Lần đầu tiên Thiên Đại Lan gặp Diệp Tẩy Nghiễn, anh là anh trai của bạn trai cô.
Anh ăn mặc chỉnh tề, tao nhã lịch thiệp, đưa cho cô một tờ khăn giấy, ra hiệu để cô lau sạch nước mắt bên má.
Dù thế nào cô cũng không ngờ, lần gặp mặt chính thức thứ hai giữa hai người, lại diễn ra… trên giường của anh.
Khi bình minh của đầu mùa hạ vừa ló rạng, cả thành phố Bắc Kinh đều chìm trong không khí sôi sục chào đón Thế vận hội Olympic.
Thiên Đại Lan, vừa tròn mười tám tuổi, sau khi một mình ngủ tám tiếng trên toa giường nằm, đã đến nơi vào buổi sớm tinh mơ, đôi mắt ngái ngủ mở ra, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Chiếc xe đến đón cô là một chiếc mui trần Mercedes-Benz mới tinh, màu vàng chóe chói mắt, kiêu ngạo và nổi bật.
Thiên Đại Lan cẩn thận lên xe, sau khi thắt dây an toàn mới tò mò hỏi:
“Xe này của anh trai anh à?”
“Không phải” Diệp Hi Kinh cười:
“Ông già mua cho anh đó.”
Thiên Đại Lan ngạc nhiên:
“Ông già?”
“Ừm” Diệp Hi Kinh nói:
“Tức là bố anh đó.”
“Ồ” Thiên Đại Lan ngồi ngay ngắn, ba lô đeo vai đặt trên đầu gối, hai tay đan lại:
“Em cứ tưởng người Bắc Kinh các anh đều gọi bố là ‘A Mã’ chứ.”
Diệp Hi Kinh im lặng.
Một lúc sau, anh ta cúi đầu, ánh mắt lướt từ chiếc kẹp tóc đủ màu sắc trên mái tóc xoăn nâu của Thiên Đại Lan, rồi giống như tia X-quang, lần lượt quét qua chiếc hoodie xám có quả bông tròn, váy ngắn màu vàng nhạt kiểu hot girl, tất đen xuyên thấu và đôi bốt cao.
Cuối cùng, ánh mắt anh ta dừng lại ở chiếc vòng tay bằng nhựa và hợp kim cũng là đầy màu sắc mà cô đang đeo.
Một trong những chiếc vòng nhỏ mạ vàng đã bị phai màu, trông như…nỗi cô đơn của một người đàn bà thủ tiết suốt mười tám năm.
Nếu không phải vì gương mặt xinh đẹp của Thiên Đại Lan, thì với bộ đồ này, chỉ cần cô ngồi xổm ở ven đường, Diệp Hi Kinh đi ngang qua cũng sẽ tiện tay ném cho vài trăm tệ.
Chỉ tiếc là… gương mặt xinh đẹp ấy lúc này lại bị lớp trang điểm đậm che mất vài phần ánh sáng tự nhiên vốn có.
Lúc này, Thiên Đại Lan đang cố gắng mở to hàng mi cong vút đã được chải mascara dày đến mức như chân nhện, chăm chú nhìn vào một vết bùn dính trên nội thất đỏ của xe, đó là dấu vết do đôi bốt của cô lỡ chạm vào lúc vừa lên xe.
“Bộ đồ em đang mặc này, không thích hợp để gặp anh trai anh.”
Diệp Hi Kinh ngẩng cổ nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói:
“Còn thời gian, anh đưa em đi mua bộ mới.”
Thiên Đại Lan ngạc nhiên:
“Không thích hợp à?”
Cô nghĩ ngợi một lát, rồi chậm rãi bổ sung:
“Đây là hàng chị Mạch vừa xách từ về, giờ đang hot lắm đó.”
“Hot à?” Diệp Hi Kinh nhịn không được bật cười:
“Em đi gặp anh trai anh thì không cần mặc mấy thứ hợp mốt như vậy. Anh ấy á, là kiểu người cổ lỗ sĩ, không bao giờ chạy theo xu hướng thời trang. Không vậy thì làm sao mà lớn tuổi thế rồi vẫn chưa có bạn gá…”
Anh ta nói đến đây thì dừng lại, lại nhìn Thiên Đại Lan một cái.
“Không được” Diệp Hi Kinh nói:
“Để anh gọi cho bạn thân của anh, nhờ cô ấy chọn đồ giúp em. Con mắt thẩm mỹ của cô ấy rất tốt.”
Thiên Đại Lan ngoan ngoãn gật đầu đồng ý:
“Vâng.”
Hôm nay cô đến đây là vì Diệp Hi Kinh.
Bởi vì anh ta nói anh trai muốn gặp cô.
Một thân một mình, nơi đất khách quê người, ngồi tàu suốt một đêm chỉ để gặp anh ta, để được nhìn thấy anh ta, mái tóc nâu nhạt xoăn nhẹ đẹp đẽ, áo thun trắng sạch sẽ, quần jeans xanh, dưới chân là đôi giày Converse màu xanh hải quân.
Thiên Đại Lan nhận ra đôi giày đó, trong cửa hàng của chị Mạch từng có vài đôi giống vậy.
Hàng chính hãng bán 299 tệ, chị Mạch nhập về với giá 49, bán trong tiệm 159 một đôi.
Còn có loại giày vải in hình trái tim có mắt cũng rất đắt hàng.
Thật ra lúc này Thiên Đại Lan không muốn mua quần áo gì cả.
Cô vừa trải qua một đêm dài nằm giường tàu, đối diện là một ông chú cứ kiếm cớ bắt chuyện, cuối cùng cô phải đánh cho ông ta một trận.
Hiện tại, thiếu ngủ, mệt mỏi, cô chỉ muốn trước khi gặp “đại ca” có thể nghỉ ngơi một chút.
Hoặc cũng chẳng cần làm gì cả, chỉ cần ngồi trò chuyện với Diệp Hi Kinh là đã thấy vui rồi.
Hai tháng không gặp, Thiên Đại Lan rất nhớ anh ta.
Nhưng rõ ràng, Diệp Hi Kinh không nghĩ như vậy.
Người bạn thanh mai anh ta gọi đến là một cô gái xinh đẹp, cao ráo, gầy, tóc búi cao lộ trán, trán tròn đầy, khuôn mặt trang điểm rất nhẹ và mỏng, nhẹ đến mức như thể lớp trang điểm ấy vốn đã mọc trên gương mặt cô ấy một cách tự nhiên, hoàn hảo.
Khi đến nơi, Thiên Đại Lan mở to mắt ngắm nhìn tòa kiến trúc xinh đẹp trước mặt.
Cô gái cao gầy xinh đẹp đó liếc nhìn cô một cái, rồi nói:
“Đôi mắt này… quả thật rất giống Kha Kha.”
Thiên Đại Lan biết “Kha Kha” là ai.
Khi Diệp Hi Kinh tỏ tình với cô, anh ta từng kể rằng, anh ta từng thầm yêu một chị gái, đáng tiếc chị ấy chỉ thích anh trai anh ta.
Anh ta chưa từng nhắc gì thêm về chị gái anh ta từng yêu thầm đó.
Cũng giống như Thiên Đại Lan chưa bao giờ kể với anh ta rằng cô từng thích tận mười tám người đàn ông.
Chỉ là, trong lần đầu tiên hôn nhau sau khi anh ta uống say, Diệp Hi Kinh từng v**t v* gò má cô và lẩm bẩm gọi một tiếng “Kha Kha”.
Và rồi, cái mà Diệp Hi Kinh, người vừa có trải nghiệm nụ hôn đầu đời nhận được kèm theo đó chính là: lần đầu tiên bị ăn một cái bạt tai.
Diệp Hi Kinh làm như không có chuyện gì xảy ra, đứng giữa hai người và giới thiệu:
“Thiên Đại Lan, bạn gái tớ. Lương Uyển Nhân, bạn thanh mai trúc mã của anh.”
Lương Uyển Nhân hỏi:
“Dailan? Chữ ‘Dai’ nào? Chữ ‘Lan’ nào?”
“‘Dai’ trong câu ‘Đại Tông phu hà như’.” Thiên Đại Lan đáp: “‘Lan’ trong hoa lan.”
Cô cảm nhận được Lương Uyển Nhân có địch ý, nhưng lúc này không rõ địch ý ấy bắt nguồn từ đâu.
“Ồ?” Lương Uyển Nhân nói:
“Tên cô nghe hoành tráng hơn cái vóc người cô nhiều đấy.”
“Đúng thế” Thiên Đại Lan đáp:
“Tên cô cũng nghe dịu dàng hơn bản thân cô nhiều.”
Nói đến đây, cô quay sang nhìn Diệp Hi Kinh:
“Em không muốn mua đồ nữa đâu, Hi Kinh.”
Diệp Hi Kinh lúc đó đang cắm cúi nhắn tin cho Ngũ Kha, chẳng chú ý đến chuyện bên này.
Nghe có động tĩnh, anh ta mới ngẩng đầu lên vừa nhìn đã thấy vẻ mặt uất ức của Thiên Đại Lan.
“Ai lại chọc giận cô gái nhỏ của anh đây” Diệp Hi Kinh cười, bước lại gần, đưa tay đặt lên vai cô:
“Sao lại không muốn mua nữa?”
Lương Uyển Nhân bật cười khẽ:
“Cô gái nhỏ của cậu á? Diệp Hi Kinh, từ khi nào gu thẩm mỹ của cậu lại quê mùa đến thế hả?”
Diệp Hi Kinh liếc cô ta một cái:
“Bớt nói vài câu được không, tổ tông à.”
Nói xong, anh ta hạ giọng, vừa cười vừa hỏi Thiên Đại Lan:
“Chưa vào cửa tiệm mà đã không vui rồi à? Chỗ này quần áo không đẹp sao?”
“Quần áo thì đẹp” Thiên Đại Lan nói thẳng:
“Chỉ là cảm thấy… không được lịch sự cho lắm.”
“Tiểu Lan à…” Diệp Hi Kinh thở dài, siết nhẹ vai cô:
“Chỉ hai ngày thôi, vì anh mà… được không?”
Thiên Đại Lan không nói gì, tự bước vào cửa tiệm gần nhất, chỉ vào một bộ đồ đang được trưng bày mà nhân viên đã phối sẵn.
“Làm ơn lấy cho tôi một bộ size S giống y hệt bộ đó” cô nói:
“Người đẹp trai phía sau tôi sẽ trả tiền. Tôi đi thay đồ ngay bây giờ, phiền chị chuẩn bị đủ, tôi muốn tất cả những món đang trưng bày kia, trừ con ma-nơ-canh, tôi không cần con người mẫu giả đó.”
Trong lúc Thiên Đại Lan thay đồ trong phòng thử, Lương Uyển Nhân đứng bên ngoài trút giận lên Diệp Hi Kinh.
“Năm ngoái cậu chẳng nói chẳng rằng mà bỏ đi , cả nhà phải lo lắng cho cậu muốn chết” cô ta nói giọng trách móc:
“Sau đó cậu quay về, nói là quen được một cô bạn gái nhỏ ở bên đó, chú Diệp cũng không nói gì, còn mừng cho cậu; kết quả thì sao? Cậu lại đi tìm một đứa con gái mới tốt nghiệp cấp hai đã phải đi làm công nhân trong xưởng!”
“Lương Uyển Nhân.” Diệp Hi Kinh cũng khó chịu ra mặt: “Cậu có thể đừng nói chuyện khó nghe như vậy được không? Đại Lan không học cấp ba, là vì điều kiện gia đình khó khăn đấy.”
“Khó khăn gia đình thì không sao, đó là số trời, nhưng không có giáo dục, không biết phép tắc thì sao được?” Lương Uyển Nhân không nể nang gì, nói thẳng:
“Diệp Hi Kinh, cho dù cậu bị chị họ tớ từ chối tỏ tình, thì cũng không đến mức sa sút đến thế này chứ? Cậu chắc chắn là muốn dẫn cô ta về ra mắt gia đình thật à?”
“Không có phép tắc à?” Diệp Hi Kinh bật cười:
“Ai mới là người không có phép tắc trước? Từng này năm rồi, cậu tưởng tớ không hiểu cậu sao, tiểu thư Lương?”
Lương Uyển Nhân liếc anh ta một cái:
“Cậu hiểu tớ thế, sao còn gọi tớ đến?”
“Hiểu cậu nên mới gọi cậu đến. Tối nay tớ định dẫn Đại Lan đến gặp anh trai tớ, cậu biết mà, anh ấy đích danh đòi gặp cô ấy.” Diệp Hi Kinh nói:
“Tớ chỉ muốn cô ấy để lại ấn tượng tốt với người nhà. Trong đám bạn thân từ nhỏ, cậu là người ăn mặc thời trang, hợp mốt nhất, ai bảo tiểu thư Lương của chúng ta là người mẫu nổi tiếng chứ? Việc này mà không nhờ cậu thì biết nhờ ai?”
Một tràng lời khen làm Lương Uyển Nhân xuôi xuôi, lại còn nhắc đến đại ca Diệp Tẩy Nghiễn, nên cô ta mới dịu giọng lại:
“Vậy thì còn được.”
Cô ta đi thêm vài bước, lại nói:
“Diệp Hi Kinh.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện này cậu làm không có lương tâm. Tớ có thể giúp cậu giấu, giấu chuyện học vấn và công việc của cô gái kia, nói dối theo kịch bản cậu dựng lên nhưng sau này thì sao? Cậu tưởng người nhà cậu dễ lừa lắm à? Tối nay muốn qua mặt được anh cậu cũng đã là cả một vấn đề rồi đấy!” Lương Uyển Nhân nói:
“Rõ ràng cậu biết bác trai sẽ không bao giờ đồng ý chuyện giữa cậu và cô ta, khác biệt lớn như vậy, sau này cậu còn phải chuẩn bị thi nghiên cứu sinh nữa, sau này hai người có thể nói chuyện gì với nhau? Một cô gái quê ra thành phố nhỏ làm việc…”
Diệp Hi Kinh đáp:
“Quê cô ấy cũng đâu phải là thành phố nhỏ lắm đâu.”
“Ở đâu vậy?”
Diệp Hi Kinh đáp: “Thiết Lĩnh.”
Lương Uyển Nhân khựng lại một chút: “Ừm, cũng không nhỏ.”
Lúc này, Thiên Đại Lan đã thay xong váy, đứng trước gương soi trái soi phải, vô cùng hài lòng.
Diệp Hi Kinh cũng rất hài lòng, vừa bảo nhân viên đi cà thẻ, vừa tính đưa Thiên Đại Lan lên tầng trên để tẩy đi lớp trang điểm cẩu thả kia rồi trang điểm lại.
Lương Uyển Nhân nhắc: “Gần đến giờ hẹn rồi đó.”
Cô ta lại liếc nhìn Thiên Đại Lan, dáng người cao gầy, lớp trang điểm thì vừa đậm vừa sến súa, không phải là không xinh, chỉ là lông mi chuốt dài loằng ngoằng như chân nhện, vụng về cứng nhắc.
Tẩy trang xong chắc cũng chỉ là một cô gái xinh xắn bình thường.
Nhà hàng đã đặt ở tầng cao nhất, phải đi thang máy kính trong suốt để lên.
Lần đầu tiên đi thang máy kính, mà lại còn sợ độ cao, Thiên Đại Lan sợ đến mức hai chân không dám bước, đứng yên bất động, mắt mở to nhìn ra ngoài qua lớp kính, vừa tò mò, vừa sợ hãi, vừa mong chờ như một con hoẵng lần đầu tiên gặp người.
Lương Uyển Nhân liếc Diệp Hi Kinh bằng ánh mắt sắc như dao, nhưng Diệp Hi Kinh chẳng đáp lại gì, chỉ chăm chú nhìn Thiên Đại Lan.
Lúng túng vụng về, nhưng lại khá đáng yêu.
Chỉ là kiểu đáng yêu này, khi mới yêu thì có thể xem như điều thú vị, nhưng một khi tình cảm bước vào giai đoạn ổn định, lại thêm yêu xa, thì sự thú vị ấy sẽ nhanh chóng phai nhạt.
Lương Uyển Nhân hỏi:
“Anh Tẩy Nghiễn sao đột nhiên lại muốn gặp cô ấy? Tớ tưởng anh ấy không quan tâm đến đời tư của cậu.”
“Tớ cũng không rõ” Diệp Hi Kinh nói:
“Cậu biết đấy, anh tớ là kiểu người… ừm…”
Ngừng một chút, anh ta nói tiếp:
“Anh ấy chỉ chọn đối tượng yêu đương với mục đích kết hôn.”
Thiên Đại Lan khen:
“Quan điểm tình cảm thật tuyệt.”
Diệp Hi Kinh nói tiếp:
“Anh ấy cũng chỉ chọn kiểu đối tượng dù không còn tình cảm vẫn có thể duy trì một cuộc hôn nhân ổn định.”
Thiên Đại Lan cảm thán:
“Quan điểm hôn nhân tệ thật.”
Lương Uyển Nhân bên cạnh liếc cô mấy cái.
Thiên Đại Lan không để ý, chỉ ngẩng đầu nhìn đèn chùm pha lê treo trên vòm trần trung tâm thương mại, ngắm ánh nắng rực rỡ xuyên qua lớp kính trong suốt, chậm rãi rơi xuống.
Cô không để tâm đến người anh thần bí và cứng nhắc kia, cũng không quan tâm Diệp Hi Kinh đưa cô đến đây vì mục đích gì; thậm chí cô có thể nhịn được cái sự muốn cãi nhau với Lương Uyển Nhân, cũng có thể phối hợp thay đồ theo ý Diệp Hi Kinh.
Bởi vì cô thích Diệp Hi Kinh.
Giống như đi một đôi giày vừa vặn và đẹp mắt, thì một vài vết bẩn nhỏ trên mặt giày cũng có thể chấp nhận được.
Ba người đã đến nơi.
Nhà hàng đã hẹn nằm ở tầng cao nhất, chỗ đặt trước ở cạnh cửa sổ sát đất, có thể nhìn xuống một góc của thành phố xa hoa tráng lệ này.
Người phục vụ dẫn ba người Thiên Đại Lan đi về phía bàn, Thiên Đại Lan nhận ra ở đó đã có một người đàn ông đang ngồi.
Anh ta có làn da trắng, diện mạo tuấn tú, sơ mi trắng, vest đen, cà vạt xanh đậm y hệt nam chính trong mấy bộ phim Hàn Quốc mà Thiên Đại Lan hay xem.
Lúc này, anh đang chăm chú xem thực đơn.
Diệp Hi Kinh và Lương Uyển Nhân vẫn còn đang tranh thủ bàn bạc lời nói dối, cố dựng nên một thân phận “sinh viên đại học xuất thân nghèo khó, vừa học vừa làm” chân thực hơn cho Thiên Đại Lan; còn Thiên Đại Lan với đôi chân dài bước nhanh, đã phăm phăm tiến đến trước bàn.
“Lần đầu gặp mặt, xin chào” Thiên Đại Lan nói:
“Tôi là Thiên Đại Lan, anh là anh cả Diệp Tẩy Nghiễn đúng không? Anh còn đẹp trai hơn tôi tưởng.”
“Cô Thiên Đại Lan?” Người đàn ông đứng dậy, hơi cúi đầu, mỉm cười nói:
“Tôi là thư ký của Diệp tổng, tên là Dương Toàn. Anh ấy vừa vào nhà vệ sinh, sẽ quay lại ngay thôi.”
Không hề khoa trương.
Cái cúi chào đó khiến Thiên Đại Lan như lọt thẳng vào một cảnh phim Hàn. Cô bối rối nói xin lỗi, Dương Toàn mỉm cười đáp lại: “Không sao.”
Thiên Đại Lan phát hiện nụ cười của anh ta y hệt như được in trong sách, tiêu chuẩn một cách kỳ lạ.
Sau màn hiểu lầm ngượng ngùng, cô không nhịn được quay đầu nhìn về phía Diệp Hi Kinh.
Diệp Hi Kinh bước nhanh tới, vừa cười vừa nhìn cô, lắc đầu, rồi mới nhẹ nhàng trò chuyện với người đàn ông kia.
Lương Uyển Nhân châm chọc:
“Đúng là một bình hoa mới được khai quật.”
Thiên Đại Lan nhìn thấy tai của Diệp Hi Kinh khẽ giật như tai mèo vậy.
Hành động của anh ta cũng giống mèo nghe thấy, nhưng chỉ đơn giản là nghe thấy, không có phản ứng gì, tiếp tục tập trung vào cuộc trò chuyện trước mặt.
Thiên Đại Lan nói:
“Em muốn đi vệ sinh một chút.”
Cô không hiểu sao câu này lại chọc trúng dây thần kinh nào của Lương Uyển Nhân, khiến cô ta cười càng to hơn.
Hiện giờ, ấn tượng của Thiên Đại Lan về thành phố này không mấy tốt đẹp.
Dạ dày cô bắt đầu khó chịu. Trên tàu hỏa, mùi thì nồng nặc, chăn thì có mùi ẩm mốc và lạnh lẽo. Cô ngủ một đêm lạnh ngắt trên chuyến tàu ấy, chẳng ăn được gì, giờ chỉ muốn nôn khan.
Nhà vệ sinh ở đây còn xa hoa hơn cả phong cách trang trí mà chị Mạch từng tự hào trong tiệm của mình, xa hoa đến mức Thiên Đại Lan không thể phân biệt đâu là ký hiệu “nam” hay “nữ”, chỉ toàn là những chữ cái mà cô không hiểu nổi: “Gent’s”, “Ladies’s”.
Nếu quay lại hỏi, chắc chắn Lương Uyển Nhân sẽ lại cười cô. Cô ta có vẻ rất để ý đến ngoại hình. Là người vừa bướng bỉnh vừa biết điều, Thiên Đại Lan không muốn để cô ta có thêm lý do để cười mình nữa.
Cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, rồi dựa theo nguyên tắc “nam trái nữ phải”, kiên quyết bước vào nhà vệ sinh có ghi chữ “Gent’s”.
Bước vào trong, đi qua một dãy bồn rửa tay sạch sẽ, gọn gàng, Thiên Đại Lan lập tức nhận ra mình đã vào nhầm.
Không may, đây đúng là nhà vệ sinh nam.
May mắn là trong đó chỉ có một người đàn ông, đang quay lưng lại phía cô, đứng trước bồn tiểu.
Anh cao lớn, mặc áo sơ mi đen và quần đen, tay áo xắn lên đến khuỷu, để lộ một đoạn cánh tay rắn chắc, cơ bắp đẹp đẽ.
Thiên Đại Lan chỉ kịp nhìn thấy trên cẳng tay trái của anh có một vết sẹo dài, nhạt màu. Máu nóng lập tức dồn lên não, cô vội nói: “Xin lỗi!” rồi quay người chạy đi.
Nhưng chưa kịp chạy hẳn ra ngoài, cảm giác k*ch th*ch khiến dạ dày cô lộn tung lên, không thể nhịn được nữa. Thiên Đại Lan không muốn nôn ra sàn nhà sạch bóng làm khổ các cô lao công, nên vội vàng chạy về phía bồn rửa gần nhất, vừa đến nơi liền “ọe” một tiếng nôn ra.
Cô nhanh chóng mở vòi nước, tiếng nước chảy ào ào át đi âm thanh nôn mửa, cũng cuốn trôi đi dịch tiêu hóa. Lúc này cô thật sự chật vật vô cùng, lấy hai tay hứng một vốc nước lạnh tạt lên mặt, nước mắt nóng vì cảm giác buồn nôn trào ra, lăn dài xuống má.
Xong đời rồi!
Trôi hết cả lớp trang điểm rồi!
Bản năng khiến cô mò mẫm trong túi tìm giấy. Trước khi đến Bắc Kinh, cô đã xé một cuộn giấy to, gấp gọn lại nhét vào túi. Nhưng bây giờ sờ mãi không thấy mới chợt nhớ ra, cô đã thay váy.
Tiếng nước chảy ào ào bên cạnh, anh cũng lặng lẽ rửa tay bên cạnh cô. Tay áo sơ mi đen vẫn được xắn lên, để lộ rõ vết sẹo dài màu nhạt trên cẳng tay trái.
Chính là anh chàng mà cô vừa lỡ đụng mặt trong nhà vệ sinh nam.
Anh bình tĩnh đến mức như một cái… tượng sáp.
Thiên Đại Lan vẫn đang cố gắng tìm kiếm hộp khăn giấy ẩn giấu ở đâu đó.
“Chào cô.”
Đang lúng túng mò mẫm tìm giấy, Thiên Đại Lan ngẩng đầu theo bản năng, qua hàng mi và đôi mắt ướt nhòe vì nước mà nhìn thấy mơ hồ một bàn tay thon dài, đang đưa cho cô một tờ khăn giấy.
“Xin lỗi” giọng nói ấy rất dễ nghe, rất dịu dàng:
“Vừa nãy làm cô hoảng sợ rồi, cô không sao chứ?”
“Không sao ạ” Thiên Đại Lan dùng khăn giấy che mắt, khom người một chút, giọng khàn khàn nói:
“Anh yên tâm, tôi không nhìn thấy gì hết.”
“Ồ?” Anh bình thản hỏi:
“Không nhìn thấy gì à?”
“Đúng vậy” Thiên Đại Lan gật đầu, để tăng thêm độ tin cậy cho lời nói của mình, cô còn nói thêm:
“Tôi là sinh viên Đại học Thanh Hoa đấy, chẳng lẽ còn nói dối anh sao?”
Cô nghe thấy anh bật cười.
Quả không hổ là người thành phố lớn, cảm xúc ổn định thật đấy.
“Dù không có quy định cấm phụ nữ dùng bồn rửa tay trong nhà vệ sinh nam, nhưng như vậy vẫn không được thích hợp cho lắm.” Anh chỉ về một hướng, nói với cô: “Khăn giấy ở chỗ này, tạm biệt, sinh viên Đại học Thanh Hoa.”
Anh có cảm xúc rất ổn định, rời đi với phong thái cũng rất ổn định.
Sau khi tiếng bước chân biến mất, Thiên Đại Lan lập tức chui vào nhà vệ sinh nữ bên cạnh, dùng khăn giấy lau sạch nước trên mặt, cẩn thận lau đi lớp trang điểm lem nhem và vài sợi mi giả, rồi mới bước ra khỏi đó với dáng vẻ đoan trang, quay lại bàn ăn đã được đặt trước.
Trước chỗ ngồi đã có thêm một người đàn ông. Áo sơ mi đen, bóng lưng cao lớn và ngay ngắn, bị che lấp một phần sau mấy tán lá cây xanh nhỏ. Dương Toàn đang rót trà cho người đó.
Người đầu tiên phát hiện ra cô là Diệp Hi Kinh, anh ta đứng dậy.
“Đại Lan, mau tới đây” anh ta mỉm cười giới thiệu:
“Anh, đây là Đại Lan, bạn gái em; Đại Lan, đây là anh trai anh, Diệp Tẩy Nghiễn.”
Vết sẹo. Diệp Tẩy Nghiễn đứng dậy, tay áo trái đang xắn lên hạ xuống một nửa, để lộ ra nửa vết sẹo nhạt màu.
Biểu cảm của Thiên Đại Lan mất kiểm soát ngay khoảnh khắc nhìn thấy vết sẹo, cô chưa kịp nhìn rõ mặt anh.
Mà Diệp Hi Kinh, người vẫn chưa biết gì, còn đang mỉm cười giới thiệu theo đúng kịch bản ban đầu:
“Anh à, Đại Lan chiều nay còn phải về lại Bắc Đại để học, lịch học dày đặc lắm” anh ta nói tiếp: “ăn xong là em phải đưa cô ấy đi rồi, chiều không đi chơi cùng được.”
Thiên Đại Lan: “……”
Kịch bản đã thay đổi rồi, Hi Kinh à.
Cô không biết lúc này cô nên xấu hổ trước, hay thay Diệp Hi Kinh xấu hổ trước nữa.
“Ồ?”
Thiên Đại Lan nghe thấy Diệp Tẩy Nghiễn hỏi với giọng hơi mang ý cười:
“Về Bắc Đại học? Sinh viên Thanh Hoa, sao lại phải đến Bắc Đại học?”
Diệp Hi Kinh vẫn chưa hiểu gì:
“Thanh… gì cơ?”
“Là thế này” Thiên Đại Lan ngắt lời Diệp Hi Kinh, cúi người chào thật sâu với Diệp Tẩy Nghiễn, sắc mặt không đổi, bình tĩnh vô cùng:
“Anh à, tôi học đại học ở Thanh Hoa, mới thi cao học đậu vào Bắc Đại ạ.”
