Long Thần Tại Đô
Chương 577: Bí cảnh Đào Nguyên mở ra
Tống Phạm hơi sững sờ!
Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Hồng lão gia ở đầu dây bên kia đã tức điên lên rồi, tiếp tục quát trong điện thoại với Tống Phạm: “Cái thằng chó chết này, tao mặc kệ mày đã làm cái mẹ gì? Đắc tội với ai? Cầm số tiền gì không nên cầm?”
“Tóm lại, tao cho mày ba tiếng, lập tức giải quyết xong cho tao.”
“Nếu ba tiếng sau, tiền của nhà họ Hồng tao vẫn chưa được chuyển lại vào tài khoản ngân hàng thì tao thề rằng mày sẽ biết thế nào là sống không bằng chết!”
Nói xong Hồng lão gia liền tắt máy.
Mặt Tống Phạm vô cảm xúc, toàn thân như hóa đá.
Tầm hơn một phút sau hắn mới hoàn hồn lại, sau đó hắn nhìn Diệp Phàm, không hề do dự liền quỳ rạp trước mặt Diệp Phàm, dập đầu như giã tỏi với anh, hắn khóc lóc van nài cầu xin: “Anh ơi, em xin, xin lỗi.”
“Là em không biết điều, có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn nên mới mạo phạm đến anh……”
“Mong anh rộng lượng bỏ qua cho em, đừng chấp nhặt với em, hãy coi em như phế vật đi!”
Diệp Phàm liếc nhìn Tống Phạm đang quỳ dưới đất khóc lóc van xin, sau đó anh nói với Tần Phong Linh: “Cháu muốn xử lý người này thế nào?”
“Cái này……”
Tần Phong Linh nhíu mày, trong phút chốc thấy hơi sững sờ.
Mặc dù cô cũng thường xuyên ‘lăn lộn’ trong xã hội, nhưng chỉ là một vài vụ ẩu đả nhỏ lẻ, trước giờ chưa từng gây sự với nhân vật đáng gờm trong giới giang hồ như Tống Phạm.
Bây giờ Diệp Phàm bảo cô xử lý Tống Phạm, cô hoàn toàn không biết làm thế nào.
Tần Phong Linh do dự một lát rồi nói: “Thôi bảo đi, chỉ cần anh ta không làm khó nhà Lê Lê nữa là được!”
Sau khi nghe Tần Phong Linh nói, Diệp Phàm lắc đầu nói: “Cháu làm thế hắn sẽ không cảm ơn cháu đâu, mà ngược lại hắn ta sẽ coi vụ việc ngày hôm nay trở thành mối thù lớn nhất của hắn.”
“Một khi có cơ hội hắn ta sẽ báo thù, hắn sẽ không ngần ngại là người đầu tiên nhảy ra ngoạm cháu một miếng đâu.”
“Đây là bản tính của hạng người như hắn!”
“Không, không đâu, em sẽ không……”, mặt Tống Phạm biến sắc, vội vàng dập đầu đồng thời thề rằng hắn ta tuyệt đối sẽ không báo thù.
Tuy nhiên Diệp Phàm hoàn toàn không để ý đến Tống Phạm.
Loại người giống như Tống Phạm, Diệp Phàm liếc cái là có thể nhìn thấu, vì thế cho dù hắn khóc lóc van nài nhưng anh vẫn không mềm lòng.
Diệp Phàm tiếp tục nói với Tần Phong Linh: “Chú đã dạy cháu tu luyện là để cháu biết được bộ mặt đáng sợ thực sự của thế giới này, đặc biệt là đối với người tu hành mà nói, con đường tu hành càng tàn khốc vô tình hơn, nhân từ với kẻ địch chính là để lại hậu họa sau này cho bản thân.”
“Trên con đường tu hành, có rất nhiều người bởi vì nhất thời mềm lòng mà cuối cùng phải mất mạng.”
“Nếu cháu đã lựa chọn tu hành thì phải khiến bản thân lạnh lùng vô tình.”
“Tu hành chính là thiên đạo.”
“Thiên đạo vô tình!”
