Mạnh Mẽ Công Thủ

Chương 60: Nhiếp Xuyên sâu răng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

22/07/2021

Edit: Nhật Nhật

...

"Cậu đang giận cái gì? Vì tôi không hôn cậu thật à?" Reese chống cằm, hơi nghiêng đầu qua một bên.

Cái người đầu têu làm cho lòng cậu loạn hết cả lên, lúc này lại trưng ra vẻ mặt vô tội chả liên quan gì đến mình.

Nhiếp Xuyên thật muốn đấm một phát lên khuôn mặt điển trai đó của Reese.

Mà đương nhiên là cậu làm thế thật.

"Đi chết đi ——" Nắm đấm của Nhiếp Xuyên còn chưa đụng đến chóp mũi của Reese, tay cậu đã bị đối phương tóm lại.

Reese gạt nắm đấm của Nhiếp Xuyên ra, nhìn vào mắt cậu: "Nếu cậu thực sự muốn được tôi hôn, cậu không cần nói gì hết, gật đầu một cái là được rồi."

Nhiếp Xuyên muốn phát điên lên.

"Reese, đối với tôi, hôn môi là một chuyện rất có ý nghĩa, cũng là chuyện rất nghiêm túc."

Nếu anh không thật sự muốn hôn tôi, vậy đừng lấy cái đó ra để đùa giỡn.

Nhiếp Xuyên không hề né tránh ánh mắt của Reese.

Trong mắt Reese luôn ẩn chứa rất nhiều suy nghĩ mà Nhiếp Xuyên không dám phỏng đoán lung tung.

"Tôi có thể hôn cậu một cách rất nghiêm túc." Ánh mắt Reese cũng không chịu dời đi.

Một khắc đó, Nhiếp Xuyên há miệng, cậu muốn nói: Nếu tôi nói cho anh biết, tôi thực sự thích anh, vậy anh còn có thể nói mình muốn hôn tôi sao?

Nhưng cậu phát hiện, mình không có can đảm nói ra cái này.

Nếu cậu nói ra thật, vậy Reese sẽ lộ ra biểu tình như thế nào?

Kinh ngạc? Chán ghét? Hay là càng lạnh lùng xa cách hơn?

Nụ cười nhẹ của Reese, trêu chọc, đùa giỡn của Reese, thậm chí cả thời gian mà Reese tiêu tốn cho cậu, những cái này chưa từng có ai khác được trải nghiệm.

Nếu tất cả những cái đó vì một câu thổ lộ của cậu mà biến mất thì sao?

Có cái gì đó nóng bỏng đảo quanh trong hốc mắt Nhiếp Xuyên.

Cậu từng tự nhủ với lòng mình vô số lần, tỏ tình thất bại không có gì ghê gớm, đầu rơi máu chảy thì cùng lắm cũng chỉ lưu lại cái sẹo to bằng miệng bát mà thôi, mười tám năm sau cậu lại là một trang hảo hán!

Mà thực tế, chưa đến mười tám năm, cậu đã thích người khác rồi.

Mà vào giờ phút này, trong nháy mắt kích động kia, cậu mới hiểu, hóa ra tất cả yêu thích trước đó của cậu cộng lại với nhau cũng không bằng được sự kích động muốn hôn Reese vào lúc này.

"Tôi không nướng xúc xích Đức đâu. Anh tự nướng đi."

Nhiếp Xuyên rút tay mình về, cúi đầu rầu rĩ gặm cánh gà.

Cậu không muốn nhìn Reese, cậu sợ mình chỉ liếc anh ta một cái thôi, là sẽ lại trở nên kích động như một thằng ngốc.

"Cậu làm sao vậy?" Reese đưa ngón tay qua, chọc chọc lên gò má Nhiếp Xuyên một cái.

"Không sao cả. Anh muốn ăn gì thì tự đi nướng đi." Nhiếp Xuyên thô lỗ cắn một ngụm lên miếng cánh gà, đầu lưỡi hoàn toàn không nếm ra bất cứ mùi vị gì.

"Này, cậu giận à?" Reese lại chọc lên mặt Nhiếp Xuyên một cái nữa.

Trọng giọng nói của đối phương không có ý trêu chọc nữa, mà giống như thật sự để ý đến chuyện Nhiếp Xuyên tức giận.

"Đúng, tôi đang giận đấy. Có vài thứ không thể lấy ra để đùa giỡn được, ít nhất với tôi là như vậy."

Nhiếp Xuyên ngẩng đầu, chính cậu cũng không biết viền mắt của mình đã đỏ hoe rồi.

"Mắt cậu đỏ kìa."

"Bị ớt Jalapeno [1] làm cay."

Nhiếp Xuyên muốn cúi đầu xuống, nhưng Reese lại nâng cằm cậu lên.

"Thì ra Nhiếp Xuyên, người từng thất tình ba trăm sáu lăm lần lại đối với chuyện hôn môi nghiêm túc như vậy? Xem ra cậu chưa từng hôn ai khác."

Nhiếp Xuyên gạt tay Reese ra, rầu rĩ nói: "Tôi có không kinh nghiệm phong phú như anh, được chưa."

Nhìn kỹ xảo hôn môi của anh là biết, nhất định rất có kinh nghiệm!

"Tôi mới chỉ hôn có một người mà thôi." Reese đáp lời.

"Lừa đảo."

"Sao cậu lại cảm thấy tôi đang nói dối?" Reese nhìn Nhiếp Xuyên, cứ việc bây giờ anh ta chỉ có thể nhìn thấy cái trán với chóp mũi của cậu.

"Nếu anh chỉ từng hôn có một người, vậy tôi đâu? Hơn nữa nếu đúng là chỉ từng hôn có một người thật, tại sao anh hôn lại giỏi như vậy được?"

"Ồ —— Cho nên cậu công nhận kỹ thuật hôn của tôi rất được." Reese nghiêng người về phía Nhiếp Xuyên, trong mắt đều là ý cười.

"Đúng thế." Nhiếp Xuyên hào phóng thừa nhận.

"Hồi tôi còn nhỏ, chị gái Vivian của tôi có bạn trai. Bọn họ ở dưới ban công phòng tôi hôn môi. Tôi nhớ khi đó Vivian hơi ngửa đầu, mắt nhắm lại, giống như rất say mê. Chờ lúc chị ấy vào đến nhà, tôi bèn hỏi chị, cảm giác hôn môi nó như thế nào?"

"Anh thế mà cũng hiếu kỳ đối với chuyện như vậy à?"

"Đương nhiên rồi. Nhưng Vivian nói cho tôi biết, cảm giác rất thất vọng. Nó không hề khiến người ta có cảm giác say mê, nhớ mãi không quên giống như miêu tả trong phim hay trong tiểu thuyết.

Nhiếp Xuyên mím mím môi, cậu không nghĩ như vậy.

Lúc Reese hôn cậu, cho dù đều là những lúc cậu không chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng đến tận bây giờ khi nhớ lại, trái tim cậu vẫn sẽ đập lên điên cuồng.

Reese từng nói, sẽ không có ai hôn cậu như anh.

Giờ Nhiếp Xuyên đã biết đó là sự thực. Bởi vì không cần biết đối phương là Celine, là Lily, hay là bất cứ ai sẽ xuất hiện trong cuộc đời cậu, họ cũng sẽ không giống như Reese, xông tới trước mặt cậu giống như ánh nắng cháy bỏng lúc giữa trưa, chậm rãi thấm vào, khiến cậu không cách nào tự kiềm chế. "Vậy nụ hôn đầu tiên của anh có cảm giác như thế nào? Có thấy thất vọng không?"

Sau khi hỏi xong, Nhiếp Xuyên lập tức hối hận. Cậu không muốn biết nụ hôn đầu của Reese có cảm giác như thế nào hết. Bởi vì người đó không thể là cậu được.

Nếu người đầu tiên Reese hôn là cậu, đối phương còn có thể phát huy kỹ xảo đỉnh cao như vậy, thì phải gọi là quá tài giỏi rồi!

Reese dùng tiếng Trung nói: "Không. So với tưởng tượng của tôi thì còn tốt hơn nhiều. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ phản ứng của cậu ấy khi đó."

Dường như là để Nhiếp Xuyên hiểu rõ hơn, hoặc có lẽ là vì xung quanh có quá nhiều người, Reese chỉ muốn nói cho mình cậu nghe.

Nhiếp Xuyên không nói gì, cậu hi vọng Reese dừng đề tài này lại. Cậu không muốn biết cảm giác khi Reese hôn môi với người khác là như thế nào cả.

Nhưng Reese thì hoàn toàn không có ý định dừng lại: "Đầu lưỡi của cậu ấy rất ấm, phản ứng có chút ngốc nghếch, vai rụt hết cả lại, sau đó tôi không thể kiềm chế thêm được nữa. Tôi dùng sức mút lấy lưỡi của cậu ấy, chỉ muốn nuốt luôn người vào trong bụng. Tôi muốn tất cả của cậu ấy, nhưng cho dù có dùng sức bao nhiêu đi chăng nữa, nó cũng chỉ khiến tôi nhận ra một chuyện, tôi không thể nào có được tất thảy của đối phương. Tôi muốn ở trên người cậu ấy, tại nơi sâu nhất, lưu lại ấn ký thuộc về riêng mình mình. Từ lúc bắt đầu hôn, tôi liền như phát điên muốn có được cậu ấy."

"Này... Anh không cần nói tiếp nữa đâu..." Nhiếp Xuyên xua xua tay, cậu thực sự không thể tưởng tượng nổi lúc mất khống chế Reese sẽ như thế nào.

"Tôi nghĩ mình sẽ thấy thất vọng, cho là chỉ cần hôn cậu ấy một lần, sau đó tôi sẽ giống như chị Vivian nói, không còn mong đợi hi vọng gì về chuyện được hôn môi nữa. Nhưng thực tế không như tôi nghĩ, tôi càng muốn có được cậu ấy hơn, thậm chí chỉ cần tưởng tượng ra chuyện có ai đó cũng sẽ hôn cậu ấy như mình, tôi đã không chịu được rồi."

Nhiếp Xuyên bị giọng nói của Reese dẫn dắt, chậm rãi ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy trong đôi mắt luôn lạnh nhạt thản nhiên của Reese có sự cố chấp điên cuồng, phá tan mọi trói buộc, lao thẳng về phía trước, trong tích tắc nhấn chìm Nhiếp Xuyên.

"Vậy người đó bây giờ ở đâu?" Nhiếp Xuyên vô thức hỏi.

"Cậu ấy ở rất gần rất gần tôi, rồi lại xa xôi đến mức tôi phí hết tâm tư cũng không thể vượt qua khoảng cách đó." Reese đáp.

"Tôi đi nướng nấm." Nhiếp Xuyên đứng dậy.

Cậu không muốn phải đối mặt với Reese, cậu sợ mình sẽ không có cốt khí òa khóc.

Cậu luôn có cảm giác, mình còn chưa thổ lộ mà đã thất bại rồi.

Người có thể khiến Reese yêu thích như vậy, nhất định là rất đặc biệt.

"Đừng quên xúc xích Đức của tôi." Reese nói.

"Anh tự nướng đi!"

Nhiếp Xuyên khịt mũi một cái, quay lưng lại, mặt này nhăn hết cả vào.

Ăn thịt nướng xong, Nhiếp Xuyên cùng Reese trở về ký túc xá.

Sau khi tắm xong, Reese ngồi trước bàn học đọc sách, có vẻ như gặp phải một đề toán khó giải quyết.

Còn Nhiếp Xuyên thì đeo tai nghe, nằm nghiêng trên giường nghe nhạc.

Bình thường những lúc như thế này, đáng lẽ cậu sẽ online cày game, hoặc là xem mấy video hài thiếu muối, nhưng hiện tại cậu chỉ muốn được yên tĩnh.

Reese vẫn đang cặm cụi tính đoán đột nhiêu cau mày, xoay người lại nhìn Nhiếp Xuyên đang cuộn tròn trong chăn, quay lưng lại với mình, chỉ có mỗi một nhúm tóc trên đỉnh đầu thò ra, mười mấy giây trôi qua, Nhiếp Xuyên cũng không nhúc nhích một chút nào.

Reese đứng dậy, đi đến bên giường Nhiếp Xuyên, ngồi xuống.

Cảm giác được đệm giường lún xuống, Nhiếp Xuyên không hiểu sao thấy căng thẳng kinh khủng. Cậu giả bộ cái gì cũng không biết, nhắm mắt lại, mãi đến tận khi tay Reese chui vào trong chăn, nhẹ nhàng chạm lên mắt cá chân cậu, toàn thân Nhiếp Xuyên cứng đờ ra, càng không dám động đậy.

Reese muốn làm gì?

Nhiếp Xuyên cảm giác được bàn tay của Reese từ trong ống quần ngủ duỗi vào, chậm rãi dịch lên trên, hơi dùng sức ấn lên bắp chân cậu. Nhiệt độ trong lòng bàn tay đối phương dường như muốn xuyên qua da thịt Nhiếp Xuyên thấm thẳng vào trong máu, khiến mọi giác quan của cậu đều trở nên nhạy cảm hơn.

Cẳng chân Nhiếp Xuyên theo bản năng đạp một cái, cậu cuối cùng không thể giả vờ được nữa, mở mắt ra, quay lại nhìn Reese đang ngồi sau lưng mình: "Anh làm cái gì vậy!"

"Hôm nay lượng vận động của cậu khá lớn, tôi xem xem bắp chân cậu có bị căng quá hay không." Vẻ mặt Reese hết sức nghiêm túc.

"Ồ..."

Nhiếp Xuyên trong lòng lại âm thầm rít gào: Làm cái gì vậy trời! Đừng có tùy tiện đụng vào tôi! Cẩn thận tôi không khách khí với anh nữa đâu!

... Nhưng mà, tôi có thể không khách khí kiểu gì với anh được chứ?

"Này, cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Tôi đang ngủ."

Tôi đang nghĩ về anh.

Tôi nghĩ về cái mà anh nói là "Khoảng cách có phí hết tâm tư cũng không thể vượt qua" kia, nó là như thế nào.

"Cậu hình như không được vui." Tay Reese rời đi khỏi bụng chân Nhiếp Xuyên, rút ra khỏi chăn.

Nhiếp Xuyên cho là Reese sẽ đứng dậy, quay về bàn tiếp tục giải đề toán của mình, nhưng không nghĩ tới đối phương lại chống hai tay bên gối cậu, ép người thấp xuống.

Giữa hai cánh tay Reese tạo nên một khoảng không hẹp, tất cả bên trong đều là mùi vị của anh ta.

"Rốt cuộc là cậu làm sao?" Reese lại tiến đến gần hơn một chút.

Nhiếp Xuyên kéo chăn lên, trùm qua mặt mình: "Tôi ăn no là buồn ngủ, muốn đi ngủ trưa."

Reese duỗi tay kéo chăn của Nhiếp Xuyên xuống dưới mũi cậu.

"Đi ngủ đừng cho trùm chăn kín mặt. Thiếu oxy dễ bị ngốc đấy."

"Biết rồi."

Tôi vốn đã ngốc sẵn rồi, không ngốc hơn được nữa đâu.

Nhiếp Xuyên hối hận, lúc Chu Bân chuyển đi tại sao không ghi âm lại tất cả những lời an ủi khi cậu thất tình lại, giờ cậu chỉ cần mở lên nghe đi nghe lại mấy lần là tốt rồi.

Cậu cảm thấy người mà Reese nhắc đến kia giống như một quả bom nổ chậm. Chờ đến khi người đó xuất hiện, tất cả sự chú ý của Reese dành cho cậu bây giờ sẽ nổ bùm một cái, tan tác không còn gì nữa.

Cậu thật sự muốn nói cho Chu Bân nghe tất cả những điều này, nhưng Reese không giống như bất cứ cô gái nào mà cậu từng thích trước đây. Anh ta là bạn cùng phòng của cậu, là đồng đội của cậu, còn có cùng một giới tính với cậu.

Mấy tuần sau, huấn luyện viên Gordon sắp xếp thêm vài trận đấu tập nữa, đồng thời cố tình tách Nhiếp Xuyên và Reese ra, hiệp đầu tiên để Reese lên sân, hiệp sau thì đổi lại thành Nhiếp Xuyên.

Mà biểu hiện xuất sắc của Nhiếp Xuyên cũng khiến cậu có chút danh tiếng trong khu vực, trở thành tâm điểm chú ý của các đội bóng rổ trường khác.

Lúc Nhiếp Xuyên đang gắng sức chạy trên sân bóng, hết lần này đến lần khác tạo cơ hội ghi bàn cho đồng đội, ở ghế dự bị Carlo nghiêng đầu nói với Reese đang ngồi bên cạnh: "Này, ông có thấy dạo này Allen ăn sô cô la đặc biệt nhiều không?"

"Vậy sao?" Trên mặt Reese không có biểu tình gì, chỉ khoanh tay, tầm mắt trước sau đều nhìn theo thân ảnh Nhiếp Xuyên.

"Phản ứng của ông có mỗi 'Vậy sao' thế thôi à? Vừa nãy lúc ông ở trên sân, cậu ấy ngồi ở đây ăn sô cô la không ngừng mồm đó!" Carlo mở ba lô của Nhiếp Xuyên ra, bên trong là một tấm giấy bạc gói kẹo.

Anh ta vuốt phẳng tấm giấy bạc ra, giơ lên trước mặt Reese: "Ông thấy chưa? Một thanh sô cô la to từng này! Cậu ấy gặm phát hết luôn! Ông nói liệu cậu ấy có phát phì ra không!"

"Lấy lượng vận động của cậu ấy thì không béo được đâu." Reese trả lời.

"Được rồi... Nhưng mà, ông có phát hiện ra không, Allen từ nãy giờ cứ luôn lấy lưỡi đẩy đẩy trong miệng? Có phải bị sô cô la mắc vào răng rồi không?"

Vừa lúc đó, Nhiếp Xuyên chuyền bóng sang cho Ewing, Ewing ghi điểm, mà má phải Nhiếp Xuyên có hơi phình ra, cậu đang đẩy lưỡi liếm chỗ đó.

"Reese, đúng là Allen có hơi phân tâm." Huấn luyện viên Goordon cũng lên tiếng.

"Em biết, trở về em sẽ hỏi cậu ấy xem là có chuyện gì."

Trận đấu tập kết thúc, Nhiếp Xuyên mặt mày hớn hở cùng Lily tán gẫu. Hình như Lily nói gì đó, cậu liền bật cười rất vui vẻ.

Carlo gãi gãi cằm: "Ầy, vốn đóa hoa Lily xinh đẹp là mục tiêu của tôi, nhưng nếu Allen thích cô ấy, tôi cũng đành nhịn đau cắt thịt vậy!"

Ewing nghe mà mắt trợn ngược lên trời: "Không phải là ông theo đuổi Lily, rồi bị cô ấy lấy lý do ông quá lăng nhăng để từ chối à?"

"Vậy hôm nay chúng ta đi tiệm đồ ngọt lần trước nói nhé?" Lily hỏi Nhiếp Xuyên.

"Được! Cùng đi đi!"

Tuy là Reese nói tiệm đồ ngọt kia rất đắt đỏ, nhưng Nhiếp Xuyên đã lên mạng khảo sát giá một lượt rồi. Giờ cậu đã góp được đủ tiền, có thể đi ăn thử một bữa!

Không biết Reese đi đến phía sau Nhiếp Xuyên từ bao giờ, ngón tay móc lấy cổ áo cậu: "Cậu không đi được."

Nhiếp Xuyên vừa nghe thấy là giọng của Reese, tim lại như bị nhéo một cái.

"Há, sao tôi lại không thể đi? Chẳng lẽ vẫn còn huấn luyện gì nữa à?" Mặt Nhiếp Xuyên nhăn nhúm hết cả lại.

"Há miệng." Biểu cảm trên mặt Reese có chút lạnh.

Lúc này, Nhiếp Xuyên chợt phát hiện, hình như mỗi lần cậu nói chuyện với Lily, Reese đều sẽ rất nhanh xuất hiện. Hơn nữa sắc mặt nhìn cũng không tốt chút nào.

Thực sự giống như đang ghen vì cậu đứng với Lily vậy.

Nhưng nhiếp Xuyên biết rất rõ... Đây là chuyện không thể.

"Ghen tị" là thứ cảm xúc hoàn toàn không thuộc về người như Reese.

Nhiếp Xuyên phát hiện cậu không thể theo kịp logic của đối phương.

Reese trực tiếp duỗi tay, bóp hai má Nhiếp Xuyên bắt cậu phải mở miệng.

"Làm cái gì vậy... Anh làm tôi đau..."

Reese nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào phía hàm bên phải của Nhiếp Xuyên, sau đó quay sang nói với Lily: "Cậu ta bị sâu răng, không thể ăn đồ ngọt được. Buổi chiều tôi muốn dẫn cậu ta đi khám nha sĩ."

"Ồ... Là vậy à..." Trong phút chốc Lily cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

"Tôi không phải bị sâu răng! Chỉ là lợi tôi hơi sưng lên chút thôi!"

Nhiếp Xuyên muốn điên rồi, sao Reese có thể nói với Lily là cậu bị sâu răng chứ! Chuyện này mất mặt chết được!

"Lợi cậu bị sưng là do sâu răng, dây thần kinh ở đó bị thương tổn. Không đi nhổ đi, cậu muốn giữ lại muôi bọ à?"

Reese nhăn mày lại, Nhiếp Xuyên đột nhiên trở nên yếu thế.

"Có phải buổi tối cậu lén lút ngậm sô cô la đi ngủ không?" Reese lại hỏi.

Nhiếp Xuyên lùi về phía sau một bước, dùng ánh mắt ra hiệu cho Reese đừng ở trước mặt Lily nói về cái vấn đề sâu răng này nữa.

"Ha ha... Làm gì có chuyện đó..."

Sự thực là cậu giấu sô cô la trong vỏ gối đầu. Ngậm sô cô la rồi, cậu sẽ không nghĩ đến Reese đang ngủ ở giường bên cạnh nữa.

Nếu không, nghe thấy tiếng hít thở của Reese, cậu căn bản không tài nào ngủ được. Hương vị của sô cô la có thể giúp cậu phân tán sự chú ý.

"Vậy tại sao răng của cậu lại bị sâu được?" Reese tiếp tục gây áp lực với Nhiếp Xuyên.

"Xế chiều tôi sẽ đi khám bác sĩ." Mặt Nhiếp Xuyên nhăn hết cả lại.

Khám nha sĩ đắt lắm...

Reese quay sang phía Lily, gật đầu với cô rồi nói: "Ngại quá, nhưng mà huấn luyện viên cũng phát hiện trong lúc đấu tập cấu ấy mất tập trung. Tuần sau là bắt đầu tập huấn cho giải sinh viên toàn quốc rồi, cho nên chuyện răng sâu của cậu ấy phải giải quyết sớm một chút."

"A, tôi hiểu mà! Allen, cậu vẫn nên nhanh đi khám bác sĩ đi! Sâu răng mà không xử lý nhanh, buổi tối sẽ đau lắm, không ngủ được đâu. Không đi ăn đồ ngọt được, thì lần sau chúng ta hẹn nhau đi ăn món khác cũng được mà."

"Ừ, xin lỗi nhé!" Nhiếp Xuyên chắp hai tay trước ngực, thực sự thấy có lỗi với Lily kinh khủng.

"Không sao, chúng ta có nhiều thời gian mà."

Nhìn bóng lưng Lily rời đi, Nhiếp Xuyên lộ ra vẻ mặt chán nản. Còn chưa biết lần hẹn sau là khi nào, tiền của cậu đã phải cống nạp hết cho nha sĩ rồi...

Nhiếp Xuyên quay người lại, thì thấy Reese đang khoanh tay nhìn mình chằm chằm.

Cậu bị ánh mắt của Reese đè ép cho không ngẩng đầu lên được.

Reese vẫn luôn theo dõi chuyện đánh răng của Nhiếp Xuyên, không ngờ cuối cùng vẫn là dã tràng xe cát.

Sau khi buổi tập kết thúc, Reese lái xe đưa Nhiếp Xuyên đến phòng khám nha khoa gần nhất.

Trên đường đi, Nhiếp Xuyên cứ thấp thỏm không yên. Cậu nhớ hồi bé lúc đi nhổ răng, cậu đau đến mức mấy ngày liền cũng không ăn được thịt kho tàu, kẹo sữa thỏ trắng yêu quý cũng bị mẹ cho trẻ con nhà hàng xóm hết.

"Chắc là tôi ăn đồ nướng, ướp gia vị cay quá nên lợi mới bị sưng thôi..." Nhiếp Xuyên tự an ủi mình như vậy.

Reese vẫn phớt lờ cậu, sắc mặt lạnh như băng. Reese đang tức giận, Nhiếp Xuyên đã nhận ra rồi. Nhưng cậu chẳng biết là thế nào, không cần biết là ai, người ta chăm chỉ nhắc cậu đánh răng sáng tối hai lượt như vậy mà cậu lại giấu sô cô la trên giường, đối phương không giận đến tím người mới là lạ...

Xe dừng lại trước phòng khám của một nha sĩ. Reese dẫn Nhiếp Xuyên đi vào đăng ký, lúc chờ đến lượt vào khám, Nhiếp Xuyên mới phát hiện, bên trong hầu hết đều mà các mẹ dẫn theo con nhỏ tới.

Nhỏ thì độ ba, bốn tuổi, đang gào khóc được mẹ ôm trong lòng dỗ dành. Lớn hơn một chút thì cũng chỉ tầm mười mấy tuổi.

Lúc Nhiếp Xuyên và Reese ngồi xuống ghế chờ, tức thì thu hút hết sự chú ý của mọi người xung quanh.

Một đứa nhỏ ôm cổ mẹ ngó đầu nhìn Nhiếp Xuyên: "Mẹ, anh kia cũng bị sâu răng ạ?"

Mẹ của đứa nhỏ không trả lời, chỉ kéo đứa nhỏ ngồi ngay ngắn lại.

"Không phải chỉ có trẻ em mới bị sâu răng ạ?"

Nhiếp Xuyên cúi đầu, thực sự cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Reese vẫn không nói tiếng nào.

Đợi hơn một tiếng, rốt cuộc cũng đến lượt Nhiếp Xuyên vào khám.

Vị bác sĩ này là một người đàn ông trung niên, cỡ độ bốn mấy tuổi, lúc ông nhìn thấy Nhiếp Xuyên thì cười rất thân thiện, bào cậu ngồi xuống ghế, há miệng cho ông kiểm tra.

"Chiếc răng này bị sâu rồi, tôi đề nghị nhổ nó đi. Bình thường nhớ phải chú ý vệ sinh sạch sẽ răng miệng, tuyệt đối không ăn đồ ngọt xong đi ngủ luôn."

Nhiếp Xuyên muốn khóc thét, phải nhổ đi thật à?

Cái răng đó đã ở cùng cậu mười mấy năm rồi đó, lần này cậu mất nó thật hả?

"Cậu ấy không phải ăn đồ ngọt xong đi ngủ, mà là ngậm sô cô la rồi ngủ." Reese ở bên cạnh nhàn nhạt đáp lại lời của bác sĩ.

"Hả? Tại sao lại ngậm sô cô la để ngủ? Cậu có phải gặp chuyện gì áp lực quá lớn không, hay là có chuyện gì không vui? Nghe nói ăn đồ ngọt có thể khiến người ta vui vẻ hơn cũng có tác dụng giải tỏa áp lực, có phải vì thế mà cậu ngậm sô cô la ngủ không?" Vị nha sĩ nửa đùa nửa thật nói.

Nhiếp Xuyên thì sợ ngây người, ông chú này là bác sĩ nha khoa hay là bác sĩ tâm lý vậy trời?

Đúng là gần đây áp lực của cậu có hơi lớn thật!

Bởi vì nghe Reese miêu tả lại nụ hôn đầu cảu anh ta xong, cậu không thể nhịn được nghĩ đến chuyện một ngày nào đó, Reese sẽ gặp lại người kia, sau đó anh ta sẽ giống như Chu Bân, chuyển ra khỏi ký túc xá!

Tuy là nghĩ thế thì rất ngu, nhưng trong lòng Nhiếp Xuyên rõ ràng, cho dù cái người kia không xuất hiện, bọn họ vẫn sẽ có một ngày phải tách ra.

Một khi tốt nghiệp đại học, hai người họ sẽ đường ai nấy đi?

Nhiếp Xuyên đồng ý nhổ cái răng kia đi, cảm giác sưng trướng khi tiêm thuốc gây tê cũng không dễ chịu là mấy, nhưng rất nhanh chiếc răng kia đã được nhổ xuống, ném lên trên khay.

Nhiếp Xuyên ngồi dậy, nhìn cái răng trân trối, thật sự bị nhổ mất rồi...

Cuối cùng lúc ra khỏi phòng khám, nửa bên mặt của Nhiếp Xuyên hơi sưng lên.

Hai người quay lại trên xe, lúc Reese khởi động máy, hai tay nắm lên vô lăng, thì lại đột nhiên mở miệng hỏi: "Cậu ngậm sô cô la đi ngủ, thật sự là vì căng thẳng à?"

Nhiếp Xuyên ngẩn ra, không nghĩ Reese vậy mà lại để lời mà bác sĩ nha khoa kia thuận miệng nói ra ở trong lòng?

Thấy Nhiếp Xuyên không trả lời, Reese lại hỏi: "Cậu cảm thấy căng thẳng áp lực vì tôi à?"

Nhiếp Xuyên khẽ run lên, chẳng lẽ Reese phát hiện ra cái gì rồi?

"Là bình thường tôi đối với cậu quá nghiêm khắc, hay là thực ra cậu vẫn luôn không muốn ở cùng một phòng với tôi?"

Câu hỏi của Reese giống như kim, đâm vào trong lòng Nhiếp Xuyên, cậu không chút nghĩ ngợi đã nói: "Là vì sợ phải cùng anh tách ra nên mới thấy áp lực!"

Nói xong câu đó, Nhiếp Xuyên chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình rồi nuốt luôn vào trong bụng!

Cậu đang nói bậy bạ cái gì vậy trời! Nếu Reese hỏi tại sao cậu lại nghĩ như vậy, thì cậu biết trả lời kiểu gì? Bọn họ chỉ là bạn cùng phòng ký túc xá thôi, tách ra không phải là chuyện sớm muộn à?

"Tại sao cậu lại nghĩ là chúng ta sẽ tách ra?" Reese quay mặt sang, lông mày hơi nhíu lại.

"Bởi vì... Bởi vì chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ tốt nghiệp. Nếu may mắn, tôi sẽ làm việc cho một công ty có liên quan đến kỹ thuật công nghệ thông tin, còn anh... Hoặc là sẽ chơi cho NBA, hoặc là sẽ ở lại trường tiếp tục đào tạo chuyên sâu..." Nhiếp Xuyên cúi đầu nói.

May mà Reese hỏi là "Tại sao cậu lại nghĩ chúng ta sẽ tách ra", mà không phải là "Sao cậu lại nghĩ về vấn đề này".

_________________________

[1] Ớt Jalapeno được đặt theo tên của thị trấn Xalapa, Mexico, nơi đầu tiên trồng chúng. Đây là một trong những giống ớt phổ biến ở Mexico bởi vì vị cay nóng của nó, vỏ dày ít hạt và hạt dễ tách rời. Ớt Jalapeno có màu xanh lục khi thu hoạch và sẽ chuyển màu đỏ nếu để lâu không sử dụng khiến ớt chín. Ớt Jalapeno khi được hun khói và sấy khô thì được gọi là ớt Chipotle.

Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...