Mạnh Mẽ Công Thủ

Chương 59: Có giỏi anh hôn thật đi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

21/07/2021

Edit: Nhật Nhật

...

"Cậu đương nhiên là vui rồi! Nếu cậu ngồi ở chỗ của tôi là có thể nghe được đám người phía sau đang bình luận gì về mình đấy!" Ewing vỗ một phát lên lưng Nhiếp Xuyên.

"Bọn họ bình luận về tôi thế nào cơ?"

Là thấy tôi giống học sinh cấp ba, hay là cảm thấy tôi phải cao thêm một tí nữa mới được?

"Họ nói cậu đẹp trai! Tôi thấy cậu sắp có fanclub riêng của mình đến nơi rồi!"

Cái Ewing nói thực ra Nhiếp Xuyên cũng không bận tâm lắm, bởi vì nghe khoa trương quá, fanclub cái gì chứ... Cậu cũng có phải dạng idol vườn trường đâu.

Đấu tập kết thúc, bọn Carlo hết sức nhiệt tình mời đội viên của EFU cùng đến nhà ăn trong trường ăn cơm, Carlo còn đặc biệt đề cử nhà ăn Châu Á của bọn họ.

Nhiếp Xuyên nhìn về phía Reese, anh đang cùng Lão Wood bàn luận cái gì đó. Lão Wood liên tục gật gù, có lẽ có rất ít huấn luyện viên nào mà lại không thích một cầu thủ như Reese.

Lão Wood đúng lúc bắt gặp tầm mắt của Nhiếp Xuyên, ông vẫy vẫy tay với cậu. Nhiếp Xuyên vội chạy lại đó.

"Cậu nhóc, trong giải đấu, đừng che giấu thực lực của mình nữa đấy!"

Nhiếp Xuyên ngượng ngùng nở nụ cười, xem ra lão Wood đã nhìn ra chuyện trên cổ tay cậu vẫn còn phụ trọng rồi.

Lynn cũng đi tới, cho Nhiếp Xuyên một cái ôm gấu: "Biểu hiện hôm nay của cậu, đã làm thay đổi hoàn toàn nhận thức của tôi về cậu."

"Nhận thức của anh về tôi là như thế nào?"

"Còn nhớ trong cuộc đọ sức giữa cậu với Relvin không? Tôi cứ nghĩ cậu là một cầu thủ chuyên tấn công, nhưng mà hôm nay xem ra là suy nghĩ của tôi quá phiến diện. Khả năng kiểm soát bóng cùng điều tiết nhịp độ trận đấu cảu cậu khiến tôi rất kinh ngạc, Kỹ xảo mọi mặt cũng rất toàn diện, đặc biệt là khả năng khống chế trên không của cậu, vượt ngoài dự đoán của tôi rất nhiều. Tôi muốn thực hiện một bài phỏng vấn riêng với cậu, thế nào? Tùy tiện tán gẫu một chút. Là một gương mặt Châu Á xuất hiện trong giải bóng rổ sinh viên toàn quốc của NCAA, đặc biệt là trong một đội bóng mạnh như DK, nhất định cậu sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người."

Nhiếp Xuyên choáng váng. Bởi vì nhưng người trước đó được Lynn phỏng vấn đều là cầu thủ có trình độ tầm cỡ Owen Whishaw hoặc là Reese, chứ không phải một người vô danh tiểu tốt như cậu. Đây không thể nghi ngờ gì là một sự khẳng định cực lớn đối với năng lực của cậu, trong lòng Nhiếp Xuyên không khỏi mừng thầm, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Cậu xin lỗi nở nụ cười: "Anh Lynn, tôi hi vọng khán giả trong giải đấu sẽ chú ý đến tôi, là vì tôi đủ mạnh, chứ không phải vì tôi là người Châu Á."

"Cậu đừng hiểu lầm, là do tôi lỡ lời..."

"Cho nên phỏng vấn riêng hay gì đó, hãy chờ đến khi tôi chứng minh được mình thực sự đủ ưu tú, đáng giá để anh tiêu phí thời gian của mình tìm hiểu đi vậy!"

Nhiếp Xuyên cười cười, đi về phía Carlo đang vẫy tay gọi: "Bạn của tôi đang gọi, tôi đi với họ đã. Hẹn gặp lại!"

"Tạm biệt." Lynn nhìn theo bóng lưng của Nhiếp Xuyên, ở trên cậu thanh niên này, anh ta không thấy bất cứ sự kiêu ngạo nào, nhưng khi cậu ta chạy như bay trên sân bóng, đó thực sự là vì tình yêu với môn thể thao này.

Lúc bọn họ sắp rời khỏi sân bóng, không ít bạn học nữ xông tới, thậm chí trong đó còn có cả bạn học trường khác tới xem trận đấu. Mấy cô nàng hưng phấn xin được chụp ảnh chung với với các thành viên trong đội, còn tặng cả quà. Carlo lại trưng lên nụ cười quyến rũ mọi khi, chọc cho mấy cô gái cười khúc khích không ngừng. Còn Ewing thì chống nạnh, lạnh lùng nhìn anh ta.

"Xin lỗi, em có thể chụp ảnh cùng anh không? Em rất thích xem anh chơi bóng rổ!" Một cô gái đi tới trước mặt Reese, vẻ mong đợi trong ánh mắt khiến Nhiếp Xuyên trong nháy mắt nghĩ đến Celine.

Xí, lấy tính cách của Reese, còn lâu anh ta mới đồng ý! Anh ta kiểu gì cũng xem đối phương như không khí, sau đó thờ ơ đi lướt qua...

"Được." Reese hờ hững mở miệng nói.

"Cám ơn!" Cô gái kia lập tức hớn hở, đi lại đứng cạnh Reese.

Reese đút hai tay trong túi quần, cô gái hơi nghiêng đầu, dựa gần vào cánh tay anh ta.

Mắt Nhiếp Xuyên trợn trừng muốn lọt cả tròng! Sao có thể như vậy được? Sao có thể chứ!

Ngay sau đó, lại có mấy cô gái nữa chạy tới, xin chụp ảnh chung, thậm chí còn có mấy cô bé học cấp ba hỏi Reese xem anh có thể dẫn mấy cô nàng đi dạo một vòng, tham quan sân trường DK!

Tình cảnh kia, hoàn toàn có thể so với lúc có ngôi sao Hollywood xuất hiện!

Nhưng mà loại chuyện nhàm chán như là tham quan sân trường này, Reese sẽ không đồng ý đâu.

"Được thôi, tôi dẫn mọi người đi." Trong cậu trả lời của Reese hoàn toàn không nghe ra bất cứ cảm xúc nào, Nhiếp Xuyên lại cảm thấy trái tim cậu sắp nứt ra rồi!

Cái gì? Anh thế mà lại đồng ý dẫn mấy cô ấy đi tham quan trường à?

Có cần thiết không? Hoàn toàn không cần thiết mà! Trong sổ tay nhà trường không phải có bản đồ à? Không phải còn có ghi chú rõ ràng nữa rồi à?

Một đống con gái líu ra líu ríu đi theo anh cả một đường, anh không thấy ồn ào sao?

"Bọn em đều là fan của đội bóng rổ DK! Đây là món ăn vặt bọn em làm riêng cho các thành viên trong đội bóng!"

"Cám ơn!" Reese cuối cùng cũng rút tay phải ra khỏi túi, nhận lấy gói đồ ăn.

Nhiếp Xuyên thật sự không nhìn nổi nữa!

Reese! Không phải là anh không thích ăn đồ ngọt à? Vậy anh đừng có nhận chứ!

Còn có mấy người nữa, không phải nói là làm cho thành viên của đội bóng à? Vậy sao chỉ đưa cho có mình Reese mà không đưa cho người khác? Thật là điêu toa!

"Cậu không biết à, đây là fanclub của Reese. Ngày hôm nay đến từng này là còn ít đấy, chờ đến khi giải đấu chính thức diễn ra, cậu mới cảm nhận được sự điên cuồng của mấy cô nàng." Ewing đi đến bên cạnh Nhiếp Xuyên, trong miệng ngậm một cái kẹo mút, xem ra cậu ta cũng mới nhận được quà tặng của mấy cô gái.

"Đối với fan nữ của mình, Reese luôn kiên nhẫn như thế à?" Nhiếp Xuyên hỏi.

"À..." Ngón tay của Ewing ở trong không khí khua khoắng, "Thật ra đối với con gái Reese vẫn rất lịch sự. Cậu ấy sẽ không trực tiếp từ chối yêu cầu của mấy cô nàng, nhưng tuyệt đối không giống cái tên ngốc kia, chuyên làm bậy làm bạ, không có quy tắc gì hết. Cậu không phát hiện ra à? Reese căn bản sẽ không cho mấy fan nữ kia có cơ hội đụng chạm vào người mình."

"Ồ, đúng vậy." Đối với Nhiếp Xuyên đây coi như là một niềm an ủi nho nhỏ.

Nhưng Nhiếp Xuyên lại nhớ đến tình cảnh lúc Celine hôn lên mặt Reese —— Xem ra mấy fan nữ này cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội chạm vào anh ta!

"Tôi về ký túc xá đây." Nhiếp Xuyên có chút buồn phiền.

Không đúng, phải là rất buồn phiền!

"Sao vậy? Cậu không thấy đói à? Không đi nhà ăn ăn cơm với mọi người nữa sao?"

"Không đi. Chơi xong không được ăn sô cô la, cảm thấy nhân sinh không có gì hoàn mỹ nữa." Nhiếp Xuyên rầu rầu nói.

"A... Chờ đến lúc giải thi đấu bắt đầu, có khi phải nói Black Mount khiêng theo cho cậu một thùng lớn sô cô la mất!" Ewing buồn cười nói.

Lúc này, Lily đi đến trước mặt hai người họ, ôm Nhiếp Xuyên một cái: "Allen, hôm nay cậu thực sự quá là đẹp trai luôn!"

"A! Cám ơn! Cậu hôm nay cũng xinh lắm! Lần đầu tiên tôi phát hiện đội cổ vũ của DK đỉnh như vậy đó!"

"Ha ha! Đi nào! Cùng đi ăn đi! Đến nhà ăn Châu Á à?" Lily hỏi.

"Nhà ăn Châu Á thì thôi đi, cậu ấy bây giờ chỉ muốn ăn đồ ngọt thôi, đặc biệt là sô cô la." Ewing nhìn ra Lily rất thích Nhiếp Xuyên.

"Vậy à! Tôi biết ở gần trường mình có một tiệm bán đồ ngọt, cùng đi đi!"

"Đề nghị này rất được đấy!" Ewing nháy mắt một cái với Nhiếp Xuyên.

Nhiếp Xuyên phát hiện bản thân mình còn chưa có cơ hội nêu ý kiến, mọi chuyện đã được quyết định xong hết cả rồi.

Còn khuyến mãi thêm không ít ánh mắt ghen tị của các anh em có mặt trong sân bóng đang bắn pằng pằng về phía Nhiếp Xuyên.

Được rồi, đi ra ngoài trường cũng được, ít nhất như vậy cậu sẽ không tình cờ gặp phải Reese đang bị một đống con gái vây quanh, cậu sợ cậu mắc nghẹn, đến ngụm nước cũng nuốt không trôi.

Khi Nhiếp Xuyên và Lily rời đi cùng nhau, ánh mắt của Reese lướt qua mấy cô nàng đang vây quanh mình, rơi vào trên bóng lưng của cậu.

Ánh mắt vốn bình tĩnh ban đầu cũng dần tối lại.

"Rất xin lỗi, tôi chợt nhớ ra là mình vẫn còn chuyện khác." Reese khẽ gật đầu mới mấy cô nàng đang vây quanh mình, sau đó nghiêng người lách qua bọn họ đi ra ngoài.

Vẻ mắt vốn đang phấn khởi vui mừng của mấy cô nàng nháy mắt buồn thiu.

Reese nhìn về phía Carlo, nói một câu: "Carlo, thay tôi dẫn các cô ấy đi tham quan trường."

"Hả? Ông có chuyện gì à?" Carlo lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên Reese đồng ý với người khác xong lại không làm được.

"Ừ."

Nói xong, Reese bỏ qua vô số ánh mắt thất vọng đi ra khỏi sân bóng.

Lúc này Nhiếp Xuyên đang vừa đi vừa cúi gằm mặt, Lily buồn cười nhìn cậu: "Allen, cậu làm sao vậy? Ngay cả phóng viên Lynn cũng chú ý đến cậu? Chẳng mấy chốc mà tài năng của cậu sẽ được mọi người biết đến! Tôi còn đang nghĩ, chờ đến giải đấu, khi mọi người biết được sự lợi hại của cậu rồi, nói không chừng tôi muốn mời cậu đi ăn nói chuyện phiếm, còn phải xếp hàng chờ dài mới đến lượt ấy chứ!"

"Làm gì có chuyện đó được!" Nhiếp Xuyên cảm thấy Lily nói quá lên rồi.

"Có muốn cá một kèo không?" Lily nháy mắt một cái, "Từ khi DK thi đấu vòng bảng, đến lúc giải đấu kết thúc, nếu có cô nàng nào bày tỏ tình cảm với cậu thì coi như tôi thắng."

Nhiếp Xuyên tức thì bật cười: "Lại còn kiểu cá cược này nữa à?"

"Không dám sao?"

"Được rồi, nếu cậu thắng, cậu muốn cái gì?"

"Tôi muốn cậu làm..."

Lily còn chưa nói dứt lời, đã thấy có người từ sau Nhiếp Xuyên đi tới.

"Nhiếp Xuyên, đi, cùng đi ăn trưa." Thanh âm lạnh lẽo của Reese từ sau lưng Nhiếp Xuyên truyền đến.

Vai Nhiếp Xuyên cứng còng, trong lòng không hiểu sao thấy mừng thầm, Reese tới rủ cậu cùng đi ăn trưa!

Nhưng một giây sau, Nhiếp Xuyên lại đột nhiên thấy tức giận. Cậu còn lâu mới muốn vừa ăn vừa nhìn cảnh Reese bị một đám con gái vây quanh!

Nhiếp Xuyên xoay người lại nhìn Reese, dùng biểu tình hết sức tự nhiên gãi gãi gáy: "Ơ, tôi vừa mới nói sẽ cùng Lily đi đến tiệm đồ ngọt ăn rồi!"

"Tôi đặt bàn trước rồi." Giọng Reese hạ xuống.

Đôi mắt anh nhìn sâu vào trong mắt Nhiếp Xuyên, sâu đến nỗi suy nghĩ trong lòng Nhiếp Xuyên cùng trầm xuống.

Nhưng mà..." Nhiếp Xuyên rất khó xử.

Cậu biết nếu mình từ chối Reese, Reese nhất định sẽ không vui. Hơn nữa nếu đã đặt bàn từ trước, vậy có nghĩa là Reese sẽ không dẫn theo fan nữ của mình cùng đi. Trong lòng Nhiếp Xuyên không khỏi có chút mừng thầm. Nhưng cậu đã đồng ý với Lily rồi, giờ mà lại từ chối cô ấy thì thật là bất lịch sự, hơn nữa như vậy sẽ làm Lily cảm thấy xấu hổ.

"Nếu không ba người chúng ta cùng đi ăn thì sao?" Nhiếp Xuyên chỉ nghĩ ra mỗi biện pháp đó.

Nhiệt độ trong mắt Reese dường như lại thấp hơn, đôi mắt cũng hơi híp lại.

Nhiếp Xuyên có thế dám chắc trăm phần trăm là Reese đang tức giận.

Khóe môi Reese hơi mím lại, vành môi cong lên giống như đang cười, nhưng Nhiếp Xuyên lại cảm thấy có chút cảm giác uy hiếp bên trong.

"Cậu chắc chứ?"

"Tôi..." Nhiếp Xuyên không biết phải nói gì.

"Này, Allen nếu Reese đã đặt bàn trước mời cậu ăn cơm, vậy cậu đi với anh ấy đi! Chúng ta hẹn sau cũng được!" Lily rất hào phóng vỗ vai Nhiếp Xuyên một cái, cho cậu một bậc thang để trèo xuống, "Có lẽ là Reese có chuyện gì muốn bàn bạc riêng với cậu, có mặt tôi không được tiện cho lắm!" Lily cười nói.

Lily nói vậy làm Nhiếp Xuyên xấu hổ cực kỳ, nhưng nếu cậu cứ cố mời Lily đi cùng, Reese sẽ trực tiếp trưng ra khuôn mặt lạnh như tiền, như vậy Lily lại càng xấu hổ hơn.

"Vậy lần sau chúng ta đi ăn đồ ngọt sau nhé!"

Lily đi rồi, Nhiếp Xuyên bèn theo sau Reese.

Cho dù không nhìn thấy mặt Reese, Nhiếp Xuyên cũng biết bây giờ biểu tình trên mặt tên này nhất định là rất lạnh.

"Này, anh làm sao vậy? Không dẫn fan của anh đi tham quan trường nữa à?" Nhiếp Xuyên cố ý đi vòng ra đằng trước Reese, muốn nhìn rõ nét mặt của anh.

Reese ấn đầu Nhiếp Xuyên về phía khác, lạnh giọng đáp: "Họ quá phiền toái."

"Ồ. Sao trước trận đấu anh không nói với tôi là mình đã đặt bàn ở nhà hàng trước rồi?" Nhiếp Xuyên lại hỏi.

"Tôi không đặt nhà hàng."

"Hả? Gì cơ?" Nhiếp Xuyên cảm thấy nhất định là cậu nghe nhầm rồi, "Nếu không chúng ta đi đại chỗ nào ăn là được rồi? Tới nhà ăn trong trường nhé?"

Sao anh chưa có đặt bàn ở nhà hàng mà lại nói vậy?

Nếu muốn tùy tiện rẽ vào đâu đó ăn, cậu thà đi nhà ăn Châu Á với bọn Carlo luôn cho rồi!

Cái này làm Nhiếp Xuyên cảm thấy có lỗi với Lily ghê gớm.

Lúc này, Reese đột nhiên dừng bước, nhìn Nhiếp Xuyên, trong ánh mắt lạnh như băng mang theo sự giễu cợt: "Cậu mà đi ăn chung với Lily, hai người định share tiền ra sao?"

"Hả... Chắc là tôi trả..."

Tuy là lần trước Lily chọn nhà hàng Trung Quốc kia, đồ ăn đắt đến độ Nhiếp Xuyên muốn khóc thét, nhưng không cần biết là như thế nào, Lily cũng là một cô gái, hơn nữa đồ ngọt thì có thể đắt cỡ nào chứ?

"Một cái bánh ngọt nhỏ lớn cỡ nửa bàn tay, giá mười hai đô." Reese giơ tay của mình lên ước lượng.

Nhiếp Xuyên trợn mắt: "Mười hai đô?"

"Chưa tính tiền cà phê và phí phục vụ. Cậu chắc chắn mình muốn đi à?" Reese hỏi.

Nhiếp Xuyên vội lắc đầu như trống bỏi.

Nếu như là chờ cậu tốt nghiệp đại học, có công ăn việc làm ổn định rồi, mời Lily đến mấy nhà hàng kiểu đó ăn một bữa cũng không vấn đề gì. Nhưng mà hiện tại, khả năng chi tiêu của cậu còn chưa đạt tới trình độ đó.

Cho nên Reese là muồn tốt cho cậu, mới nói mình đã đặt bàn trước ở nhà hàng à?

"Cám ơn anh." Nhiếp Xuyên cúi đầu nói.

"Vậy lần sau cậu vẫn sẽ mời Lily đến tiệm bánh ngọt đó à?" Reese nhướn mày hỏi lại.

"Nếu Lily muốn ăn ở đó, vậy tôi sẽ mời cô ấy."

"Lúc ở New York, tôi với ba, cả chị gái của mình nữa có đến ăn tối ở một nhà hàng sao Michelin. Nhưng tôi sẽ không dẫn cậu đến đó." Reese nói.

"Tại sao? Tôi cũng có thể share tiền với anh mà! Chờ tôi tiết kiệm được tiềm, cũng có thể mời anh ăn!" Nhiếp Xuyên trợn mắt, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.

Reese là đang xem thường cậu à? Cho dù nhà cậu không giàu có được như nhà của Reese, chỉ ăn mấy món thông thường mà lớn, cửa lớn của nhà hàng sao Michelin còn chưa được thấy bao giờ, nhưng tại sao Reese lại không muốn dẫn cậu tới đó?

Kể cả Reese đã quen sinh hoạt kiểu quý tộc rồi, thì chả lẽ dân thường như cậu không có quyền được tìm hiểu à?

"Bởi vì đi ăn ở nhà hàng sao Michelin phải mặc đồ âu. Tôi còn cảm thấy rất phiền phức, lẽ nào cậu không thấy như thế?" Reese lạnh nhạt đáp.

"Anh cảm thấy ăn ở đó phiền phức à?"

"Ừ. Nói chuyện phải nhỏ giọng, lúc vui vẻ không được thoải mái cười to lên, cậu không thấy như thế sẽ nghẹn chết chính mình sao? Nếu cậu muốn ăn bít tết hay gì đó, chúng ta có thể mua đồ về tự nấu."

Lời Reese nói tức thì khiến Nhiếp Xuyên bình thường trở lại.

Anh vẫn luôn đang suy nghĩ cho cậu, không phải lấy góc độ tiền tài địa vị để nghĩ, mà là xem liệu cậu có vui vẻ hay không.

Vậy sau này tôi vẫn muốn mời anh đi ăn ở đó." Nhiếp Xuyên rất nghiêm túc nói.

"Tại sao?"

"Dù sao chính là muốn mời anh đi ăn!"

"Ồ, vậy tôi sẽ gọi món bít tết bò nướng nấm truffle đen. Khả năng là cậu sẽ phải ở trong tiệm đồ ăn nhanh nướng pizza một tuần."

"Được thôi." Nhiếp Xuyên trả lời hết sức nhẹ nhàng.

Cậu cảm thấy quan hệ giữa mình và Reese hình như đã khôi phục lại như bình thường.

"Món khai vị tôi muốn ăn cá pecca sốt tiêu."

"Không thành vấn đề."

"Thêm một ly rượu vang năm 82 nữa. Chắc là cậu phải nướng pizza nhiều thêm một tuần nữa."

Môi Nhiếp Xuyên giật giật, bình thường chỗ cậu tiêu tốn nhiều tiền nhất chính là vào mấy game online. Cùng lắm thì cậu bỏ game thôi.

"Ồ, anh uống đi."

"Vậy cậu uống gì?"

"Nước khoáng."

"Nếu là nước khoáng, cậu sẽ phải nướng pizza thêm một tiếng."

Reese, tóm lại là anh ăn cái khỉ gì thế! Rõ ràng cho với mấy chỗ Lily chọn còn chặt chém hơn!

Nhiếp Xuyên nghiêng mặt nhìn, thấy khóe môi đang cong lên của Reese.

Cái tên này đang cười, vậy rõ ràng mấy cái anh ta vừa nói đều là đang chọc cậu à?

Thật sự là quá nhàm chán! Khốn kiếp!

"Tôi đói rồi, giờ chúng ta ăn gì?" Nhiếp Xuyên hỏi.

"Cậu muốn ăn cái gì?" Reese hỏi ngược lại.

Nhiếp Xuyên khua tay miêu tả một chút: "Tôi cảm thấy bây giờ mình có thể ăn hết hai cái hamburger lớn như này!"

"Chúng ta đi ăn thịt nướng đi."

"Thịt nướng á? Tôi biến một tiệm ở ngay gần trường mình! Nước sốt nướng thịt của nhà đó siêu siêu ngon luôn, đi nào!"

Nhiếp Xuyên vừa nghĩ đến món thịt nướng, nước miếng lập tức chảy ròng ròng. Cậu túm lấy tay Reese, chạy về phía cổng trường.

Tiệm thịt nướng này là kiểu nhà hàng ngoài trời, mỗi người đều phải tự mình nhóm than nướng đồ ăn.

Nhiếp Xuyên rất ân cần nhận nhiệm vụ nhóm than về mình, nhưng mà hì hục nhóm cả nửa ngày rồi than vẫn không cháy. Reese khoanh tay nhàn nhã ngồi bên cạnh nhìn cậu, nửa tiếng trôi qua, Nhiếp Xuyên đói đến độ da bụng dính vào da lưng, bụng sôi ùng ục rồi mà than vẫn chưa nhóm lên được.

"Ơ hay? Sao vậy nhỉ?" Nhiếp Xuyên cảm thấy suy sụp tột độ.

Lần trước cùng Chu Bân và A Mao đi ăn. Nhận nhiệm vụ nhóm than là Chu Bân, cậu và A Mao thì phụ trách nướng thịt. Cậu thực sự không để ý Chu Bân nhóm lửa thế nào cả.

"Môn hóa của cậu trả hết lại cho thầy cô rồi." Reese cong môi cười, thoạt trông có vẻ rất thích thú với bộ dạng bận tíu tít của Nhiếp Xuyên.

Anh đưa tay dí trán Nhiếp Xuyên một cái: "Đi chọn đồ uống với thịt đi, tôi nhóm lửa cho."

"Anh biết nhóm lửa hả?" Nhiếp Xuyên thực lòng cảm thấy Reese chính là kiểu người mười hạng toàn năng.

"Hồi học tiểu học, tôi thường đi cắm trại dã ngoại với mẹ và chị gái."

"Xem ra anh là dân chuyên rồi!"

Đợi đến khi Nhiếp Xuyên lấy đồ mang về chỗ của bọn họ, Reese thật sự đã nhóm lửa thành công.

May là chuyện nướng đồ là sở trường của Nhiếp Xuyên, nếu không ngay cả Nhiếp Xuyên cũng cảm thấy bản thân mình quá vô dụng!

Nhiếp Xuyên vừa ướp sốt nướng lên cánh gà, vừa hỏi Reese đang ngồi lướt điện thoại xem tin tức: "Anh nói thử coi, có cái gì mà anh không biết không?"

"Tôi học mọi thứ thường khá nhanh, nhưng tiếp tục kiên trì theo đuổi thì rất ít."

"Đó là bởi vì anh quá thông minh, thành thạo cái gì đó quá dễ dàng thì không còn tính thách thức nữa, anh sẽ lập tức cảm thấy nó không còn thú vị. Anh biết chơi những môn thể thao nào? Ngoại trừ bóng rổ ấy?"

"Hầu hết các môn có liên quan đến bóng đều biết."

"Anh biết chơi cả bóng bàn à?" Nhiếp Xuyên không nhịn được hỏi.

"Ừ."

"Vậy được! Hôm nào chúng ta cùng chơi một trận đi!" Nhiếp Xuyên nghĩ thầm trong bụng, cậu từ nhỏ đã chơi bóng bàn cùng bạn bè trong khu, Reese thì chỉ gọi là biết thôi, nói không chừng cũng không thành thạo lắm.

Cậu cuối cùng cũng coi như tìm ra được một chuyện mình có khả năng thắng được Reese rồi.

"Cậu cảm thấy cậu có thể thắng được tôi?" Reese đột nhiên đặt điện thoại xuống, dựa vào lưng ghế nhìn Nhiếp Xuyên.

"Nào có... Chỉ là tôi rất hiếu kỳ, không biết dáng vẻ lúc chơi bóng bàn của anh sẽ thế nào thôi."

Ầy, thật chẳng thú vị gì hết, nghĩ cái gì cũng bị anh đoán được. Còn có thể vui vẻ làm bạn cùng phòng với nhau không đây?

Nhiếp Xuyên đặt cánh gà đã nướng xong lên bàn, đứng ở chỗ bếp than quá lâu, cậu rất khát.

Chỉ nghe tách một tiếng giòn giã, Reese đã bật sẵn nắp lon Coca, đặt trước mặt Nhiếp Xuyên.

Nhiếp Xuyên nhoẻn miệng cười, giữa cậu và Reese quả nhiên rất ăn ý nhá! Mấy người fan kia hoàn toàn không thể so sánh cùng được. Chỉ có mấy cô nàng ấy mới ngốc nghếch làm đồ ngọt tặng Reese thôi, tên này vốn đâu có thích ăn ngọt đâu!

Nhưng mà nói thật... Có lẽ Reese cũng không thích ăn đồ nướng nhỉ...

"Lúc Lynn muốn phỏng vấn cậu, tại sao cậu lại từ chối?" Reese hỏi.

"Đương nhiên là vì trình độ của tôi còn chưa đủ rồi."

"Nhưng biểu hiện của cậu trong trận đấu hôm nay, đã xuất sắc ngoài dự đoán của tôi rồi. Đáng lẽ tôi nên để cậu đeo cả phụ trọng ở chân nữa." Reese cắn một miếng cánh gà.

Tư thế này của anh hoàn toàn khác với kiểu dùng dao nĩa cắt bít tết trong nhà hàng phong cách quý tộc, động tác nghiêng mặt sang một bên cùng với đường nét khi cổ duỗi ra, tràn đầy vẻ hoang dã.

Nhiếp Xuyên không biết sao lại nuốt một ngụm nước miếng.

"Anh thật sự cảm thấy tôi xuất sắc à?"

"Ừ." Reese nhìn về phía Nhiếp Xuyên, đột nhiên nở nụ cười, "Dáng vẻ này của cậu giống như đứa nhỏ đang đòi phần thưởng từ tôi vậy. Có muốn tôi hôn cậu một cái không, hửm?"

Nhiếp Xuyên biết, Reese lại đang lấy cậu ra giỡn nữa.

Không giống với sự quẫn bách của tất cả những lần trước đó, lần này, Nhiếp Xuyên cực kỳ hi vọng lời Reese nói là thật.

Nhiếp Xuyên cúi đầu, nhỏ giọng thì thào nói: "Có giỏi anh hôn thật đi..."

Ngay giây đó, Reese chống một tay lên bàn, đột nhiên tiến sát lại gần Nhiếp Xuyên.

Hai người xem chút nữa là đã đụng vào, Nhiếp Xuyên ngẩng mặt lên, đầu óc hoàn toàn trống rỗng không nghĩ được gì nữa.

Mà Reese dừng lại ngay cách chóp mũi cậu chưa đến 1cm, anh thổi một cái, hơi thở xẹt qua khóe môi Nhiếp Xuyên, rót vào vòm miệng, chạm lên đầu lưỡi của cậu.

Ngay lúc Nhiếp Xuyên hãy còn đang ngây ra, hai mắt Reese nhìn thẳng vào cậu.

"Có giỏi thì lúc tôi hôn thật, cậu đừng có giả vờ ngớ ngẩn."

"Cái... Cái gì?"

"Đi nướng xúc xích Đức cho tôi."

Reese nhướng mày, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.

"Tự anh đi mà nướng!"

Trong lòng Nhiếp Xuyên như có một ngọn lửa, phừng phát đốt từ lồng ngực lên thẳng đỉnh đầu.

Ngay lúc đó, cậu rất tức giận. Nhưng cậu lại không biết, rốt cuộc cậu tức vì Reese lại lấy mình ra đùa giỡn, hay là vì anh ta không thật sự hôn mình nữa.

_______________________

Bít tết bò nướng nấm truffle đen



Cá pecca sốt tiêu đen

Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...