Diệp Phàm nói cho Tần Phong Linh biết những điều này là hy vọng cô có thể có được năng lực tự vệ mạnh mẽ hơn nữa.
Bây giờ, biến dị trên trái đất ngày càng lớn, không ai biết trước được tương lai sẽ thay đổi thế nào, nhưng theo tình hình trước mắt thì cùng với việc người biến dị ngày càng nhiều, trật tự bị phá vỡ chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Đến lúc đó, thế giới này sẽ là theo quy luật cá lớn nuốt cá bé.
Nếu Tần Phong Linh quá mềm yếu thì sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa muốn có thành tựu trong tu hành thì nhất định phải hiểu sự lừa dối, chém giết vô tình trên con đường tu hành.
Nghe Diệp Phàm nói những lời này, Tần Phong Linh nhíu mày lại, trầm lặng suy tư.
“Đại ca, cầu xin anh hãy tha cho em đi, em thực sự sẽ không ý nghĩ báo thù đâu……”, Tống Phạm tiếp tục cầu xin Diệp Phàm.
Diệp Phàm vẫn không thèm để ý đến Tống Phạm, tiếp tục quan sát Tần Phong Linh.
Mặc dù Tần Phong Linh nhíu mày, nắm chặt cú đấm.
Nhưng cô vẫn không nỡ ra tay tàn ác!
“Hazz, cứ từ từ vậy!”, Diệp Phàm thở dài, thu lại ánh mắt nhìn Tần Phong Linh, anh nhìn Tống Phạm rồi lạnh lùng nói: “Cút đi!”
Nghe Diệp Phàm nói, Tống Phạm giống như nhận được đại ân đại đức, vội vàng dập đầu như giã tỏi rồi cầu xin Diệp Phàm: “Cảm ơn đại ca đã không giết thằng em này……”
Vừa nói Tống Phạm vừa đi lùi, sau khi đến cửa, liền nhếch nhách bỏ chạy giống như con chó hoang, không dám ở lại.
Hắn lăn lội nhiều năm trong giang hồ, biết rõ đối với nhân vật lớn như Diệp Phàm, một mạng người chả là cái đinh gì.
Vì thế, nếu như Diệp Phàm đột nhiên thay đổi chủ ý, hắn sẽ chết ngay lập tức.
Sau khi Tống Phạm dẫn người hoảng hốt tháo chạy, Diệp Phàm nói với Tần Phong Linh: “Chú có chút chuyện, chú đi trước đây!”
“Vâng!”
Tần Phong Linh gật đầu.
Cô muốn ở lại với Châu Lê Lê một lúc.
Mặc dù rắc rối hôm nay đã giải quyết xong, nhưng chuyện này gây ra tổn hại rất lớn đối với gia đình Châu Lê Lê.
Sau khi Diệp Phàm rời đi liền đến cứ điểm của tổ chức Cửu Long ở Đào Thành.
Cứ điểm của tổ chức Cửu Long ở Đào Thành nằm ở bên dưới tòa nhà cao nhất của Đào Thành, tổng cộng có ba tầng hầm.
Nơi đây vô cùng kín đáo!
Cho dù là một vài thế lực hàng đầu Đào Thành cũng không phát hiện ra cứ điểm của tổ chức Cửu Long ở Đào Thành.
“Tham kiến Long thần!”
Trong một căn phòng rộng lớn, Diệp Phàm đang ngồi trên ghế sô pha, một thanh niên mặt vest đen đang đứng trước mặt anh, vô cùng kính cẩn nói.
Anh ta tên là Trương Vệ, là người quản lý cứ điểm của tổ chức Cửu Long ở Đào Thành.
“Ừ!”, Diệp Phàm gật đầu, anh nói: “Tất cả mọi việc ở Đào Thành đã sắp xếp theo kế hoạch mới của tôi rồi chứ?”
“Mong Long thần yên tâm, tất cả đã bố trí xong rồi”, Trương Vệ vội nói.
“Vậy thì tốt!”, Diệp Phàm nói: “Thế thì ngày mai tôi có thể rời khỏi Đào Thành rồi.”
“Long thần, có chuyện......”, Trương Vệ do dự một lát rồi nói: “Chúng tôi vừa nhận được một vài thông tin liên quan đến bí cảnh Đào Nguyên, ba ngày sau bí cảnh Đào Nguyên sẽ mở, chuyện này không nằm trong kế hoạch của Long thần anh, chúng ta nên xử lý thế nào đây? Có can thiệp vào hay không?”
“Bí cảnh Đào Nguyên sắp mở rồi sao?”
Diệp Phàm sững sờ, không khỏi nhíu mày lại, anh bắt đầu im lặng suy nghĩ.
Một lúc sau Diệp Phàm mới nói: “Thế này đi, ba ngày sau anh cùng tôi vào trong bí cảnh Đào Nguyên!”
“Vâng!”, Trương Vệ vội nói.
“Ừm!”, Diệp Phàm gật đầu.
Anh đã giết Vương Đằng, mà tổ tiên của anh ta là nhà tu hành xuất thân từ bí cảnh Đào Nguyên.
Mặc dù Diệp Phàm không hứng thú lắm với bí cảnh Đào Nguyên nhưng anh lo ngại rằng nhà tu hành trong bí cảnh Đào Nguyên sẽ vì Vương Đằng mà gây bất lợi cho Tần Phong Linh.
Vì thế, anh muốn trước khi rời khỏi Đào Thành sẽ giải quyết triệt để mối rắc rối bí cảnh Đào Nguyên này, sau khi chắn chắn Tần Phong Linh sẽ không xảy ra chuyện thì anh mới rời đi.
Như thế anh mới yên tâm!
Sau khi nói vài câu với Trương Vệ thì Diệp Phàm mới rời đi, trở về chỗ ở của Tần Phong Linh.
Lúc Diệp Phàm trở về trời đã tối, Tần Phong Linh cũng đã về từ lâu rồi, cô đang ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt lo lắng.
“Sao thế?"
Diệp Phàm vào trong phòng, nhìn thấy Tần Phong Linh ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt lo lắng, anh nhíu mày lại rồi hỏi.
Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Hồng lão gia ở đầu dây bên kia đã tức điên lên rồi, tiếp tục quát trong điện thoại với Tống Phạm: “Cái thằng chó chết này, tao mặc kệ mày đã làm cái mẹ gì? Đắc tội với ai? Cầm số tiền gì không nên cầm?”
“Tóm lại, tao cho mày ba tiếng, lập tức giải quyết xong cho tao.”
“Nếu ba tiếng sau, tiền của nhà họ Hồng tao vẫn chưa được chuyển lại vào tài khoản ngân hàng thì tao thề rằng mày sẽ biết thế nào là sống không bằng chết!”
Nói xong Hồng lão gia liền tắt máy.
Mặt Tống Phạm vô cảm xúc, toàn thân như hóa đá.
Tầm hơn một phút sau hắn mới hoàn hồn lại, sau đó hắn nhìn Diệp Phàm, không hề do dự liền quỳ rạp trước mặt Diệp Phàm, dập đầu như giã tỏi với anh, hắn khóc lóc van nài cầu xin: “Anh ơi, em xin, xin lỗi.”
“Là em không biết điều, có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn nên mới mạo phạm đến anh……”
“Mong anh rộng lượng bỏ qua cho em, đừng chấp nhặt với em, hãy coi em như phế vật đi!”
Diệp Phàm liếc nhìn Tống Phạm đang quỳ dưới đất khóc lóc van xin, sau đó anh nói với Tần Phong Linh: “Cháu muốn xử lý người này thế nào?”
“Cái này……”
Tần Phong Linh nhíu mày, trong phút chốc thấy hơi sững sờ.
Mặc dù cô cũng thường xuyên ‘lăn lộn’ trong xã hội, nhưng chỉ là một vài vụ ẩu đả nhỏ lẻ, trước giờ chưa từng gây sự với nhân vật đáng gờm trong giới giang hồ như Tống Phạm.
Bây giờ Diệp Phàm bảo cô xử lý Tống Phạm, cô hoàn toàn không biết làm thế nào.
Tần Phong Linh do dự một lát rồi nói: “Thôi bảo đi, chỉ cần anh ta không làm khó nhà Lê Lê nữa là được!”
Sau khi nghe Tần Phong Linh nói, Diệp Phàm lắc đầu nói: “Cháu làm thế hắn sẽ không cảm ơn cháu đâu, mà ngược lại hắn ta sẽ coi vụ việc ngày hôm nay trở thành mối thù lớn nhất của hắn.”
“Một khi có cơ hội hắn ta sẽ báo thù, hắn sẽ không ngần ngại là người đầu tiên nhảy ra ngoạm cháu một miếng đâu.”
“Đây là bản tính của hạng người như hắn!”
“Không, không đâu, em sẽ không……”, mặt Tống Phạm biến sắc, vội vàng dập đầu đồng thời thề rằng hắn ta tuyệt đối sẽ không báo thù.
Tuy nhiên Diệp Phàm hoàn toàn không để ý đến Tống Phạm.
Loại người giống như Tống Phạm, Diệp Phàm liếc cái là có thể nhìn thấu, vì thế cho dù hắn khóc lóc van nài nhưng anh vẫn không mềm lòng.
Diệp Phàm tiếp tục nói với Tần Phong Linh: “Chú đã dạy cháu tu luyện là để cháu biết được bộ mặt đáng sợ thực sự của thế giới này, đặc biệt là đối với người tu hành mà nói, con đường tu hành càng tàn khốc vô tình hơn, nhân từ với kẻ địch chính là để lại hậu họa sau này cho bản thân.”
“Trên con đường tu hành, có rất nhiều người bởi vì nhất thời mềm lòng mà cuối cùng phải mất mạng.”
“Nếu cháu đã lựa chọn tu hành thì phải khiến bản thân lạnh lùng vô tình.”
“Tu hành chính là thiên đạo.”
“Thiên đạo vô tình!”
Diệp Phàm nói cho Tần Phong Linh biết những điều này là hy vọng cô có thể có được năng lực tự vệ mạnh mẽ hơn nữa.
Bây giờ, biến dị trên trái đất ngày càng lớn, không ai biết trước được tương lai sẽ thay đổi thế nào, nhưng theo tình hình trước mắt thì cùng với việc người biến dị ngày càng nhiều, trật tự bị phá vỡ chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Đến lúc đó, thế giới này sẽ là theo quy luật cá lớn nuốt cá bé.
Nếu Tần Phong Linh quá mềm yếu thì sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa muốn có thành tựu trong tu hành thì nhất định phải hiểu sự lừa dối, chém giết vô tình trên con đường tu hành.
Nghe Diệp Phàm nói những lời này, Tần Phong Linh nhíu mày lại, trầm lặng suy tư.
“Đại ca, cầu xin anh hãy tha cho em đi, em thực sự sẽ không ý nghĩ báo thù đâu……”, Tống Phạm tiếp tục cầu xin Diệp Phàm.
Diệp Phàm vẫn không thèm để ý đến Tống Phạm, tiếp tục quan sát Tần Phong Linh.
Mặc dù Tần Phong Linh nhíu mày, nắm chặt cú đấm.
Nhưng cô vẫn không nỡ ra tay tàn ác!
“Hazz, cứ từ từ vậy!”, Diệp Phàm thở dài, thu lại ánh mắt nhìn Tần Phong Linh, anh nhìn Tống Phạm rồi lạnh lùng nói: “Cút đi!”
Nghe Diệp Phàm nói, Tống Phạm giống như nhận được đại ân đại đức, vội vàng dập đầu như giã tỏi rồi cầu xin Diệp Phàm: “Cảm ơn đại ca đã không giết thằng em này……”
Vừa nói Tống Phạm vừa đi lùi, sau khi đến cửa, liền nhếch nhách bỏ chạy giống như con chó hoang, không dám ở lại.
Hắn lăn lội nhiều năm trong giang hồ, biết rõ đối với nhân vật lớn như Diệp Phàm, một mạng người chả là cái đinh gì.
Vì thế, nếu như Diệp Phàm đột nhiên thay đổi chủ ý, hắn sẽ chết ngay lập tức.
Sau khi Tống Phạm dẫn người hoảng hốt tháo chạy, Diệp Phàm nói với Tần Phong Linh: “Chú có chút chuyện, chú đi trước đây!”
“Vâng!”
Tần Phong Linh gật đầu.
Cô muốn ở lại với Châu Lê Lê một lúc.
Mặc dù rắc rối hôm nay đã giải quyết xong, nhưng chuyện này gây ra tổn hại rất lớn đối với gia đình Châu Lê Lê.
Sau khi Diệp Phàm rời đi liền đến cứ điểm của tổ chức Cửu Long ở Đào Thành.
Cứ điểm của tổ chức Cửu Long ở Đào Thành nằm ở bên dưới tòa nhà cao nhất của Đào Thành, tổng cộng có ba tầng hầm.
Nơi đây vô cùng kín đáo!
Cho dù là một vài thế lực hàng đầu Đào Thành cũng không phát hiện ra cứ điểm của tổ chức Cửu Long ở Đào Thành.
“Tham kiến Long thần!”
Trong một căn phòng rộng lớn, Diệp Phàm đang ngồi trên ghế sô pha, một thanh niên mặt vest đen đang đứng trước mặt anh, vô cùng kính cẩn nói.
Anh ta tên là Trương Vệ, là người quản lý cứ điểm của tổ chức Cửu Long ở Đào Thành.
“Ừ!”, Diệp Phàm gật đầu, anh nói: “Tất cả mọi việc ở Đào Thành đã sắp xếp theo kế hoạch mới của tôi rồi chứ?”
“Mong Long thần yên tâm, tất cả đã bố trí xong rồi”, Trương Vệ vội nói.
“Vậy thì tốt!”, Diệp Phàm nói: “Thế thì ngày mai tôi có thể rời khỏi Đào Thành rồi.”
“Long thần, có chuyện......”, Trương Vệ do dự một lát rồi nói: “Chúng tôi vừa nhận được một vài thông tin liên quan đến bí cảnh Đào Nguyên, ba ngày sau bí cảnh Đào Nguyên sẽ mở, chuyện này không nằm trong kế hoạch của Long thần anh, chúng ta nên xử lý thế nào đây? Có can thiệp vào hay không?”
“Bí cảnh Đào Nguyên sắp mở rồi sao?”
Diệp Phàm sững sờ, không khỏi nhíu mày lại, anh bắt đầu im lặng suy nghĩ.
Một lúc sau Diệp Phàm mới nói: “Thế này đi, ba ngày sau anh cùng tôi vào trong bí cảnh Đào Nguyên!”
“Vâng!”, Trương Vệ vội nói.
“Ừm!”, Diệp Phàm gật đầu.
Anh đã giết Vương Đằng, mà tổ tiên của anh ta là nhà tu hành xuất thân từ bí cảnh Đào Nguyên.
Mặc dù Diệp Phàm không hứng thú lắm với bí cảnh Đào Nguyên nhưng anh lo ngại rằng nhà tu hành trong bí cảnh Đào Nguyên sẽ vì Vương Đằng mà gây bất lợi cho Tần Phong Linh.
Vì thế, anh muốn trước khi rời khỏi Đào Thành sẽ giải quyết triệt để mối rắc rối bí cảnh Đào Nguyên này, sau khi chắn chắn Tần Phong Linh sẽ không xảy ra chuyện thì anh mới rời đi.
Như thế anh mới yên tâm!
Sau khi nói vài câu với Trương Vệ thì Diệp Phàm mới rời đi, trở về chỗ ở của Tần Phong Linh.
Lúc Diệp Phàm trở về trời đã tối, Tần Phong Linh cũng đã về từ lâu rồi, cô đang ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt lo lắng.
“Sao thế?"
Diệp Phàm vào trong phòng, nhìn thấy Tần Phong Linh ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt lo lắng, anh nhíu mày lại rồi hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương