẩn ra một lát, sau đó lạnh lùng hỏi: "Mày là ai?"
"Anh không cần phải quan tâm tôi là ai? Chỉ cần tôi có thể đưa năm mươi triệu cho anh là được rồi!"
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Tống Phạm hơi chau mày, quan sát Diệp Phàm một lượt, cố gắng nhớ lại những "nhân vật máu mặt" ở Đào Thành xem có Diệp Phàm trong đó hay không.
Người có thể ngay lập tức đưa ra năm mươi triệu chắc chắn không phải người bình thường!
Tống Phạm có thể lăn lộn trên giang hồ lên cơ đồ như bây giờ, chính là vì hắn thông minh và hiểu chuyện, biết người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội.
Sau khi xác định Diệp Phàm không phải là nhân vật máu mặt ở Đào Thành, Tống Phạm liền lạnh lùng nói với Diệp Phàm: "Mày muốn trả tiền giúp đúng không? Được, tao sẽ giúp mày được toại nguyện, mau đưa năm trăm triệu ra đây, chuyện hôm nay coi như xong!"
Bây giờ linh khí trên trái đất đang phục hồi lại, người biến dị ngày càng nhiều.
Cứ theo tình hình như vậy, trật tự xã hội sớm muộn cũng sẽ bị đảo lộn.
Cho nên, Tống Phạm không quan tâm đến tiền.
Hắn muốn đoạt được Tần Phong Linh, dùng Tần Phong Linh để lấy lòng người biến dị, không chỉ có thể giúp quan hệ của hắn ngày càng rộng, mà hơn nữa còn có khả năng giúp hắn lấy được quả biến dị, trở thành người biến dị.
"Anh Cẩu, anh có ý gì? Rõ ràng anh vừa nói là năm mươi triệu, sao giờ lại thành năm trăm triệu rồi?"
Tần Phong Linh vô cùng tức giận.
Nhưng Tống Phạm chỉ cười, nói: "Cô em, anh đây vừa nói rất rõ, nếu là em thì chỉ cần năm mươi triệu, anh sẽ thả bạn em, nếu là người khác thì ít nhất phải năm trăm triệu!"
"Anh, anh...", thấy Tống Phạm chơi đểu, Tần Phong Linh tức đến phát run.
"Không sao!" Diệp Phàm tiền lên, vỗ vai Tần Phong Linh, ý bảo Tần Phong Linh không cần lo lắng, sau đó, anh tiếp tục nói với Tống Phạm: "Tôi có thể đưa cho anh năm trăm triệu, nhưng tôi sợ anh không dám lấy!"
"Ha ha, không dám lấy? Có cái gì mà ông đây không dám chứ?" Tống Phạm vô cùng kiêu ngạo cười sằng sặc, nói: "Mày có thể lập tức đưa ra năm mươi triệu, năm trăm triệu, chứng tỏ mày không phải người bình thường, nhưng cho dù mày có lai lịch gì, ở đất Đào Thành này, Tống Phạm tao không sợ mày đâu!"
"Được, thế đọc số tài khoản của anh cho tôi!" Diệp Phàm nói với vẻ mặt thản nhiên.
Tống Phạm hơi do dự một lát, sau đó mới đọc số tài khoản của hắn cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm rút điện thoại ra, gọi tới một số điện thoại, bảo chuyển vào số tài khoản của Tống Phạm năm trăm triệu.
"Thằng nhóc, mày đùa tao phải không?" Sau khi Diệp Phàm gọi điện thoại xong, Tống Phạm lạnh lùng nói: "Nếu để ông đây biết mày đang chơi tao, hôm nay tao sẽ băm mày cho chó ăn!"
"Anh muốn bị băm cho chó ăn sao? Được, tôi nhất định sẽ hoàn thành ước nguyện của anh!" Diệp Phàm thuận miệng nói.
Nghe thấy lời khiêu khích của Diệp Phàm, Tống Phạm lập tức nổi giận, ánh mắt thoáng qua tia độc ác, lạnh lẽo: "Thằng nhóc, con mẹ mày vừa nói gì?"
"Dám láu cá với tao à?"
"Mày có tin tao cho người..."
"Ù..."
Tống Phạm còn chưa nói xong, điện thoại của hắn đã rung lên, sau đó vang lên tiếng chuông thông báo có tin nhắn.
Tống Phạm rút điện thoại ra xem tin nhắn mới, là tin nhắn được gửi đến từ ngân hàng với nội dung số tài khoản của hắn vừa được chuyển đến năm trăm triệu.
Nhìn thấy tin nhắn, Tống Phạm nhăn mặt lại, trong lòng ý thức được có gì đó không ổn.
Thái độ của Diệp Phàm khi bảo chuyển năm trăm triệu đúng là quá điềm tĩnh, gần như không phải là năm trăm triệu mà là năm đồng vậy.
Chỉ điều này thôi đã có thể chứng minh Diệp Phàm không phải là nhân vật đơn giản!
Cho nên, Tống Phạm có chút hoảng.
Nhưng dù gì hắn cũng đã từng gặp những người có máu mặt, mặc dù hơi hoảng nhưng nghĩ tới bản thân có nhà họ Hồng vô cùng hưng thịnh ở Đào Thành là chỗ dựa, hắn liền trấn tĩnh lại.
"Được, nếu cậu đã chuyển năm trăm triệu thì chuyện này coi như dừng ở đây!" Tống Phạm cất điện thoại đi rồi nói với Diệp Phàm, sau đó, hắn liền vẫy tay với đàn em, nói: "Đi thôi!"
Nói xong, Tống Phạm liền chuẩn bị đưa đàn em rời đi.
"Chờ chút!"
Lúc này Diệp Phàm liền hét lên.
"Làm gì?" Tống Phạm nhìn về phía Diệp Phàm, hỏi theo bản năng.
"Tôi có nói cho anh đi chưa?" Diệp Phàm nói với vẻ mặt thản nhiên.
"Cậu có ý gì?" Tống Phạm ngây người một chút, nói với Diệp Phàm: "Người anh em, cậu có thể đưa ra một số tiền lớn năm trăm triệu, chứng tỏ lai lịch của cậu cũng không phải dạng vừa, nhưng đây là Đào Thành, tục ngữ có câu phép vua thua lệ làng, Tống Phạm tôi là đầu sỏ ở Đào Thành, cho nên, tôi khuyên cậu tốt nhất là bớt tự cao lại, đừng có đụng vào tôi, nếu không cậu sẽ hối hận đấy!". harry potter fanfic
Mặc dù Tống Phạm có vẻ rất mạnh miệng, giống như đang đe dọa Diệp Phàm.
Nhưng thái độ của hắn đối với Diệp Phàm đã hoàn toàn thay đổi, vừa rồi còn gọi Diệp Phàm là "thằng nhóc", nhưng bây giờ lại gọi là "người anh em".
"Ha ha!" Diệp Phàm khẽ cười, nói: "Người phải hối hận không phải tôi, mà là anh!"
Ù!
Diệp Pham vừa nói xong, điện thoại của Tống Phạm lại kêu lên.
Điều này khiến Tống Phạm không khỏi ngẩn người, vẻ mặt hoài nghi rút điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn với nội dung là tài khoản ngân hàng của hắn vừa chuyển đi năm trăm ba triệu tệ, số dư đã chuyển thành không.
"Mày, mày đã làm gì?"
Vẻ mặt Tống Phạm biến sắc, tức giận nhìn về phía Diệp Phàm.
Mặc dù hắn không biết có chuyện này là thế nào, nhưng hắn chắc chắn là do Diệp Phàm giở trò.
Dám chuyển số tiền ba triệu hắn khổ sở gom góp đi.
Điều này khiến Tống Phạm vô cùng tức giận.
"Ù!"
Đúng lúc này, điện thoại của Tống Phạm lại kêu lên, hắn nhìn qua điện thoại thì lại là Hồng lão gia gọi tới, điều này khiến vẻ mặt hắn biến sắc, không tranh luận với Diệp Phàm mà lập tức nghe máy.
Điện thoại được kết nối rất nhanh.
"Lão gia, chào ngài, tôi là Tống Phạm, ông có gì dặn dò sao?" Tống Phạm cung kính nói.
"Thằng chó, mày đã làm gì?" Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói tức giận của Hồng lão gia, dọa Tống Phàm run cầm cập, làm rơi điện thoại xuống đất.
Tống Phạm trấn tĩnh lại, vội vàng nhặt điện thoại lên, lắp bắp nói: "Lão...lão gia, tôi, tôi không hiểu ý của ông lắm? Tôi, tôi đã làm gì sao?"
"Mày đã làm gì? Mày có biết tất cả tài sản nhà họ Hồng tao đã bị người ta chuyển đi rồi không, mà đối phương còn để lại tin nhắn nói mày đã lấy số tiền không nên lấy, thằng chó rốt cuộc mày đã lấy tiền của ai hả?" Đầu bên kia điện thoại, Hồng lão gia điên cuồng hét lớn, cách xa điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự tức giận và ý muốn giết người của ông lão kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương